Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1561 chữ

Diệp Anh từ từ tiến đến chỗ tài xế, muốn kết thúc nhiệm vụ nhưng khi hắn muốn ra tay, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Chiếc xe lúc này dừng lại, cửa xe mở ra, Diệp Anh ánh mắt nghi ngờ từ từ bước xuống. Nới Diệp Anh đứng lúc này lại chính là trạm chờ lúc hắn lên xe. khi quay mặt lại thì nơi chiếc xe đứng chỉ còn là một khoản không.

Keng! Nhiệm vụ hoàn thành, phần thưởng là: 10.000 đồng vàng, 2 tỷ tài sản vào thẻ.

Diệp Anh không quan tâm phần thưởng mà chú ý thứ khác. “Hệ thống, nếu mới nãy ta ra tay sẽ chết phải không? Ta cảm thấy lúc đó bản thân đã bị một hơi thở mạnh mẻ khóa chặt, nếu là ta trước đây có thể sẽ không phát hiện ra nhưng bây giờ ta có thể cảm thấy nó rất rõ ràng!”. Diệp Anh lúc này trên người đã thấm đẫm mồ hôi, không còn chút dán vẽ tự tin mới nãy.

“Đúng vậy ký chủ, nếu mới nãy ngươi ra tay sẽ kích hoạt cơ chế giết người của xe. Chiếc xe này là một loại kỳ dị, nó có thể đưa người sống đến thế giới bên kia, nhưng yếu nữa cũng là kỳ dị, không giống quỷ kỳ dị không thể giết chết hoàn toàn, muốn chống lại kỳ dị phải tìm ra quy tắc của chúng, dùng quy tắc để chống lại chúng!”. Hệ thống nói với giọng rất bình tĩnh như đang tường thuật một sự việt bình thường, cũng có thể nói trong mắt hệ thống thứ này thật sự bình thường.

Diệp Anh may mắn không thôi nếu mới nãy thật động thủ thì bây giờ hắn đã thành một thành viên trên chuyến xe rồi. Diệp Anh cũng không nghĩ nhiều hắn lúc này có vấn đề lớn hơn. “Hệ thống ngươi có biết đường về không, hình như chúng ta bị lạc rồi”.

Hệ thống, mẹ nó bầu không khí bị tên sa điêu nhà ngươi làm hỏng toàn bộ rồi. Tác giả, ngươi khác gì chỉ một chút đã lộ bản chất rồi đúng là chủ nào tớ nấy.

Sau một lúc lâu thì Diệp Anh cũng mò về đến nhà, vẫn cách cũ nhảy cửa sổ. Vừa lên giường hắn đã ngủ thẳng đến 10 giờ sáng, cũng may hắn có thể lực gấp 4 người bình thường, nếu không toàn lực chạy cả đêm không mệt chết mới lạ.

“Diệp ca, Diệp ca ngươi dậy chưa?”. Tiểu Ngụy đang gõ cửa bên ngoài, thấy Diệp Anh lâu vậy mà không trả lời hắn có chút lo lắng. “Diệp ca, ngươi không trả lời là ta phá cửa đấy!”.

Diệp Anh giật mình, “Dậy rồi, dậy rồi ngươi chờ một chút ta ra ngay đây!”. Diệp Anh là toát hết mồ hôi, hắn thà đánh nhau với mười mấy con quỷ còn hơn là làm tiểu Ngụy nổi giận.

Đừng nghĩ tiểu Ngụy rất hiền lành, tên này tâm rất đen. Lần trước Bàn Từ chơi game không nghe hắn gọi, tên này lấy bom tự chế nổ nát cửa phòng bàn tử. Xung quanh nhà hắn cũng đặt không ít thứ kỳ quái, nếu có người lạ đột nhập ta đảm bảo chết không toàn thây.

Sau khi ra ngoài đã thấy Bàn Tử vừa xem tivi vừa gặm đùi gà, “Bàn Tử ngươi dậy sớm thật, bình thường không tới trưa ngươi không dậy mà?”.

Bàn Tử giật mình, như nhớ lại điều gì đùi gà cũng không ngon nữa, “Lão Diệp, ngươi đừng nói, ta bây giờ nghĩ lại mới thấy sợ đây, hôm qua mơ hồ thế nào không phản ứng lại được hôm nay nghĩ lại có chút hoản a!”.

Tiểu Ngụy thấy hai người nói vậy mới nghi hoặc hỏi, “Hai người các ngươi đang nói truyện gì vậy?”. Vừa hỏi hai chân kẹp vào thân con gấu bông, miêng còn đang cắn bánh bao.

Bàn Tử đưa cái ánh mắt cho Diệp Anh, muốn hỏi hắn có nên nói truyện tối qua hay không. Diệp Anh suy nghĩ hồi lâu, sớm muộn gì tiểu Ngụy cũng biết, chi bằng nói sớm để hắn có thời gian thích nghi, Diệp Anh đưa lại ánh mắt đồng ý. Bàn tử kể lại mọi truyện tối qua, khi hai người muốn chấn an tiểu Ngụy nhưng tiểu Ngụy lại không có phản ứng gì.

“Tiểu Ngụy, ngươi không có gì muốn nói sao? Ta kể muốn sùi bọt mép mà ngươi cứ thản nhiên ăn bánh bao là thế nào?”. Bàn Tử cảm giác rất thất bại, muốn hù dọa tiểu Ngụy một chút mà hắn không có tí biểu cảm gì. Diệp Anh cũng rất bất ngờ, phải biết lần đầu nghe thế giới có quỷ hắn cũng hoản một nhóm.

“Thế giới này có quỷ ta biết lâu rồi a, ta còn tưởng các ngươi gặp truyện gì đây!”. Tiểu Ngụy vẫn vậy không một chút tó ra là có vấn đề gì ghê gớm.

Diệp Anh lúc này mới thắc mắc, “Tiểu Ngụy làm sao ngươi biết được, ta tưởng chỉ có số ít người mới biết được bí mật này mà”.

“Diệp ca ngươi quên lần trước là ai cho ngươi thông tin sao. Ngươi đoán xem ta lấy thông tin từ đâu?”. Tiểu Ngụy mỉm cười, đôi mắt tinh nghịch nhìn vào hai người Diệp Anh, biểu cảm vô cùng hài hước.

“Lấy từ đâu?” Diệp Anh cũng hiếu kỳ.

Còn Bàn Tử thì bây giờ trở thành người mộng bức, sao ta có cảm giác bản thân mới là cái không biết gì vậy nhỉ.

“Ta lấy thông tin từ cục đặc biệt, nói thật khả năng bảo mật của bọn họ quả thật rất mạnh, ta phải mất 10 phút mới có thể phá giải được!”.

Diệp Anh, Bàn Tử ngươi nói phá bảo mật cấp quốc gia như là ăn cơm uống nước vậy, vẫn là ngươi tiểu Ngụy ngưu bức. Thì ra thằng hề vẫn là chính chúng ta.

Diệp Anh bây giờ mới nhớ ra gì đó, “Đúng rồi Bàn tử, ta có cái này cho ngươi, ngươi đeo nó vào đi!”. Diệp Anh ném cho Bàn Tử một chiếc nhẫn, chính là nhẫn chức nghiệp.

Bàn Tử hoi nghi hoặc, không biết thứ này có ý nghĩa gì nhưng hắn cũng không do dự mà đeo vào. Ngay lúc này họa tiết trên chiếc nhẫn chạy tới mu bàn tay Bàn Tử tạo thành ký tự được khắc lên nhẫn, cùng lúc toàn bộ thông tin về chức năng của chiếc nhẫn được truyền vào đầu Bàn tử, kể cả công dụng 3 món vật phẩm bên trong và sức mạnh thật sự của chức nghiệp.

“Quá thần kỳ rồi, lão Diệp bảo bối này ngươi làm sao có được, có phải lão gia gia cho ngươi không mau khai thật ra anh em sẽ khoan hồng!”. Gương mặt bàn tử viết đầy chấn kinh, miệng cười ngậm không được, nhìn Diệp Anh như nhìn tuyệt thế giai nhân.

Diệp Anh nhìn bàn tử như cái ngốc so, tên này hết cứu Tiền thúc thấy hắn thế này không nạo chết hắn không thể. “Bàn Tử đừng đùa mau nói ngươi đạt được gì?”.

Bàn Tử giải thích công dụng, còn lấy ra vật phẩm để mọi người cùng xem. “Ta còn biết được nếu ta mua đồ từ quỷ có thể giảm 5%, còn nếu giết quỷ có thể kiếm thêm 10%, đặc biệt tiền càng nhiều ta sẽ càng mạnh biến thành siêu nhân cũng không phải không thể. Cái này nó nói với ta chỉ có ta mới có phúc lợi này!”.

Ta biết ngay nó không tầm thường mà, làm sao chỉ đơn giản là sử dụng vật phẩm, quả nhiên là còn có công dụng khác a.

Tiểu Ngụy thấy Bàn Tử có đồ tốt như vậy cũng không chịu được, lập tức chạy lại ôm Diệp Anh làm nũng. “Diệp ca ta cũng muốn, ta cũng muốn a, ngươi không thể trọng bên này nhẹ bên kia a”. Tiểu Ngụy đây là tư thế Diệp Anh không cho hắn sẽ khóc cho Diệp Anh xem.

Diệp Anh không thể làm gì, chỉ có thể dỗ tiểu ngụy, “Được rồi, được rồi ta cho, ta cho là được chứ gì nhưng bây giờ ta không còn chiếc nhẫn nào nữa lần sau có ta sẽ đưa ngươi được không?”.

“Ta không muốn, ta không muốn, ta muốn có ngay bây giờ a!” Tiểu Ngụy bắt đầu khóc lên, làm Diệp Anh luống cuống không thôi. Bàn tử ngồi bên cạnh nhìn với ánh mắt hả hê, xem Diệp Anh trò cười.

Hết cách Diệp Anh chỉ có thể dùng toàn thân thế võ, sau đó ký một đống hiệp ước bất bình đẳng mới có thể để tiểu Ngụy chấp nhận tha thứ hắn. Cũng không còn cách nào ai biểu người ta khả ái, dễ thương đây nhan giá trị là chính nghĩa ngươi không biết sao. Nàng ta xinh…, ách hình như tác giả viết lộ ra cái gì, đoạn hội thoại này đã xóa không có gì ở đây đâu.

Bạn đang đọc Luyện Thể Ba Năm Ngươi Nói Ta Đây La Thế Giới Quỷ Dị sáng tác bởi MieuNhiDanTra
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MieuNhiDanTra
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.