Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1318 chữ

Chuông hết giờ vang lên réo rắt, đám học sinh như được giải phóng sau bao nhiêu năm bị cầm tù nô lệ, ùa ra ngoài nói nói cười cười.

Nguyên cả tiết học, Tô Tử Kì ngồi cạnh Sa Hạo, chăm chú chép chép bài vào vở, không để sót bất kì lời dạy nào của lão Lý. Mà thiếu niên bên cạnh, cả tiết học...

Ngủ!

"Hi, bạn học mới, mình là Tránh Kì. Cậu chuyển từ trường nào qua đây vậy?". Tránh Kì nhanh nhảu, chuông vừa reo, hắn đã như bệ phóng tên lửa bật ra khỏi ghế lao đến chỗ của Tử Kì, vẫy tay thân thiện chào hỏi với cô. Các bạn học khác cũng qua chỗ cô ngồi hỏi chuyện.

Tô Tử Kì chuyển ánh mắt về phía Tránh Kì, đôi ngươi xanh lấp lánh dưới cái nắng oi ả của mặt trời trên cao, cách một lớp khẩu trang nhưng cũng có thể dễ dàng phán đoán đây là một mĩ nữ.

"Trường XXX bên quận YY", cô trả lời ngắn gọn.

Trần Hùng giơ tay ngạc nhiên nói: "Tôi biết tôi biết, có phải là trường XXX- một trong Tứ trường nổi tiếng nhất thành phố!?"

Cả lớp ồ lên kinh ngạc, không ngờ một nhân vật lớn như vậy lại chuyển sang một ngôi trường xa xôi như ở đây. Mà phía Tô Tử Kì chỉ rũ mắt gật nhẹ đầu.

Sa Hạo nhìn phản ứng của cô, nãy giờ cậu vẫn luôn nằm rạp trên bàn, chống tay để đầu, lộ ra cái gáy trắng như bột mịn, nhìn vào chỉ muốn cắn một phát, chỉ sợ chưa cắn được miếng nào liền bị tên này xé xác luôn rồi.

"Về chỗ hết đi, có gì đâu mà cứ nhao nhao ở đây"

Thiếu niên nói một câu, cả lớp liền dù có bất mãn nhưng cũng phải nghe lời, Tránh Kì tiếc nuối lưu luyến như mẹ phải xa con gái mà về chỗ, trước khi đi còn mạnh mẽ chào Tử Kì, thiếu mỗi hai hàng nước mắt chảy ròng trên mặt nữa thôi. Phải nói rằng câu nói của Sa Hạo rất có quyền lực, cậu nói một rất ít ai dám nói hai, ngay đến cả lớp trưởng Bách An nhiều lúc cũng phải nhờ vào thực lực (cái miệng) của cậu để trấn áp cái lũ lông bông nghịch ngợm này.

Sau khi bọn họ đi hết rồi, Sa Hạo vẫn vùi mặt vào tay, thờ ơ hỏi: "Sao lại đeo khẩu trang?". Trời nóng như vậy, nhưng cô gái này vẫn khư khư cái khẩu trang trên mặt, để ý qua còn thấy cô còn khoác một cái áo khoác mỏng bên ngoài, Tô Tử Kì này style ăn mặc cũng quá ngược đời rồi đấy.

Tử Kì nhìn hắn, cô có thói quen hay nhìn vào mặt đoán ý, xem xem đối phương đang nghĩ gì.

"Tò mò?"

Thiếu niên nhìn ngược lại cô, mái tóc trắng rũ cuống mắt, trông thực mềm mại:"Chữ xấu như vậy, là do mặt cũng xấu?"

"..."

Thật muốn đấm tên mặt trắng này.

"Đang bị cảm", dừng một chút, cô lại nói: "Chữ tôi không xấu", đôi mắt rất chi là nghiêm túc.

"Phì...haha, chữ xấu vậy mà kêu không xấu". Sa Hạo phì cười, đôi mắt cũng theo đó mà hơi cong cong.

Bọn họ nói cười rôm rả như vậy, dường như cả thế giới xung quanh chỉ là không khí. Mà cái thế giới xung quanh họ giờ chính là đang bùng nổ.

-đoàn kết không biết đánh nhau là gì 11A5-

[nhóm chat có 99+ tin nhắn mới]

[Lớp trưởng gương mẫu: Tao không nhìn lầm đúng không???]

[Tiên nữ hìn dịu: Giáo bá trường chúng ta, vậy mà...!!!]

[Trần lực lưỡng: Ui tôi muốn loan tin này cho toàn trường! Quá chấn động rồi!!Q.Q]

[Tôi thích ăn me: Hạo gia vừa mới CƯỜI kìa omggggg]

[Không thể tin vào mắt mình: Aaaaaaaa.....]

[.....]

Nhóm lớp bí mật riêng của lớp dường như đang kịch liệt bốc hơi, sắp lag luôn cái máy rồi. Phải biết rằng giáo bá có 1 0 2 của trường Trung học Lục Bình từ trước đến nay CHƯA BAO GIỜ BIẾT CƯỜI!!! Bọn họ cùng lớp với hắn lâu năm như vậy rồi cũng chưa thấy hắn cười với ai nhiều như vậy bao giờ.

Tránh Kì lòng đầy xúc động: Người anh em của tôi hóa ra không phải bị liệt dây thần kinh cảm xúc QQ

[Trần lực lưỡng: Tiểu tiên nữ nhỏ mới đến đã hóa giải phong ấn cho cậu ta. Trái tym ngàn năm băng lãnh của hiệp sĩ đã tan chảy. Nụ cười kia chính là 3 phần nhẹ nhàng 7 phần ôn nhuuuu]

[Bánh bao hấp xì dầu: Đại Trần cậu vẫn là đi làm nhà văn đi ánh mắt khinh thường]

[Lớp trưởng gương mẫu: +1]

[Không thể tin vào mắt mình: +1]

[Trần lực lưỡng: -1]

[Trần lực lưỡng: Vậy các cậu có phải nên xin chữ kí của tao trước không, nhỡ đâu nổi tiếng...]

[Bánh bao hấp xì dầu: nhướng mày Cậu vẫn còn cái tự tin đó?]

[Trần lực lưỡng: Chị đại, Nhiễm tỷ, em không dám TT]

.....

Tô Tử Kì cầm cặp sách nhỏ bước ra khỏi cổng trường, ngày đầu tiên học trường mới không phải quá tồi đi, các bạn học đều rất thiện ý. Cô không đi xe đạp, cũng không có xe máy điện, ra khỏi trường cũng không có gọi taxi. Chỉ đơn giản cuốc bộ về nhà.

Ngang qua hàng hoa quả còn tranh thủ mua cho mẹ một ít cam với túi đường.

"Dì Dương, cho cháu một cân cam"

"Được được, tiểu Kì, con lại đi thăm mẹ hả? Cô ấy đỡ hơn chưa?". Dì Dương thân thiết hỏi han. Hai mẹ con Tử Kì chuyển về sống cùng ngõ với nhà cô từ hồi hè, qua hệ hàng xóm cũng khá thân thiết. Nhưng mẹ Tử Kì bị bệnh, hoàn cảnh cô bé cũng rất đặc biệt, dì Dương cũng thường xuyên giúp đỡ.

Tô Tử Kì lấy túi cam, gật đầu: "Vẫn vậy ạ, dạo này khá hơn chút"

Nói xong liền chào tạm biệt dì Dương, chỉ là đi chưa được bao xa, bỗng có hai cái bóng lớn chặn đường cô.

"Cô gái nhỏ, đang cầm gì vậy? Có thể cho bọn anh không?". Một tên cơ bắp cuồn cuộn, đầu cạo hói, xăm hình long phượng đang pay pay trên đó. Giọng hắn giễu cợt, khinh thường cô gái nhỏ.

Tử Kì gọn gàng đáp lại: "Chút cam thôi. Sao?". Vừa nói mắt vừa nhìn tên đấy, không chút sợ hãi.

Tên mặt sẹo bên cạnh lên giọng: "Á à, mày hỗn với bọn ông hả? Còn không biết điều mà đưa tiền đây!"

Vừa nói hắn vừa vung nắm đấm ra, một cô gái yếu ớt vậy có thể phản kháng sao, ha, nực cười!

Chỉ là chưa đợi tên mặt sẹp có thể cười, đã cảm thấy một lực đạo mạnh tấn công phía chỗ khó nói kia.

Bụp!

Tuyệt chiêu mang tên: Thượng cẳng chân, hạ cẳng tay!

Hắn đau đớn lùi lại mấy bước, ôm vào chỗ khó nói, mặt xanh mét đến tái đi, tay run run chỉ vô Tử Kì: "Con nhỏ láo toét....!". Nói xong lại đau đớn ôm cái chỗ khó nói.

Tô Tử Kì hạ chân xuống, một cước vừa nãy của cô trúng chỗ hiểm, tên này nguy cơ tuyệt hậu là rất cao.

Tên đầu hói thấy đồng bọn bị vậy, lại còn là bởi một con nhóc con, tức giận thay bạn liền định ra tay.

Tô Tử Kì cũng ổn định thân, chân đã định tung cước.

Chợt, một âm thanh vang lên.

"Dừng lại"

Bạn đang đọc Lưu Ly Hoa Nở Vì Em sáng tác bởi 00341028
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 00341028
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.