Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1529 chữ

Trong lúc mọi người đang đùa giỡn, đột nhiên có người gõ cửa, khi bàn tử mở cửa thì thấy hai người đang ở trước cửa. Một người chính là Chu Thiên Hà, bên cạnh là một người đàn ông gần 50 tuổi, râu tóc bạc trắng, gương mặt phúc hậu, mặc một bộ tây trang phong cách quản gia, tuy lớn tuổi nhưng với cơ thể cường tráng kìa, phải nói là lão mà còn dẻo dai, lão thụ bàn căn, lão hán đẩy xe…, “Khụ khụ”.

Hắn là quản gia của nhà Bàn Tử mọi người đều gọi hắn Tam Thúc, nói là quản gia nhưng thật ra mọi người đều xem hắn là người nhà họ Tiền. Lúc Tiền Thế Bảo lập nghiệp Tam thúc là một trong những người theo hắn đầu tiên, không ít lần vào sinh ra tử cứu Tiền Thế Bảo. Tam Thúc tuổi già không con, được Tiền Thế Bảo mời về làm quản gia, người Tiền gia gặp hắn đều phải gọi một tiếng Tam Thúc.

“Tam thúc sao ngươi tới đây? Ngươi mau vào nhà đừng đứng bên ngoài. Còn vị này người tên Chu Thiên Hà đúng không, cũng mau vào đi!”. Bàn Tử ra hiệu mọi người anh vào nhà, hắn dẫn hai người vào trong. “Các ngươi đã ăn chưa, không ngại thì ăn cùng chúng ta đi!”.

Tam thúc chỉ nở một nụ cười không nói gì, Diệp Anh và Tiểu Ngụy thấy tam thúc đến cũng vội vàng đứng lên chào. “Chào Tam Thúc!”, có thể thấy nhân cách của tam thúc rất tốt mới được mọi người tôn trọng như vậy.

“Ha ha, ta nói bao nhiêu lần rồi các ngươi cứ tự nhiên đi, chúng ta là người một nhà không cần trịnh trọng như vậy!”. Tam thúc cười ra hiệu bọn họ cứ tự nhiên, sau hắn vào bếp pha một ấm trà, pha trà đã là thói quen của ông ấy khi còn đi theo Tiền Thế Bảo nên mọi người cũng không bất ngờ gì.

“Xin chào cậu còn nhớ tôi không, hôm qua chúng ta mới gặp mặt?”. Chu Thiên Hà lúc này mới lên tiếng chào hỏi, sau đó tìm một vị trí ngồi xuống.

“Vị đại ca này là Chu Thiên Hà đúng không, cảm ơn anh đã giúp tôi hôm qua!”, Diệp Anh rất có ấn tượng với người đàn ông này, thân thủ của hắn nếu không dùng kỹ năng Diệp Anh cũng không chắc có thể đánh ngan tay.

“Không có gì đó vốn là việc của tôi phải là tôi cảm ơn cậu mới đúng, nếu không ngại cậu gọi tôi Chu ca là được, mục đích của tồi tới là muốn mời cậu vào ngành đặc biệt, khả năng của cậu được đánh giá rất cao nên cấp trên nhờ tôi đến đại diện mời cậu tham gia!”. Chu Thiên Hà nói ra một đống lợi ích khi tham gia ngạnh đặc biệt làm Diệp Anh tâm động không thôi.

“Chu ca tôi nói thật điều kiện của anh rất mê người nhưng tôi không thích bị người khác ước thúc, với lại tính cách của tôi không quá thích hợp, nếu anh cần giúp đở trong khả năng tôi có thể giúp liền giúp nhưng vào ngành đặc biệt thì thôi!”. Diệp Anh không thiếu tiền cũng không thiếu vật phẩm, còn đồng đội hắn có thể tự mình bồi dưỡng Bàn Tử là một người, Tiểu Ngụy thêm một người, còn … chẳng qua là không biết hắn đang ở đâu.

“Diệp lão đệ khoan từ chối, những điều kiện ta nói là đối với người khác còn ngươi tất nhiên là có khác biệt!”. Chu Thiên Hà nói ra Diệp Anh có thể tùy ý lựa chọn sự kiện linh dị mình muốn giải quyết, bên trên sẽ không cưỡng ép hắn làm nhiệm vụ. Đổi lại hắn sẽ không nhận được tiền thưởng mà chỉ có điểm cống hiến, điểm cống hiến có thể mua các vật phẩm dùng trong sự kiện linh dị.

Diệp Anh suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng ra quyết định, “Vậy được ta đồng ý!”. Diệp Anh thật ra không quá quan tâm đến tình báo, có Tiểu Ngụy ở đây còn lo không có tình báo sao. Thứ Diệp Anh quan tâm chính là thân phận ngành đặc biệt, có thân này làm việc cũng dễ dàng không ít, tối thiểu không cần sợ người khác chú ý chứ đang hành sự mà có cảnh sát mời hắn đi uống trà không phải rất lúng túng.

Tam Thúc lúc này cũng từ dưới bếp đi lên trên tay còn có bình trà và mấy cái ly. Hắn để bình trà lên bàn, tiện tay rót cho mỗi người một ly rồi cười nói. “Các ngươi đã thảo luận xong chưa?”, Tam Thúc là đang pha trà nhưng hắn vẫn luôn chú ý bên này, thấy mọi truyện đã xong hắn mới đi lên.

“Chúng ta đã nói xong cả rồi, Diệp lão đệ bây giờ là một thành viên của cục đặc biệt!”. Chu Thiên Hà lấy từ trong người ra một xấp giấy tờ đưa cho Diệp Anh, “Đây là một số điều lệ làm việc của chúng ta ngươi xem một chút đi!”.

Diệp Anh xem qua cũng không có gì chỉ có vài quy định đáng chú ý, như là không được dùng sức mạnh quỷ dị với dân thường, bảo mật công việc và một số chú ý không đáng kể khác. Diệp Anh xem song cũng không có vấn đề gì, tỏ vẻ hắn đồng ý với các quy định trên.

“Vậy được bây giờ chỉ còn một bước đánh giá nữa là được, các ngươi nói này có chỗ nào trống trải không, nếu không có chúng ta có thể đến nói luyện tập của cục đặc biệt!”.

Tam thúc lúc này cũng lên tiếng, “Tiểu Minh ta nhớ nơi này sân sau rất rộng rãi chúng ta có thể dùng một chút không?”, trong mắt Tam Thúc cũng lộ ra vẻ hứng thú, hắn từng có thời gian dạy võ cho Bàn Tử và Diệp Anh, hắn rất muốn biết Diệp Anh trưởng thành tới mức nào.

Bàn tử cười vui vẻ, “Phía sau rất tốt các ngươi cứ tự nhiên mà đánh, đánh sập ta cho người sửa lại là được!”. Bàn Tử ra hiệu mọi người theo sau hắn, nói thật hắn và Tiểu Ngụy lúc này cũng rất tò mò hai người có thể làm ra những gì.

Bàn Tử đã thấy thân thủ của cả hai đã hiểu đôi chút nhưng tiểu Ngụy tuy là biết rất nhiều nhưng người ngự quỷ đánh nhau hắn là lần đầu thấy. Trong mắt Tiểu Ngụy Diệp Anh cũng là người ngự quỷ, nhưng hắn chỉ biết trên đời có một nhóm người như thế cũng chỉ biết có vậy nên Tiểu Ngụy mới là người tò mò nhất.

Diệp Anh và Chu Thiên Hà đứng cách nhau 5m, Chu Thiên Hà lấy ra một sợi dây thừng, từ trong áo cầm ra một chiếc mặt nạ không có ngũ quan chỉ có hai con mắt đeo lên mặt. Trên người hắn quần áo tỏa ra làn khói đen theo gió dao động, Chu Thiên Hà lúc này như một tử thần bước ra từ địa ngục.

Diệp Anh vẻ mặt quả nhiên như vậy, không có tự tin làm sao dám tiến vào dị vực, thì ra hắn có thể điều khiển hai con quỷ. Diệp Anh cũng không dám xem thường mà thủ thế chờ phát động, hai mắt hắn đã trở thành màu đỏ toàn bộ tinh thần khóa chặt Chu Thiên Hà.

Chu Thiên Hà là người ra tay trước, dây thừng đánh tới muốn khóa chặt hai chân Diệp Anh ép hắn phải tránh né. Diệp Anh theo phản xạ nhảy ra sau né tránh, dây thừng đánh lập tức thu về, Diệp Anh nhân cơ hội muốn tiếp cận thì bên trên lại một sợi dây thừng từ trên đánh xuống. Diệp Anh thay đổi tư thế từ lao tới thành nghiêng người tránh né sợi dây.

“ẦM!”, dây thừng đánh xuống tạo thành một đường thẳng lún xuống, nói đầu dây như là bị bom nổ qua tạo thành một cái hố to bằng đầu người. Làm Diệp Anh sợ không thôi đòn này hắn có thể cảng lại nhưng bị thương là chắc chắn. Diệp Anh lúc này chỉ có thể bước phong hành bộ né tránh đòn tấn công liên tiếp từ hai đầu sợi dây. Dây thừng trong tay Chu Thiên Hà như sống lại, từ bốn phương tám hướng đánh tới Diệp Anh, mấy lần Diệp Anh đã né tránh thành công nhưng khi dây thừng lướt qua người hắn chạm vào mặt đất hay gốc cây bật lại khiến Diệp Anh trở tay không kịp. Trên người hắn lúc này đã có mây đạo vết thương, nếu không có nhục thân hóa bính hắn lúc này đã không chịu nổi.

Bạn đang đọc Luyện Thể Ba Năm Ngươi Nói Ta Đây La Thế Giới Quỷ Dị sáng tác bởi MieuNhiDanTra
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MieuNhiDanTra
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.