Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1816 chữ

Diệp Anh liên liên tục né tránh, hai ngón tay liên tục búng ra nhưng không có gì xảy ra. Ngọa tào ta quên mất đã đem nó đi dung hợp, Diệp Anh lập tức liên hệ với hệ thống mua lại chỉ không đạn lúc này hai tay hắn liên tục bắn đạn không khí về phía Chu Thiên Hà, mới làm thế công của Chu Thiên Hà chậm lại.

Miện Bàn tử và Tiểu Ngụy lúc này có thể ăn nhét được mấy quả trứng gà, hai mắt không tin những gì mình đang thấy là thật. Chỉ có Tam Thúc là vẫn bình tỉnh đứng xem, trong mắt đã tràn đầy tiếu ý, trên tay đang cầm máy ghi hình.

Quay lại trận chiến Diệp Anh liên tục bắn đạn không khí áp chế Chu Thiên Hà, ngoài ra cung đang không ngừng thu hẹp khoảng cách. Chu Thiên Hà thấy không thể tiếp tục chơi thả diều, hắn lập tức thu dây thừng.

“Chu ca ngươi không chơi nữa sao, nếu tiếp tục biết đâu ta sẽ kiệt sức mà thua thì sao!”. Diệp Anh cũng không hoàn toàn nói đùa, nếu có thể kéo dài thêm mấy giờ đồng hồ hắn thật sự chỉ có thể nhận thua.

“Ha ha, lão đệ đừng đùa nếu tiếp tục ngươi chưa mệt chết thì ta đã bị ngươi tóm được rồi!”. Mặt Chu Thiên Hà bị mặt nạ che đi, cũng không biết hắn là đang đùa hay thật.

Vào lúc này dây thừng của Chu Thiên Hà từ từ cuộn quanh hai tay, hai chân Chu Thiên Hà tạo thành giáp tay và giáp chân. Nhìn cũng biết là con hàng này muốn đánh cận chiến. Sau khi tay chân được bao bọc hoàn tất, Chu Thiên Hà lao tới Diệp Anh tốc độ của hắn lúc này không thua kém gì phong hành bộ. Diệp Anh hơi bất ngờ lúc phản ứng lại đã không kịp tránh né, cứ nghĩ Diệp Anh phải nhận đòn nghiêm trọng thì ngay lúc hai va chạm, người bị đánh bật ra lại là Chu Thiên Hà. Ngay lúc hai người va chạm nhục thân hóa bính khoảng cách 1mm lại cứu tràng, 99% sát thương đã trả ngược cho Chu Thiên Hà.

Hai tay Chu Thiên Hà đang run rẩy không ngừng, có thể thấy máu đang rỉ ra từ bên trong chứng minh tổn thương hắn nhận là không nhỏ. Nhân lúc hắn bệnh đòi mạn hắn, Diệp Anh dùng hết tốc lực lao tới tay phải Diệp Anh được bao bọc một vòng hào quang trong suốt. Khi Diệp Anh muốn toàn lực đấm ra, Tam Thúc thấy tình thế đã đi quá xa lập tức quát ngăn Diệp Anh lại.

Diệp Anh không thể thu lực lại chỉ còn cách tung nắm đấm vào rừng cây bên cạnh, “Rắc rắc!” vết nứt không gian từ nấm đấm lan ra xung quanh, sức mạnh chấn động làm không khí rung chuyển, một cự lực như lũ lụt quét ngang rừng, lao đi hơn chục mét mới dừng lại. Lúc mọi người nhìn sang cây cối bị chấn cho vở vụng, mặt đắt như bị thiên thạch đập qua, sâu có thể thấy rễ cây bên dưới.

Một kích toàn lực Diệp Anh đã kiệt sức nằm thẳng ra đất. Mọi người thấy vậy liền đem hai người vào trong, Tam Thúc lập tức kêu Bàn Tử hai người đi lấy hộp cứu thương. Sau khi sơ cứu hoàn tất Tam Thúc mới tức giận nói.

“Hai người các ngươi không cần mạng nữa phải không, luận bàn mà thôi nếu ta không bảo dừng bây giờ đã có người chết rồi!”. Tam Thúc là thật sự tức giận, nếu không phải hai người bị thương không chừng hắn sẽ nạo chết cả hai.

“Ha ha, Tam Thúc không có gì chỉ là chú thương tổn mà thôi không quá đáng lo!”. Diệp Anh muốn hòa hoãn bầu không khí một chút nhưng Tam thúc không ăn bộ này, hắn càng tức giận hơn.

“Ta còn chưa nói ngươi đâu, ngươi nhìn ngươi …!”, Tam Thúc giáo huấn Diệp Anh hơn nửa giờ đồng hồ, Diệp Anh cũng không dám phản biện mà chỉ có thể cúi đầu nghe huấn.

Bàn Tử rất lo lắng cho Diệp Anh nhưng thấy Tam Thúc mắn hắn say như vậy không hiểu tại sao miệng không ngừng cười được. Còn Tiểu Ngụy thấy Diệp Anh bị thương như vậy đã sắp khóc tới nơi, nếu không sợ gây thêm phiền phức hắn đã không nhịn nổi mà khóc rồi.

Mắn một hồi cũng mệt Tam thúc lấy điện thoại ra muốn gọi cứu thương thì bị Diệp Anh ngăn lại. Diệp Anh đi vào phòng, một lúc đi ra trên tay hắn đã cầm một cái hồ lô hình đầu lâu, còn tại sao không trực tiếp lấy ra là vì hắn lười giải thích.

Diệp Anh trực tiếp uống một ngụm sau đó ném cho Chu Thiên Hà ra hiệu hắn cũng uống. Bạch cốt hồ lô công dụng chính không phải trị thương nhưng vẫn tốt hơn khi so với cách chữa truyền thống.

Chu Thiên Hà không chần chừ uống một ngụm, một luồng năng lượng chạy khắp cơ thể. Lập tức cơ đã thoải mái rất nhiều, vết thương cũng đang chầm chậm khép lại, nhưng thứ làm hắn mình là năng lượng ô nhiễm đang không ngừng ăn mòn cơ thể hắn đã tiêu biến 1 phần 10. Đừng nghĩ như vậy là ít phải biết người ngự quỷ sợ nhất chính là cơ thể bị ô nhiễm ăn mòn, khi hoàn toàn bị ăn mòn ác quỷ sẽ chiếm đoạt cơ thể mà tự do tồn tại ở nhân gian. Những con quỷ khác phải thông qua dị vực mới có thể xuất hiện ở thế giới thật, nhưng chúng bị hạn chế trong khu vực nhất định, nên bọn nó luôn tìm cách mở rộng dị vực.

“Diệp lão đệ thứ này quá quý giá ngươi nhanh cất đi!”. Nói Chu Thiên Hà đưa lại cho Diệp Anh còn khuyên hắn đừng lộ thứ này ra ngoài.

“Lão ca đừng khách sáo, trong này còn 2 phần ngươi cũng uống đi”. Diệp Anh đưa lại cho Chu Thiên Ha, ra hiệu hắn tiếp tục uống.

“Không được ta không thể nhận, đây là đồ cứu mạng có thể ngăn chặn ác quỷ thức tỉnh ngươi vẫn nên cất vào đi!”. Chu Thiên Hà lại trả về cho Diệp Anh.

“Lão ca ngươi không cần ngại, hồ lô này một ngày có thể tạo ra một phần thuốc tối đã có thể chứa 4 phần, thuốc này khi cho ra ngoài chưa tới 10 phút sẽ mất hiệu lực, nếu không uống sẽ lãng phí.!”

Chu Thiên Hà nghe vậy cũng nhận lấy hồ lô, “Diệp lão đệ ngươi là ân nhân của ta, lão ca ta tuy không phải người mạnh nhất nhưng cũng trong 20 người mạnh nhất của cục đặc biệt, sau này nếu cần cứ gọi ta!”. Nói xong hắn lập tức uống liền hai ngụm, kiến cơ thể nhẹ nhõm vô cùng.

Tán gẫu một hồi Tam Thúc kêu người đưa đồ ăn đến mọi người cùng nhau ăn cơm, sau một lúc Chu Thiên Hà cũng ra về, lúc ra cửa Diệp Anh tỏ vẻ cứ vài ngày Chu Thiên Hà đến đây uống thuốc đến khi hoàn toàn thanh tẩy ô nhiễm thì thôi. Chu Thiên Hà liên tục cảm ơn tỏ vẻ sau này có vấn đề phải gọi hắn trợ giúp nếu không hắn không dám nhận ơn đức của Diệp Anh.

Tam Thúc cũng ra về, nói mấy bữa nữa Bàn Tử hãy đưa Diệp Anh và Tiểu Ngụy về nhà chơi, ông chủ rất nhớ ba người.

Tại một nơi nào đó, có mấy người đang thông qua máy quay của Tam Thúc xem trận đấu của Diệp Anh, khi thấy Diệp Anh từ bị động chuyển sang chủ động, ánh mắt mọi người đã tỏ vẻ thưởng thức. Khi Diệp Anh đánh bay Chu Thiên Hà bọn họ trong mắt có thêm vài phần bất ngờ, đến cuối cùng nấm đấm chấn động đó bọn họ cũng không thể ngồi yên nữa.

“Ta mặc kệ người này phải vào quân đội, ta đảm bảo không quá 5 năm ta đưa cho các ngươi một chiến thần!”. Ông lão mặc quân phục đứng dậy nói.

“Không được hắn đã là người của cục đặc biệt, ta muốn bồi dưỡng hắn thành tổng đội trưởng của 30 Ác Long đội, hắn phải thành Long Vương đời tiếp theo”. Một ông lão mặc chế phục giống Chu Thiên Hà chỉ khác quân hàm trên vai Chu Thiên Hà là 1 sao còn ông lão này tới 4 sao.

Mọi người trong phòng nghe vậy cũng hít một hơi khí lạnh, không nghĩ tới ông lão này lại muốn Diệp Anh thừa kế bản thân. Khiến tất cả mọi người ở đây chở tay không kịp.

“Long Thanh Phong ông là nghiêm túc sao?”. Ông lão đeo kính nhìn ông lão tên Long Thanh Phong một cách nghiêm túc.

“Lão già, cơ thể sắp không chịu nổi rồi không biết còn có thể trụ thêm mấy năm, đời tiếp theo không ai có thể gánh trọng trách, thiếu niên này là một mầm mống tốt, ta muốn dùng thời gian còn lại bồi dưỡng hắn hi vọng hắn có thể thay ta tiếp tục bảo vệ đất nước này”. Nói xong ông lão thở một hơi, có thể thấy ông lão bây giờ sức khỏe không tốt nhưng trong mắt lại có một ánh sáng hy vọng.

Mọi người trong phòng cũng trầm mặt, họ biết ông ấy đã làm quá nhiều rồi nếu không phải không người kế thừa ông ấy đã rời từ lâu. Một lúc lâu sau Tiền Thế Bảo mới lên tiếng.

“Nếu Phong lão đã coi trọng đứa bé này như vậy, thì mấy ngày nữa ta sẽ dẫn nó tới gặp ông, ông thấy thế nào?”. Tiền Thế Bảo lúc này không còn vui cười như trước nữa hắn giờ chỉ có tâm trạng nặng nề.

“Vậy cũng được!”, Phong lão thấy bầu không khí quá nặng nề liền cười nói. “Các ngươi thế này là sao, nhiều năm như vậy ta cũng có thể yên tâm nghỉ hưu rồi các ngươi phải vui cho ta chứ!”. Phong lão nhìn mọi người miện hơi cười.

Mọi người cũng bắt chước mà cười theo nhưng ở đây không một ai vui vẻ nổi. Sau một lúc tất cả cũng rời đi, khi Tiền Thế Bảo đang muốn ra về thì nhận được cuộc gọi từ Tam Thúc.

Bạn đang đọc Luyện Thể Ba Năm Ngươi Nói Ta Đây La Thế Giới Quỷ Dị sáng tác bởi MieuNhiDanTra
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MieuNhiDanTra
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.