Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1596 chữ

"Dừng lại". Thanh âm không nặng không nhẹ vang lên.

Đối với hai tên ỷ mạnh hiếp yếu tính trấn lột tiền giữa đường bằng cái IQ cùng EQ dưới mức trung bình kia thì âm thanh này khá xa lạ. Nhưng đối với người đọc qua một lần, nhìn qua một lần là nhớ như Tô Tử Kì thì khá quen thuộc, nhất là chủ nhân của giọng nói này muốn quên cũng khó a.

Sa Hạo nhảy xuống từ chiếc xe đạp thể thao màu xanh lam, màu chiếc xe bảo bối này của cậu cũng gần giống với màu mắt của Tử Kì nha.

"..."

Thiếu niên mặt tỉnh bơ xóa sạch cái suy nghĩ vừa nãy ra khỏi đầu, còn cố ý delete thêm vài lần trong bộ nhớ não, lại tự chửi mình bị mất não thêm chục lần trong óc.

Tô Tử Kì quay đầu, nhìn thiếu niên tóc trắng đang bước gần đến chỗ mình, chiếc xe đạp thể hình nhìn qua phải vài chục triệu kia cứ thế bị hắn quăng đại bên đường, hai tay chọc túi, bộ dáng thờ ơ không để ai vào mắt, xuất hiện xung quanh từ đầu đến thân toàn bling bling. Khiến cho cô trong khoảnh khắc một phần nghìn giây mà nghi hoặc đây là hào quang của nam chính trong truyền thuyết.

Tên mặt sẹo đau thì đau nhưng cổ họng vẫn còn khỏe lắm, hắn la oang oang: "Tên mặt trắng này là ai? Định làm anh hùng cứu mĩ nhân? Còn không biết tự lượng sức mà giao nộp tiền ra đây mau! Ngươi có biết A Hổ.....!!!"

Lời hắn còn chưa nói xong, đã bị Tô Tử Kì lững thững đi qua vả cho một cái chát thiệt đau. Dừng một chút hình như vì thấy chưa đủ mà vả cho một cái bên trái nữa, nhìn tên mặt sẹo hai mặt đỏ bừng, thoải mái nhẹ nhàng nói:

"Cân rồi"

Sa Hạo: "...". Like +1

A Hổ và mặt sẹo: "..."

Người được mặt sẹo gọi là A Hổ chính là tên cơ bắp cuồn cuộc săm rồng long phượng trảo kia, gân xanh trên trán hắn giật giật mấy cái, nắm đấm tay răng rắc các khớp, bọn hắn chỉ là định kiếm chút tiền nhắm rượu thôi mà cũng xui xẻo chạm mặt hai đứa dở hơi này: "Khốn khiếp!". Máu nóng dồn lên não, A Hổ không còn suy nghĩ nữa mà vung thẳng nắm đấm về phía Tô Tử Kì.

Còn chưa kịp đợi cô đỡ đòn, đã thấy Sa Hạo từ đâu bước ra chắn ngay trước mặt cô, ánh mắt sắc bén bình tĩnh, sâu bên trong không chút hoảng loạn, ngược lại bình tĩnh lặng như mặt hồ, giống như thế lửa đáng sợ đầy uy lực kia của A Hổ chỉ là trò mèo trước mặt hắn. Tay hắn nhanh như cắt bắt chặt lấy cổ tay đang vung nắm đấm của đối phương, chân phải quắp chặt bắp chân A Hổ, mạnh mẽ khiến hắn khuỵu xuống phải đứng quỳ, lại dùng đầu gối đá một cú trúng cằm.

Toàn bộ quá trình động thủ này nhanh gọn lẹ không có một động tác thừa, nhanh chóng hạ gục khiến đối phương K.O nằm gục xuống đất.

Đúng lúc này, một nhân vật ngoài mong đợi bất ngờ xuất hiện.

"Này các cậu kia! Đang làm gì đó?"

Đúng vậy, nhân vật biểu trưng của chính nghĩa, hòa bình cho nhân dân, đồng chí cảnh sát đầy uy quyền có thể bắt mấy đứa nhóc các cậu ngoan ngoãn cải tà quy chánh. "Cảnh sát (tiếng Anh: police, tiếng Pháp: police) là một trong những lực lượng vũ trang của một nhà nước, là công cụ chuyên chế của chính quyền đang điều hành nhà nước đó", khái niệm quen thuộc dễ dàng tra được trên Wikipedia.

Sa Hạo nhìn người đàn ông mặc y phục cảnh sát đang chạy đến đây, tay cầm thanh dùi cui, trông rất uy hiếp. Chưa đợi Tô Tử Kì kịp phản ứng, hắn đã bắt lấy tay cô kéo chạy.

"Ông chú đó là cảnh sát, chết thật"

Chỉ là bàn tay hắn vừa mới nắm chưa được ba giây, đã bị chủ nhân của nó hất ra, chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng: "Đánh người, là phạm pháp"

Tiểu cô nương việc này ai cũng biết nhưng lúc làm thật rồi có thể giả vờ không biết không a!

Sa Hạo nhướng mày cố rặn ra một nụ cười đầy tính miễn cưỡng.

Cuối cùng...

"Các anh các chị có biết mình đang sống trong thời đại nào không? Đúng vậy, 4.0, là thời đại hòa bình, con người sống yêu thương nhau mà không có chiến tranh đổ máu, chúng ta đang sống dưới lá cờ độc lập và tự do, sống dưới chủ nghĩa nhân văn hòa bình đoàn kết. Chúng ta ngay từ khi còn trẻ cần phải là những công dân tốt, giúp ích cho gia đình và xã hội, cộng đồng và mọi người, quê hương và đất nước..."

Đồn cảnh sát.

Ông chú cảnh sát nói càng lúc càng hăng hái, có lẽ trong đầu còn mặc niệm bài văn diễn thuyết của mình phải đạt 101 điểm, cảm hóa tất cả những người đang nghe nó.

Mà Tô Tử Kì và Sa Hạo đang ngồi đối diện chỉ muốn kiếm cái bịt tai bịt lại, không thì trực tiếp bịt mồm ông chú này lại rồi nhốt vào phòng cách âm.

"Bạn học mới, vừa lòng chưa? Tai tôi sắp mòn đi rồi này". Sa Hạo ghé sát gần cô, nói thật nhỏ. Hơi nóng thấp thoáng phả vào đôi tai trắng mềm như kẹo dẻo.

Tô Tử Kì không nói gì, chỉ quăng cho hắn một cái ánh mắt, ý chỉ câm miệng.

Nhưng chính là thiếu niên mắt điếc tai ngơ nào để vào mắt, vẫn tiếp tục ba hoa: "Tôi nói chứ sao chúng ta lại hợp duyên như vậy, vừa gặp ở trường xong giờ lại ở đồn cảnh sát, địa điểm gặp mặt lại như đang đi hẹn hò vậy, lãng mạn quá nha"

Lãng cái con m* anh.

Chú cảnh sát có vẻ mệt rồi, thở hắt ra một hơi, cuối cùng dừng lại: "Vậy nên, lần sau không được đánh nhau nữa, nghe rõ?"

Hái tên mặt sẹo cùng A Hổ bên cạnh mặt bị hai người kia đánh cho bầm dập, ú a ú ớ nói: "Nghe....nghe rõ...."

Một cảnh sát gần đó thấy vậy cốc vào đầu hai tên kia mấy phát: "Các anh nói cái gì mà nói! Lớn đầu rồi lại còn đi bắt nạt hai đứa nhóc học sinh cướp tiền, còn ra mặt người lớn không hả?! Rõ ràng có tay có chân sức lực cũng không nhỏ, vậy mà đi làm loại công việc này. Hừ"

Cô cảnh sát cô nhìn cho rõ kia có giống "hai đứa nhóc học sinh" mà họ có thể cướp tiền hay không, tiền còn chưa cướp được mà mặt đã bị đánh cho không nhận ra ba mẹ nữa rồi đây này!!

Hai tên côn đồ liên tục gào thét trong lòng.

Bên này "hai đứa nhóc học sinh" (côn đồ hàng real) vẫn ngoan ngoãn ngây thơ ngồi nép vào một góc, trông cực kì yếu đuối mong manh, khiến cô cảnh sát nhìn mà cảm thấy vừa thương vừa xót, tay tự động đánh hai tên kia mấy phát nữa cho hả dạ.

...

"Được rồi, hai em về cẩn thận đấy. Nếu còn gặp hai tên này nữa thì báo cho bọn chú nhé"

Tô Tử Kì gật đầu, vẫy tay với mấy chú bên đồn cảnh sát rồi cùng Sa Hạo bước ra ngoài.

"Một trải nghiệm tuyệt vời". Sa Hạo chống hai tay trên đầu vừa đi vừa nói, mắt lại không tự chủ liếc về phía Tô Tử Kì, chỉ thấy cô ngước nhìn bầu trời.

Bọn họ bị giữ lại khá lâu để lấy khẩu cung cùng nghe "thích ca", đến khi ra ngoài thì trời đã chuyển màu đỏ đậm, mặt trời đang dần dần lặn xuống dưới những tầng mây, nửa bầu trời bên kia đã có thể nhìn thấy sự xâm lấn của màn đêm cùng mặt trăng lưỡi liềm nho nhỏ. Gió thổi xào xạc, cái không khí oi bức hồi sáng giảm xuống phần nào.

Tô Tử Kì tay vẫn cầm túi cam, dường như có chút phiền muộn nhỏ, nhưng rất nhanh được cô giấu đi sau đôi mắt xanh lam kia.

"Bạn học mới, lên xe không?". Sa Hạo dắt chiếc xe thể thao ra, tay chỉ chỉ chỗ ngồi yên phía sau xe.

"Không cần". Tô Tử Kì trực tiếp từ chối.

Thiếu niên tóc trắng nhìn cô, giữa bầu trời đang ngả tầm kia một mình đứng cùng chiếc xe, cảm thấy có chút cô tịch không rõ. Chỉ là hắn rất nhanh điều chỉnh trạng thái, thờ ơ cười nhẹ rồi leo lên xe:"Vậy thôi, tạm biệt"

Tô Tử Kì nhìn cậu, rũ mắt: "Ừm"

Quan hệ của bọn họ, chưa đến mức đó.

Hôm nay đã làm phiền cậu ta rồi, nếu còn muốn cậu ta đèo mình về, hẳn sẽ rất phiền đi.

Chỉ là, cứ nghĩ Sa Hạo này là người thờ ơ bất cần với mọi thứ. Không ngờ, cậu ta cũng có một mặt tốt bụng như vậy.

Bạn đang đọc Lưu Ly Hoa Nở Vì Em sáng tác bởi 00341028
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 00341028
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.