Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tấm thẻ đen.

Tiểu thuyết gốc · 1589 chữ

Xe ngựa mang Guinevere từ khu phía nam thị trấn học viện chạy ngược lên phía bắc, dọc theo con đường Phương Nam Tự Do, chẳng mấy chốc, hai con ngựa sắt đã mang chiếc xe đến khu trung tâm của thị trấn, cảnh vật xung quanh cũng thay đổi nhanh chóng, từ khoảng cách trăm mét mới có một cái đèn đường thì hiện tại những ánh đèn đã gần kề san sát, kiểu dáng nhà cửa đường xa dọc hai bên đường cùng thời thượng hẳn lên.

Từ chốn tiêu điều đến nơi phồn hoa, không khí cũng cũng trở nên khác biệt, không khó để bắt gặp đám đông người túm năm tụm ba, nam thanh nữ tú khoác lên mình những bộ cánh hợp mốt khoác tay nhau tấp nập đi lại.

Bên trong xe, thiếu nữ tóc vàng lộ rõ vẻ trầm tư, một nay áp lên gò má, ngón tay còn lại thì vân vê lọn tóc xoăn, đôi mắt nàng nhìn ra ngoài cửa xe có chút bần thần và không có tiêu cự. Thật chẳng hồn vía của Guinevere lúc này không biết đã bay đi nơi nào, đến nỗi chiếc xe ngựa đã dừng lại từ lúc nào mà nàng cũng chẳng để ý, chỉ đến khi tiếng gọi từ người đánh xe vọng vào mới kéo Guinevere từ trong cơn mê bừng tỉnh.

“Tiểu thư, chúng ta đến nơi rồi!”

Guinevere lập tức tỉnh lại, liếc mắt nhìn qua cánh cửa sổ của xe ngựa, Sư Thành học viện hiện ra trước mắt nàng, dưới màn đêm, nó bớt đi một chút tráng lệ, nhiều thêm một phần u tĩnh.

“Có thể ngươi sẽ trách ta lắm miệng mách lẻo, thế nhưng mà ta mặc kệ...” Nàng nhìn về phía học viện cắn răng thầm nghĩ.

Người đánh xe chủ động xuống xe mở cửa, dùng thái độ thân sĩ nâng đỡ Guinevere bước đi xuống, Guinevere cũng chẳng làm kiêu, bắt lấy tay ông ta rồi cười duyên dáng nói:

“Chú Smith, cảm tạ chú đã theo giúp ta ngày hôm nay!”

“Đây là trách nhiệm cũng là vinh hạnh của ta, tiểu thư ngài quá khách khí rồi! Nếu tiểu thư còn cần lão Smith ta làm gì xin hãy cứ việc phân phó.” Người đánh xe một tay vắt sau lưng, một tay khom trước ngực, cúi đầu 45 độ, chững chạc thành khẩn đáp.

Guinevere khẽ lắc đầu rồi nhẹ nhàng nói:

“Chú Smith, cảm tạ chú quan tâm, cũng không có gì quan trọng, còn lại ta sẽ tự giải quyết.”

“Tiểu thư hãy bảo trọng, Thần Quang Minh thần luôn ở bên người, Halo Lunar.”

“Thần Quang Minh luôn ở bên người!” Guinevere khẽ cười.

Nhìn theo bóng dáng chiếc xe ngựa dần dần biến mất, Guinevere nhìn ngó xung quanh một vòng, thấy không có ai mới vỗ xuống bộ ngực lớn, đã vẻ an tâm.

Trên thực tế việc người đánh xe Smith xuất hiện tại nơi này đã là việc phá vỡ luật lệ của Học Viện Trấn, đơn giản vì Smith là gia bộc của nhà Leonheart, mà theo luật của học viện, tất cả học viên, dù là quý tộc khi sinh hoạt tại đây đều phải tự lực cánh sinh hết thẩy, Guinevere cũng không thể là ngoại lệ.

Nhưng luật lệ ra do người đặt ra và xưa nay chưa từng có sự công bằng tuyệt đối.

Cái này chỉ có thể trách vùng này là đất đai của nhà nàng, Guinevere cũng muốn tự lập, nhưng đi đến đâu cũng gặp gia bộc hoặc người thân của gia bộc thì phải làm thế nào đây...

Quay trở lại mục đích chính của nàng tối nay, Guinevere tự cảm thấy bản thân là lớp trưởng, việc ngăn cản một cuộc ẩu đả tự nhiên là trách nhiệm của nàng.

Artoria ngang bướng không nghe nàng, vậy thì chỉ còn một tuyệt chiêu là báo cáo lại cho giáo viên giải quyết.

Nàng không muốn cô bạn mình cùng giới quý tộc xung đột leo thăng, dù sao nàng cũng xuất thân quý tộc, nàng hiểu rõ bên trong nước rất sâu, một kẻ thân cô thế cô xuất thân nghèo hèn như Artoria khó mà đương đầu lại được.

Từ cổng học viện tiến vào sau bên trong, Guinevere rất nhanh tiến tới một chỗ ngã ba, nơi chính giữa có một cái Đài phun nước, ngẩng đầu lên nàng có thể thấy bức tượng cha mình oai phong lẫm liệt đứng thẳng ở đó, thế nhưng hiện tại Guivenere cũng chẳng có thời gian bận tâm.

Tại ngã ba trước mặt, lối bên trái dẫn đến khu phòng học, bên phải thì là văn phòng cùng ký túc của giáo viên, Guinevere hướng về bên phải mà đi, nàng muốn tìm chủ nhiệm David.

“...”

Vừa vào đến cổng ký túc, nàng muốn nhờ bảo vệ giúp nàng chạy thông báo, đáng tiếc thay, Guinevere lại nhận được một tin không mấy vui vẻ, lão David buổi tối nay có một cuộc hẹn ăn tối tại Sư Tâm Thành, có lẽ phải rất muộn mới có thể trở lại.

“Thật là không đúng dịp chút nào... ta phải làm thế nào đây?” Guinevere biểu lộ có phần bối rối, nhất thời không biết phải làm sao.

Nghĩ nghĩ một hồi, nàng mới nhớ ra một người, cắn răng đưa ra quyết định.

Từ bên trong cái túi xách tay nhỏ, nàng cầm ra một tấm Ma Tạp, sau thì vận dụng nội năng kích hoạt Ma Pháp Văn trên đó.

Pháp văn từ từ hiện trên một hư ảnh hình chiếu mờ ảo như sương khói, lờ mờ có thể nhận ra đó là hình chiếu của một người phụ nữ trưởng thành.

Tóc dài ngang lại, hơi xoăn nhẹ, bộ dạng kiều mị có điểm lười biếng, thông qua hình chiếu thì nàng ta giống như đang trong tình trạng bán khỏa thân, toàn thân ướt át.

Hư ảnh của người phụ nữ liếc mắt nhìn Guinevere, thanh âm từ tính cũng phát ra:

“Ôi chao, lại là cô cháu gái bé nhỏ của ta... ngọn gió nào khiến cháu nhớ đến sự tồn tại của bà cô này vậy?”

“Cô... Arthur gặp vấn đề!” Guinevere không nhiều lời, lập tức nói thẳng.

“Ồ... là cô “bạn trai” của cháu gặp vấn đề rồi sao?” Thanh âm thông qua Ma Tạp có điểm máy móc không thật, nhưng xin thề Guinevere là nghe thấy sự mỉa mai trêu tức bên trong.

“Cô! Ngài có giúp ta hay không?” Guinevere tại chỗ gắt gỏng.

“Có, có... ha ha, cháu gái yêu của ta đã nhờ vả, người cô như ta sao có thể bỏ mặc được, đợi một chút... ta đi tới nhìn xem.”

Dứt lời, hư ảnh liền biến mất, tấm Ma Tạp liền trở lại vẻ yên ắng, Guinevere thì trợn mắt.

“Tắt liên lạc mà không thèm báo trước, thật là quá mất lịch sự!”

“Hơn thế nữa, ta còn chưa kịp nói Artoria nàng ta đang ở đâu cơ mà?!”

Ở đầu bên kia, bên trong một căn phòng hơi nước mù mịt, một người phụ nữ tóc đỏ thướt tha bước chân ra khỏi bồn tắm, nàng toàn người ướt đẫm, nửa thân quấn khăn tắm, một tay nâng ly rượu nho đỏ, một tay tuỳ tiện quăng tấm Ma Tạp liên lạc ra một góc.

“Daniel... người tìm giúp ta xem, tên đệ tử đáng yêu của ta đang vui chơi ở chỗ nào rồi...”

Phía bên ngoài phòng tắm, Daniel, gã ban ngày vẫn còn là giảng viên này đã khoác lên mình bộ quân phục đen của đế quốc, trước ngực treo lên tấm mê đay hình chữ thập làm bằng bạc, phù hiệu biểu trưng cho tước Hiệp Sĩ của Đế Quốc.

Daniel hai tay chắp phía lưng, cả người thẳng tắp, tựa như hô khẩu hiểu quân lệnh mà đáp:

“Rõ! Thưa Đô Đốc!”

Đồng thời điểm, tại bên trong Khu Phế Liệu.

Lúc này đứng bên trong cột sáng cao ngất đó, một con Quái Vật... không, một Vị Thần... cũng chẳng phải, chính xác là một gã Cự Nhân cao đến 3 mét, toàn thân hắn từ tên xuống dưới óng ánh trong suốt như ngọc, đồng thời phát ra ánh sáng cực quang đủ mọi màu sắc, miệng hắn lúc này không ngưng lẩm nhẩm chửi thề.

“Con mẹ nó! Con mẹ nó! Chuyện quái gì thế này...”

Cự nhân trợn mắt nhìn về phía bảng hệ thống trước mắt.

• Ma Kim Tạng Khí (Trắng) : Hợp thành 92%... 93%...

• Loại hình: Thận.

• Mô bản: Đang xác định...

Đương lúc căng thăng chờ đợi, đột ngột, một ánh sáng đen không biết từ đâu giống như sao băng bay thẳng chỗ thân thể của tên Cự Nhân, nhìn kỹ lại thì đó giống như là một chiếc Ma Tạp, chỉ khác một cái là nó toàn thân từ trên xuống dưới đều là màu đen tuyền óng ánh.

Cự nhân lúc này toàn thân bất động, trơ mắt nhìn tấm thẻ đen này chen chúc với mấy tấm thẻ khác rồi chui tọt vào bên trong cơ thể đang phát sáng của mình, đồng thời điểm, bên tai hắn nghe thấy thanh âm hốt hoảng, cao tới quãng tám của một tên đàn ông:

“Khônggggg!!! Bảo bối của ta...!!!!”

...

Bạn đang đọc Ma Kim Pháp Tắc. sáng tác bởi ninh_lang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ninh_lang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.