Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1446 chữ

...

Xin được rút lại câu nói lúc trước.

Cái đ* tên gia hỏa này rốt cục đang làm cái quái gì vậy hả?!

Suốt cả quãng đường Thanh Lộ, Tô Tử Kì cầm túi cam đi bộ luôn phát hiện có ai đó đang theo dõi mình. Đến lúc cô đột ngột quay lại, khiến tên theo dõi không kịp trở tay. Cuối cùng lại phát hiện hắn chính là Sa Hạo.

"Cậu còn làm nghề theo dõi?". Trông y chang mấy thằng biến thái.

Sa Hạo bước ra từ trong bóng tối, đến gần cột đèn, trông sắc mặt hắn vẫn khá hài hòa, dường như biết trước việc cô sẽ biết hắn theo đằng sau, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

"Nào có, trùng đường thôi". Hạo đại gia một tay vẫn dắt xe, tay còn lại đút túi quần, một bộ thản nhiên vô tội vờ như không biết gì.

Tô Tử Kì nhìn hắn chằm chằm: "Đệt". Cái tên này nói dối cũng cần phải chọn lựa chứ? Cái mặt không dám nhìn thẳng người kia là ý gì hả? Tôi dùng đầu ngón chân cũng tính ra được anh đang xạo có được không!

Cái con người này cũng thật là đa nhân cách. Vừa mới nửa tiếng trước còn vui vẻ vẫy tay nói hai câu "Tạm biệt", ngoảnh mặt một cái liền phát hiện hắn luôn theo đuôi đằng sau mình nửa bước cũng không rời.

Tạm biệt cái rắm á!

Nhưng suy cho cùng thiếu niên này chắc cũng là lo sợ một cô gái nhỏ đi đường giữa đêm sẽ có chuyện gì đó xảy ra đi. Tạm thời không truy cứu cậu ta nữa vậy.

Cô nào biết rằng Hạo gia kia đi theo cô để bảo vệ chỉ là một lí do rất nhỏ của hắn. Cái cô gái này một tay có thể đè đầu hắn xuống bàn, một tay có thể vả mặt người ta bốp bốp, còn sợ gì đi đường gặp người xấu, có khi người xui xẻo lại chính là kẻ muốn hãm hại cô ấy.

Hắn chỉ là, không muốn trở về căn nhà đó...

"Vậy, giờ tôi đèo cô nhé?". Sa Hạo nhún vai, tay chỉ chỉ chiếc xe đạp.

Có xe còn dắt bộ, tên thần kinh.

Lần này Tô Tử Kì không sợ phiền người ta nữa, cô cứ từ chối như vậy mới khiến cả hai khó chịu, nếu như tên gia hỏa này đã nhiệt tình như vậy, cô cũng chẳng muốn khách sáo với hắn làm gì.

Không nhiều lời, liền trực tiếp đi qua ngồi lên xe thể thao của Hạo đại gia. Cô chỉ chỉ chỗ ngồi yên xe còn trống phía sau, nhìn hắn nói:

"Ngồi lên đi, tôi đèo"

Sa Hạo: "...". Cô nương, đây là chuyển khách thành chủ phải không? Xe của tôi đó, chính chủ còn chưa ngồi lên cô đã bay qua cướp thẳng rồi.

Thiếu niên lắc lắc đầu miễn cưỡng, cuối cùng chiều theo ý cô. Ngồi lên chiếc yên sau.

Trên con đường Thanh Lộ về đêm, người đi người lại đã có chút vắng, mà vẫn có một chiếc xe thể thao, bên trên là hai bạn trẻ đạp. Gió thổi lồng lộng, tạt thẳng trên da mặt, mang theo chút hương của đồng cỏ mùa hạ, về đêm không khí mát mẻ rất dễ khiến con người ta thoải mái, tâm trạng cũng như vơi bớt những gánh nặng ngày dài.

Tóc dài của Tô Tử Kì bay nhẹ theo gió, Sa Hạo ngồi đằng sau cô, nhìn đôi vai nhỏ gầy kia, lại có thể ngửi thấy mùi hương lê thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc nâu. Tay vô thức mà nắm lấy một lọn tóc nhỏ, thật mềm.

"Này, dựt tóc tôi đá cậu xuống xe đấy". Tô Tử Kì khá nhạy cảm, cảm thấy có người nắm tóc mình liền đoán là Sa Hạo.

"Hung dữ vậy, cô đang đi nhờ xe đấy". Thiếu niên lập tức bỏ tay ra, lại tiến đến gần cô mà nói. Dừng một chút, lại hỏi:

"Chúng ta, đây là đang đến nhà bạn học mới sao?"

Sao hắn lại thấy xa xa là bệnh viện vậy???

Tô Tử Kì nhìn thấy chữ thập đỏ của Bệnh viện T đang nhấp nháy trong màn đêm, cũng không nói gì, tiếp tục đạp xe về phía trước.

Mà Sa Hạo một lúc sau đã có thể khẳng định cô gái này chính là muốn đèo cậu đến bệnh viện!

"Khoan đã bạn học mới, tôi thấy mình chưa bị bệnh gì đâu, chắc cậu hiểu nhầm gì đó rồi???"

Tôi thấy cậu chính là bị tâm thần phân liệt. Nghĩ thì nghĩ vậy, cô lại chỉ trả lời: "Tôi tên Tô Tử Kì"

"Được, Tử Kì, sao lại đến bệnh viện?". Chẳng nhà ai là ở bệnh viện đâu.

Cuối cùng xe đạp cũng đến trước cổng bệnh viện, Tô Tử Kì bước xuống xe, trả lại cho Hạo đại gia.

"Cảm ơn"

Sa Hạo lấy trong túi áo hai cái kẹo mút, một cái bóc ra bỏ vào miệng mình, hương vani lan tỏa trong miệng. Cái còn lại lại đưa về phía cô.

"Tối như vậy rồi, nhà cậu có ai bị thương? Định qua đêm ở đây?"

Tô Tử kì lấy kẹo, gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Thiếu niên nhìn vào đôi mắt màu lam kia, ngay từ lần đầu gặp cô, hắn đã bị thu hút bởi đôi mắt ấy. Xanh như ngọc, giống như bên trong là cả một bầu trời rộng lớn, lấp lánh trông thực đẹp. Lúc nhìn thấy cô bị hai tên côn đồ chặn đường, hắn vốn không định ra tay, chỉ là sau khi nhìn ánh mắt kia, lại không tự chủ được mà đứng ra giải vây giúp cô. Kể cả sau khi ra khỏi đồn cành sát, đôi mắt đấy vẫn không chút mệt mỏi, vẫn kiên định, dưới màn đêm buổi chiều tà lại càng thêm phần quyến rũ hút hồn người. Hắn cứ như vậy, như vô thức đi theo một đốm sáng, hắn như tìm thấy gì đó trong mắt cô, thứ mà trong khoảng không trống rỗng bấy nay hắn vẫn luôn tìm kiếm.

Sự xuất hiện của cô, là phép màu, là bất ngờ, cũng là ánh sáng...

Mặc kệ tên tâm thần phân liệt kia đang nghĩ cái gì, Tô Tử Kì tiến đến phòng bảo vệ bên cạnh cổng, nói chút gù đó với bác bảo vệ. Cổng bệnh viện vốn đang đóng phút chốc được mở ra, thừa một khoảng trống đủ cho một người bước vào.

Kẹo mút trong miệng tỏa ra vị sữa dâu ngòn ngọt, vốn là định đi thẳng, lại nghĩ đến tên kia đã giúp mình không ít, Tô Tử Kì quay đầu, nhìn thiếu niên tóc trắng đang đứng nhìn theo cô nãy giờ.

"Tạm biệt, mai gặp". Vừa nói vừa cởi chiếc khẩu trang trắng luôn đeo từ lúc cô bước vào trường.

Hiện ra chính là một khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo của thiếu nữ, đôi môi đỏ mỏng khép hờ. Nổi bật lên là hai nốt ruồi xếp thành hàng dưới khóe mắt phải, như tô điểm thêm trên làn da trắng như sữa của cô.

Sa Hạo dường như không bất ngờ lắm trước nhan sắc này của cô. Từ lần đầu gặp gỡ Tô Tử Kì, nhìn qua đôi mắt kia, hắn có thể dễ dàng nhận ra cô thực sự xinh đẹp. Còn là một vẻ đẹp hiền hòa nhẹ nhàng không giống với bất kì ai.

"Mai gặp". Hắn nhẹ tạm biệt với cô, sau khi nhìn thấy bóng người đã khuất dần sau cánh cổng, mới quay người trở về.

Điện thoại trong túi rung liên tục, thiếu niên ánh mắt hờ hững nhìn chiếc điện thoại trong tay.

Người gọi tới: Bố.

"Chậc"

Viên kẹo trong miệng đã bị cậu cắn nát từ lâu, rõ ràng là ngọt, vậy mà hiện giờ lại không nhận ra mùi vị gì.

Tắt máy.

Ánh sáng điện thoại sau một hồi rung không được chạm vào, liền tắt phụp trong màn đêm. Giống như sau khi ánh sáng kia tắt, cả bóng đêm như đang bao trùm hắn.

Đút điện thoại vào trong túi, tay hắn lại cảm thấy có gì đó trong túi áo, lấy ra liền chính là một vật tròn tròn.

"Ha, bạn học mới này..."

Không biết từ khi nào, trong túi áo cậu liền xuất hiện một quả cam nhỏ.

Bạn đang đọc Lưu Ly Hoa Nở Vì Em sáng tác bởi 00341028
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 00341028
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.