Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Có Muốn Hay Không

Tiểu thuyết gốc · 3803 chữ

-Thanh nhi, Ba nó vào ăn cơm trưa đi thôi

Trong một ngồi nhà nhỏ, từ trong nhà vang lên một tiếng nói của người phụ nữ.Đang gọi hai người một lớn một nhỏ đang ở ngoài sân luyện võ đổ cả mồ hôi bất chấp cái nắng chói chang kia. Ở ngoài cửa nhà..Một người phụ nữ bước ra vẫy tay với đứa con của mình

-Thanh Nhi vào đây ăn cơm đi con..chiều rồi muốn học gì thì học

Người phụ nữ vừa mới lên tiếng đó tên là Vân Tâm. Dáng người cao tầm 1m7, làn da không trắng mà hơi phai nâu vì những cực khổ của cuộc đời.. vì nàng chỉ là một phàm nhân bình thường nên có làn da đó không có gì là lạ.Với gương mặt dễ nhìn, đã có dấu vết của thời gian của người hơn 30 tuổi. Mái tóc đen đang được búi cao sau đầu vì để dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm nấu nước cho tiện. Nàng mặc một bộ đồ giản dị, rất ra dáng một người vợ hiền của gia đình.Nàng đang tươi cười vẫy tay với đứa con của mình.

Hai người một lớn một nhỏ đang hì hà hì hụt ngoài kia chính là chồng của nàng tên là Trần Thiên và đứa con trai tên Trần Thanh. Mặc dù nàng là phàm nhân bình thường Nhưng. Chồng của nàng Trần Thiên lại là một tu sĩ.Với vóc dáng trung niên, cơ bắp không to nhưng rất chắc chắn, mái tóc ngắn tạo một cảm giác nhìn rất trẻ trung, ánh mắt sáng như sao, gương mặt cương nghị. Bộ y phục vì tập luyện mà đã thấm đầy mồ hôi. Dừng lại việc tập luyện cùng coi trai. Đôi mắt hướng về phía vợ mình tràn đầy yêu thương, cười một cái gật đầu.

Vì nàng mà Trần Thiên có thể từ bỏ con đường tiến lên Trúc cơ kia, từ bỏ tu tiên truy cầu bất tử kia, nguyện ở cùng với nàng làm một đôi phu thê bình thường cho tới đầu bạc răng long như bao người. Đối với điều này hắn không hề tiếc nuối chút nào mà còn rất hài lòng.Hai người rất yêu thương nhau. Có lẻ vì ông trời cảm động nên đã cho đôi phu thê một đứa con trai.

Trần Thanh. Con của hai người năm nay chỉ mới mười bốn tuổi. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng khuôn mặt điển trai có góc có cạnh, dáng người hơi gầy, mái tóc đen ngắn, mười bốn tuổi nhưng đã cao gần 1m6, lại còn thông minh, chăm chỉ..thật thà và hiền lành, rất được người lớn xung quanh yêu thích. Mỗi lần đi chơi đều có bánh kẹo mang về, lại còn rất được các bạn nữ trong xóm để ý

Cuộc sống của Trần Thanh buổi sáng thì luyện võ cùng ba của mình, có bữa Trần Thiên đi làm thì Trần Thanh cũng không lười biến, tự tập võ một mình. Chiều tối thì lại đọc sách. Trần Thanh rất thích đọc sách, vì đọc sách mà hắn hiểu hơn được nhiều thứ, tưởng tượng ra được nhiều thứ. Và hắn cũng biết tới thế giới ngoài kia còn có thứ gọi là tu tiên. Đối với cái thế giới này mà nói thì hai từ Tu sĩ không hề xa lạ đối với phàm nhân.Mặc dù vậy nhưng hắn cũng không đòi ba mẹ mình cho mình tu tiên. Vì hắn biết ba mẹ luôn dành những thứ tốt nhất cho hắn. Nếu ba muốn hắn tu tiên thì hắn sẽ tu tiên. Nếu ba mẹ muốn hắn làm một người bình thường thì hắn cũng sẽ làm một người bình thường.Với lại hắn rất thích ở cùng với gia đình mình, không hề muốn rời xa. Hắn rất rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, dù là không giàu có

- Được rồi, Hôm nay tới đây thôi, Vô ăn cơm nào. lấy một chiếc khăn đưa cho đứa con trai lau mồ hôi, Trần Thiên dọn dẹp một chút đồ đạc ngoài sân rồi cùng con trai đi vào. Đối với người con trai này, hắn rất là hài lòng, tính tình siêng năng, chịu khó giống như hắn. Đối với việc luyện tập không cần Trần Thiên hắn phải nhắc nhở nhiều.

Công việc của Trần Thiên là trưởng đoàn và phụ trách vận chuyển hàng hóa từ thị trấn ra ngoài và từ ngoài vào thị trấn. Mỗi lần đi là phải ba bốn ngày mới về. Với tu vi luyện khí tầng thứ mười đỉnh phong của hắn thì những băng nhóm chuyên trộm cướp hàng hóa cũng dần từ bỏ ý đồ đối với nơi này. Nên công việc cũng không mấy vất vả. Hôm nay ở nhà luyện tập cùng con trai hiển nhiên là hắn được nghỉ. Ngày mai sẽ phải đi vận chuyển lương thực của thị trấn để ra ngoài bán.

Trần Thanh thấy mẹ kêu vô ăn cơm, lập tức đình chỉ luyện võ, sửa soạn lại quần áo rồi phóng thẳng vào bàn ăn cơm.

Hai vợ chồng thấy vậy lại nhìn nhau cười rồi cũng đi vào theo,gia đình rất là ấm cúng

Ngôi nhà của ba người nằm trong một thị trấn nhỏ tên Trảng Dài, thuộc về ngoại vi của Thành Hoa Biền phía nam của Nam vực của Long Việt Đế Quốc. Thị trấn này tu sĩ không nhiều, hầu như Trưởng thị trấn tu vi KimKết đan sơ kì là cao nhất. Sỡ dĩ chọn nơi này vì phu thê bọn họ muốn một cuộc sống bình yên, không muốn tranh đấu, mà ở nơi này tuy chỉ là ngoại vi nhưng cũng trong sự quản lí của Thành Hoa Biền mà ở đây có luật lệnh Tu sĩ không được giết hại phàm nhân. Rất ít nơi nào có cái luật lệ như vậy ở thế giới Cá lớn nuốt cá bé này.

Ba người ngồi xuống bàn bắt đầu ăn cơm, nói chuyện cười nói với nhau

-Ba à, ngày mai con đi mua vài cuốn sách nhé, sách ở nhà con đọc gần xong rồi. Trần Thanh vừa gắp một miếng thịt cho vô miệng, vừa nói

-Được thôi..ha ha con muốn đọc sách gì thì cứ mua, có ích cho con là được. Đối với việc con mình đòi mua sách Trần Thiên rất là vui vẻ, cười lớn mà nói

-Con tính mua vài cuốn sách võ công rèn luyện được không ba, những chiêu thức rèn luyện của ba dạy con đã học và vận dụng được rồi.Hay là ba dạy con chiêu khác cũng được. Trần Thanh đôi mắt chờ mong nhìn ba mình nói

Trầm ngâm suy nghĩ một lúc. Trần Thiên tuy là tu sĩ, tuy những chiêu thức vận dụng nguyên lực hắn không thể dạy, nhưng võ công rèn luyện cơ thể hắn đã dạy hết rồi, con mình nhanh như vậy đã thành thạo gần hết đối với hắn là việc vui nhưng cũng đồng thời có hơi khiếp sợ. Bởi vì hắn tu luyện những thứ này mất tới năm sáu năm, những đau đớn, cực khổ thế nào hắn biết rõ. Mà Thanh nhi chỉ có bốn năm là học và sử dụng thành thạo được hết. Thể chất của Thanh nhi bây giờ dư sức cân hai chục đứa trẻ bằng tuổi nó. Nhưng Thanh nhi nhà mình hiền lành mà..làm gì đấm ai bao giờ.

- Ngươi có muốn tu tiên không tiểu oa oa3

Một giọng nói già nua bất ngờ vang lên không biết từ hướng nào.Rơi vào trong tai ba người nhưng không khiến ba người sợ hãi, mà Trần Thanh lại vui vẻ.

Sau khi giọng nói già nua đó vang lên. Ở ngoài cổng có tiếng gõ cửa cốc cốc cốc cốc

- là La Thúc...Trần Thanh bỏ chén cơm xuống chạy vội ra ngoài sân mở cửa. Hai vợ chồng Trần Thiên và Vân Tâm cũng đi ra tiếp đón vị được gọi là La Thúc trong miệng Thanh nhi

Cánh cổng mở ra...ở ngoài cổng xuất hiện một lão già, tuy già nhưng lưng vẫn thẳng, ánh mắt sáng như đuốc, không có dấu hiệu của tuổi già chút nào. Mái tóc bạc trắng phía sau, kèm theo một bộ y phục màu đen dành cho trưởng thị trấn. Đúng vậy, lão già này chính là trưởng thị trấn La Bá, một tu sĩ trong miệng người dân ở đây với thực lực là

Kết đan kỳ. Mạnh nhất trấn Trảng Dài.

La Bá nhìn Trần Thanh mở cửa, trong mắt lộ ra sự vui vẻ, cười lên ha hả, xoa đầu Trần Thanh cười nói

- Tiểu tử ngươi nhanh nhỉ,vừa nghe tiếng đã biết là ta rồi.

Vừa nói La Bá vừa bước vào đi tới chỗ hai vợ chồng Trần Thiên.

- Ra mắt tiền bối

Trần Thiên ôm quyền hướng về phía La Bá, trong mắt có vẻ cảm kích. Nhờ La Bá mà cuộc sống hai người bây giờ cũng đã ổn định phần nào, có việc làm ổn định. Hơn nữa La Bá còn rất yêu thích nhóc con nhà mình.

Trần Thiên cũng không hiểu La Bá tại sao lại giúp gia đình mình, khi hỏi thì La Bá chỉ nói một câu:

- Nhìn ngươi, ta thấy lại chính ta trước đây..rất lâu

Trần Thiên vẫn nhớ rõ nét mặt của La Bá lúc ấy khi lời nói vừa ra, trên mặt La Bá lộ ra vẻ buồn bã và tức giận

La Bá nói cũng không phải là sai. Vì lí do đó mà hắn mới giúp đỡ gia đình Trần Thiên, giúp bọn họ có chỗ ăn chỗ ở, công việc làm..Trần Thiên coi La Bá như ân nhân của mình, dần dần cũng coi như người một nhà. La Bá cũng như vậy.

- Không cần câu lệ như vậy, Ta với ngươi còn cần vậy sao. La Bá lắc lắc đầu, lấy tay mình đẩy tay Trần Thiên xuống. Trần Thiên cũng hiểu ý nên không chào nữa. Kêu vợ mình đi lấy thêm cái chén, đôi đũa cho lão.

Đợi mọi người ngồi vào bàn, mời La Bá ăn cơm cùng gia đình, La Bá cũng không khách sáo, ăn như ở nhà vì mọi người đã quá thân nhau, mấy cái ngại ngùng làm gì còn chỗ.

Ăn uống một hồi.. Trần Thiên hỏi La Bá

- La tiền bối, vừa nãy người nói như vậy là..?. Vân Tâm nghe đến đây cũng nhìn La Bá, Trần Thanh cũng vậy

-Ngươi cũng là tu sĩ mà, còn phải hỏi ta..ngươi không nhìn ra thằng bé có linh căn hay sao. La Bá gắp một miếng rau cho vô chén rồi nói. Xem như một việc bình thường

- Cái gì..linh...linh căn..con ta 14 tuổi có linh căn? Trần Thiên đại biến,vẻ mặt không thể tin nổi, đứng bật dậy, vội vàng vận chuyển nguyên lực trong cơ thể từ lâu đã không sử dụng, lấy tay điểm vào giữa ngực của Trần Thanh, nguyên lực vội vàng tràn vào trong cơ thể của đứa con nhưng không hề gây ra thương tổn gì, kiểm tra nội thể con mình. Vốn tưởng rằng con trai mình không thể tu tiên, nên hai vợ chồng cũng không đặt nặng vấn đề đó, dù sao thì sắc xuất để tu sĩ và phàm nhân có con là tu sĩ không hề cao chút nào. Vân Tâm trên mặt bắt đầu lo lắng, tâm trạng nàng lúc này trở nên rối rắm, tuy là phàm nhân nhưng nàng cũng biết tu chân giới tàn khốc ra sao, nàng muốn còn mình trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng muốn con mình mãi mãi bình an, ở bên cạnh mình.Tâm trạng này bất cứ người mẹ nào yêu thương con mình đều có cả, Nàng không biết con mình có chịu được sự tàn khốc đó hay không.

Trên cái thế giới này, sự khác biệt giữa phàm nhân và tu sĩ chính là linh căn, trẻ con từ khi sinh ra tuy không có linh căn, tới 15 tuổi mới bắt đầu có dấu hiệu xuất hiện linh căn, sẽ được kiểm tra xem là linh căn gì, nhưng nếu quá hai mươi tuổi mà còn không xuất hiện linh căn thì hết hy vọng, chỉ là một phàm nhân bình thường mà thôi. linh căn sẽ được chia theo thuộc tính ngũ hành, Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ. Trên Lục Châu Tinh này thì Hỏa giữ vị trí đầu tiên, rồi đến Kim...tuy nhiên tu sĩ có Kim linh căn cực ít nhưng cũng cực mạnh, nếu Kim linh căn xuất hiện nhiều hơn thì cũng khó khả năng tranh giành vị trí với Hỏa linh căn. Tiếp theo là Thổ, rồi đến Thủy, cuối cùng là mộc linh căn

Trên Lục châu tinh thì việc linh căn càng nhiều thuộc tính thì càng được coi trọng hơn, bởi vì khi chúng đại thành, sức mạnh đạt được cực kì khủng bố, Một tu sĩ nếu có linh căn ba thuộc tính đủ để một thế lực Thất cấp điên cuồng chiêu mộ bồi dưỡng, thậm chí nếu ba thuộc tính đó mà là ba thuộc tính xếp đầu thì thậm chí Bát cấp và Cửu cấp thế lực cũng trắng trợn vương tay ra tranh giành. Nhưng số lượng tu sĩ có từ ba thuộc tính trở lên cực ít, Tứ thuộc tính linh căn thì khỏi phải nói, hiếm đến cực hạn, nhưng vẫn có. Trong đó, tại Một Cửu cấp cổ tộc, một nhân vật có tên Tư Chấn Thiên..hiện tại chính là Tộc trưởng của cổ tộc này, thực lực sâu không thể lường được, Hắn đã từng sở hữu linh căn bốn loại thuộc tính, khi hắn đại thành ý cảnh bốn loại thuộc tính này, đạt tới Hóa Thần kỳ, trực tiếp đánh bại bốn vị Hóa Thần kỳ khác trong tộc, trong đó có một hóa thần trung kỳ trọng thương,mạnh mẽ đạt được vị trí Thánh tử, kế thừa vị trí tộc trưởng hiện tại. Còn về Linh căn có đủ năm thuộc tính viên mãn thì chưa từng nghe nói tói, kể cả ở thời kì thượng cổ.

Quay về hiện tại...

Trần Thanh thì gương mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra..bởi vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh, một đứa con nít không thể bắt kịp là bình thường,nhưng hắn cũng rất nhanh hiểu ra.. hắn cũng biết nếu muốn tu tiên thì phải có linh căn, Trần Thanh sau khi nghe xong vẻ mặt mừng rỡ, chờ mong kết quả

- Quả thật có linh căn..là thủy linh căn.gương mặt Trần Thiên trở nên vui mừng, nhưng đột nhiên sắc mặt Trầm Thiên lại đại biến một lần nữa, lại hiện lên vẻ không thể tin nổi, giọng nói bắt đầu run rẩy

-Con trai ta vậy mà...vậy mà có hai linh căn, đây là hỏa linh căn. Trần Thiên vui mừng đến cực hạn, hắn không thể tin nổi con trai mình vậy mà lại có hai thuộc tính. Việc con trai mình xuất hiện linh căn trước tuổi khiến hắn vui mừng nhưng bây giờ hắn lại càng vui hơn, thậm chí lúc Trần Thiên biết mình có linh căn cũng không vui như hiện tại, khó mà diễn tả bằng lời

.Vân Tâm ban đầu tuy cũng không thể tin nổi nhưng rất nhanh lại được vẻ vui mừng thay thế, nở nụ cười vui vẻ, hai giọt nước mắt chảy xuống nhìn con trai mình rất là hạnh phúc.

Vừa định kết thúc kiểm tra, thu hồi lại nguyên lực của mình thì Trần Thiên bổng nhiên sững lại, mở bừng hai mắt nhìn con trai

đây đây..  Trần Thiên vội vàng nhắm mắt rót nguyên lực vào con trai mình lần nữa, cẩn thận kiểm tra lần nữa, lần nữa, lại mở mắt, nhưng lần mở mắt này Trần Thiên đang cố gắng để kìm chế bản thân bình tỉnh lại, hai tay run lẩy bẩy, nước mắt chảy xuống, vội vàng ôm con trai mình.

Vân Tâm nhìn chồng mình tự nhiên như vậy thì cũng không hiểu chuyện gì, vẻ lo lắng thay thế, định mở miệng hỏi thì Trần Thiên cướp lời

Chỉ thấy hắn nhìn lên trời cười lớn, mặc kệ nước mắt đang lăng trên má

- Con trai ta vậy mà lại có ba thuộc tính,là ba thuộc tính..HAHa

Kéo Vân Tâm vào trong ngực mình, một nhà ba người ôm nhau thật chặt, mặc kệ có một người già đang ngồi đây

-Con trai ta không phải người thường, con trai nàng không phải người thường...con chúng ta không phải người thường..giọng nói của Trần Thiên run rẩy vì quá vui mừng, nước mắt lăng dài tên má. đối với hắn, còn có chuyện gì bằng con trai mình có linh căn, còn là linh căn ba thuộc tính cực hiếm

- Thuộc tính thứ ba của con chúng ta là Mộc..Trần Thiên nói với vợ mình

Quay đầu nhìn La Ba vẫn đang ngồi cầm chén cơm phía đối diện,

-La Tiền bối, ngài thấy không..con trai ta có ba thuộc tính linh căn. Nói xong hắn lại ôm vợ con mình vào ngực mặc kệ biểu cảm La Bá sau khi nghe xong thế nào.

Trần Thanh sau khi nghe xong cũng cực kì mừng rỡ.. hắn vui mừng vì không phải mình có ba thuộc tính linh căn quý hiếm, mà vui mừng vì biết mình sau này có thêm chỗ dựa để che chở cho cha mẹ mình, để cha mẹ mình vì mình mà tự hào. Trần Thanh cũng khóc, một nhà ba người ôm nhau khóc, nhưng không khí lại màn theo sự vui vẻ

La Bá nhìn một màng như vậy, vẻ mặt tuy bình tĩnh, nhưng trong mắt lại vui vẻ, nhưng cũng có vẻ hiu quạnh, bản thân La Bá cảm thấy ấm áp.. nhìn gia đình Trần Thiên như vậy khiến lão nhớ lại quá khứ của mình, lão biết gia đình Trần Thiên đã xem lão như người thân gia đình, và lão cũng xem ba người như thân nhân cuối cùng của lão

Thủy, hỏa và mộc sao..vẫn còn thiếu, La Bá nhìn Trần Thanh một cách huyền bí, khóe miệng mỉm cười, nghĩ tới chuyện gì đó khiến lão hơi kinh hãi nhưng rất nhanh đã định thần lại. Nhìn đứa nhóc mà mình xem như là cháu ruột này, ánh mắt dường như nhớ lại.

Sau khi cố gắng bình ổn lại tâm tình, Trần Thiên kêu mọi người ngồi xuống, nhưng hai tay vẫn con run rẩy, vẻ mặt vui mừng vẫn không biến mất, Vân Tâm lúc này mặt đã ửng đỏ vì khóc, cũng đang mang theo nụ cười tươi trên môi

Trần Thiên nhìn về phía La Bá, tư thế vẫn đang đứng hướng về phía La Bá ôm quyền vái sâu một cái. Vân Tâm và Trần Thanh thấy vậy cũng đứng lên làm theo

- La tiền bối, ngài có ân với gia đình ta quá nhiều, ta không biết làm thế nào để trả hết, ta biết ngài cũng xem gia đình ta như người thân, ta chỉ có đứa con này, tuy không biết nó sẽ chọn thế nào nhưng ta cũng sẽ không để ngài thất vọng. Trần Thiên nói một cách chân thành, hắn cũng hiểu câu nói lúc đầu La Bá nói còn có một ý thâm sâu hơn. Nhìn về phía con trai một cách ấm áp, trong mắt hiện lên vẻ kiên định

-Thanh nhi...con có muốn tu tiên hay không, ta phải nói trước cho con biết thế giới tu tiên rất tàn khốc, khó khăn rất nhiều, thậm chí có thể là chết bất cứ lúc nào. Đối với ta và mẹ của con thì con vẫn là con như trước, bọn ta đều mong muốn con được bình an, vui vẻ. Dù là con chọn làm một người thường, không phải thiên tài tu tiên, bọn ta còn cảm thấy vui hơn. Đối với bọn ta mà nói, con mới là quan trọng nhất...vỗ vai con trai mình, Trần Thiên nói một cách chậm rãi, hắn muốn để con trai mình tự quyết định cuộc đời của chính nó, dù là con đường toàn là nguy hiểm kia nếu con mình đã chọn, hắn cũng sẽ không ngăn cản.

Trần Thanh đương nhiên hiểu ý của cha mình, cha muốn hắn tự chọn con đường của hắn, dù hắn chọn thế nào thì cha và mẹ đều ủng hộ hắn hết mình, hắn rất muốn tu tiên, để có sức mạnh bảo vệ cha mẹ nhưng như vậy cũng đồng nghĩa hắn phải rời xa cha mẹ. Trần Thanh rơi vào phân vân, hắn nhớ lại cảnh tượng cha mẹ vui mừng khi biết hắn có linh căn..dù sao thì hắn cũng chỉ mười bốn tuổi

- Không cần gấp gáp..La Bá mở miệng nói lần thứ hai sau khi ngồi xuống bàn ăn

- Sau khi chuyến đi lần này của cha ngươi trở về hãy cho ta một đáp án là được..nói một cách bình tĩnh, tình cảm lão giành cho Trần Thanh chỉ dưới cha mẹ hắn một chút mà thôi..từ nhỏ đã nhìn Trần Thanh lớn lên nên cũng rất hiểu đứa nhỏ này

- Hãy nhớ dù ngươi có chọn thế nào, La Thúc ta đều sẽ ủng hộ ngươi hết mình. Cơm hôm nay rất ngon..ta còn có việc phải về trước đây...không cần phải tiễn ta

Để lại câu nói này. La Bá vui vẻ đứng lên từ từ bước ra về..để lại một nhà ba người nhìn nhau không biết phải như thế nào

Bước ra khỏi cửa rồi quẹo trái..La Bá không quay đầu lại mà từ từ đi xa, bóng lưng toác ra vẻ cô đơn, buồn bã ,Ngước nhìn lên bầu trời, hồi ức không biết có từ năm nào tràn về trong đầu lão.. Trên miệng lẩm nhẩm

- Là đúng hay là sai đây...àiiii. Dù là con đường nào, ta cũng sẽ giúp ngươi tới cuối cùng..ai bảo lão già ta thích nhóc con ngươi như vậy, trong mắt lão hiện lên vẻ hiền lành... Dường như đã quyết định chuyện gì. Nháy mắt biến mất

La Bá cũng không biết, vì quyết định này mà ngày sau..trên tu tiên giới sẽ phải trải qua một trận sát kiếp, một trận gió tanh mưa máu lớn tới mức nào

Bạn đang đọc Ma Luân sáng tác bởi MacPrody
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MacPrody
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.