Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4: Vào Thành

Tiểu thuyết gốc · 2766 chữ

Đã hai ngày từ khi đoàn người Trần Thiên rời trấn đi tới Đông Thành, lúc này đã qua một giờ trưa. Trần Thanh đang ngồi trong phòng đọc sách, trước mặt là cửa sổ nhỏ, những luồn gió nhẹ nhàng thổi qua làm tóc hắn cứ bay qua bay lại. Cuốn sách Trần Thanh đang đọc là một cuốn tiểu thuyết dựa trên tu tiên mà viết ra, hắn muốn thông qua thứ này tìm hiểu một chút thế giới ngoài kia

Cốc cốc, tiếng gõ cửa phòng vang lên

- Thanh nhi, Tiểu Duyên qua tìm con chơi kìa...giọng nói của Vân Tâm vang lên bên ngoài

-Dạ, mẫu thân kêu cô ấy chờ con chút

Nghe mẫu thân nói Thanh Trúc sang chơi, hắn vẫn chưa vội ra ngay mà gáng đọc hết chương, đang tới đoạn kịch tính mà ai nỡ ngưng giữa chừng.Hai phút sau

- Nữ chính vậy mà chết rồi, tí về đọc tiếp vậy haizzz, thở dài một cái. Ánh mắt không nỡ nhìn cuốn sách rồi gấp lại để gọn gàng qua một bên bàn. Sửa sang quần áo một tí rồi mở cửa ra ngoài

Đi ra phòng khách, Trần Thanh thấy mẫu thân mình và Dung Duyên đang ngồi nói chuyện với nhau, nàng còn đang gọt trái cây giúp mẫu thân

Thấy Trần Thanh ra, Dung Duyên híp mắt cười gật đầu một cái

- Con ra rồi à, vậy hai đứa chơi với nhau đi, mẹ qua kêu Liên tỷ ra chơi mua chút đồ. Liên tỷ trong lời của Vân Tâm chính là mẫu thân của Dung Duyên

- Trái cây trên bàn con cứ ăn tự nhiên. Còn con nhớ coi nàng ăn hết thì gọt tiếp biết chưa. Câu đầu hiển nhiên là nói Dung Duyên còn câu hai là nói đứa con trai của mình

Nói xong liếc mắt nhìn con trai một cái, đối với cô bé này Vân Tâm khá thích, dễ thương lại còn hiểu chuyện. nàng lấy giỏ đồ rồi đi ra ngoài

-Vâng ạ...Trần Thanh cười khổ, tiễn mẹ đi chợ rồi khép cửa cổng lại rồi đi vào nhà, kéo ghế ngồi đối diện với cô bé kia, nàng hôm nay diện một cái váy dài màu xanh nước biển nhạt, tóc còn hơi ướt không bím lại mà xõa phía sau, mười hương thơm mát tỏa ra nhè nhẹ, đang chớp chớp đôi mắt tròn của mình nhìn Trần Thanh. Không nói chứ mới mười bốn tuổi đã xinh đẹp như vậy

- Muội qua đây tìm ta có việc gì sao..ho nhẹ một tiếng, Trần Thanh nhẹ giọng hỏi

- Có chuyện mới tìm huynh được sao, ở nhà chán quá nên qua đây kiếm huynh chơi đó, huynh đang bận sao. Thanh Trúc lấy một miếng ổi trong dĩa cắn một cái rồi nói

- không bận, nãy giờ ta chỉ đọc mấy cuốn sách cũ thôi nên không bận haha, Trần Thanh cười trừ, cũng lấy ổi ăn một miếng

- Vậy lát nữa huynh cùng ta vào trong thành mua tí đồ được không..chớp đôi mắt của mình ra vẻ chờ mong, Thanh Trúc nhìn hắn cười tươi hỏi

- Được chứ, đúng lúc ta cũng mua vài cuốn sách về đọc. Trần Thanh thấy vậy cười gật đầu, nhìn cô bé ra vẻ như vậy sao hắn nỡ từ chối

Thấy hắn đồng ý, Dung Duyên đập tay nhảy lên một cái, tâm trạng cực kì vui vẻ

- Vậy ta về chuẩn bị một lát, huynh chờ ta nhé, khoảng mười lăm phút

Nói gấp gáp xong nàng liền chạy nhanh về nhà, để lại Trần Thanh ngồi đó mỉm cười lắc lắc đầu

-lâu lâu mới thấy nàng nhoi như vậy, vậy ta cũng chuẩn bị một lát vậy

Thành Hoa Biền, một thành trì phía nam của Nam Vực trong Tứ Vực thuộc Long Việc Đế Quốc, ngoài ra Long Việt Đế Quốc còn có Đông Hải, một vùng biển cực lớn phía đông của Đế Quốc. Thành Hoa Biền tương đối phồn vinh và tấp nập cả sáng và đêm,vì thuộc đẳng cấp chủ thành cấp hai, nên rất đông người lui tới ra vào, đoàn người Trần Thiên vận chuyển hàng hóa từ Đông Thành về trấn, qua một lượt kiểm khâu rồi chuyển về đây, hàng hóa mà bọn họ vận chuyển không phải là đồ đạc gì trân quý mà đa số là lương thực, hải sản các loại

Thành Hoa Biền nổi tiếng với một luật lệ, trong phạm vi của thành, tu sĩ không được ra tay với phàm nhân, nếu không tuân theo sẽ đánh chết tại chỗ. Đứng đầu Thành Hoa Biền là một người có tu vi cực cao, nhưng lại không thích đánh nhau. Nhưng không kẻ nào đuôi mù chọc vào hắn, ngại vì thực lực của hắn, ngại vì tông môn phía sau hắn. Nguyên anh cường giả tới đây cũng không được phép đụng tới phàm nhân. Cũng vì thế Thành Hoa Biền cực kì náo nhiệt, tu sĩ cũng rất vui vẻ tiến vào,cũng không ai xung đột với phàm nhân làm gì, bọn họ còn muốn sống lâu một chút... dần dần tạo nên cảnh phàm nhân tu sĩ lẫn lộn yên bình như hôm nay

Lúc này ở hướng cửa chính ra vào của Thành Hoa Biền, có hai thiếu niên khoảng mười bốn tuổi đang từ từ đi tới, là một nam một nữ. Nam mặc một bộ y phục màu nâu bình thường, còn nữ một xái váy màu xanh nước biển nhạt, nhìn rất dễ thương. Một nam một nữ này chính là Trần Thanh và Dung Duyên

- Tuy không phải lần đầu tới đây nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác như mới lần đầu vậy. Trần Thiên nhìn về hướng thành trì nói

- Đi thôi, chúng ta mua sách cho huynh trước rồi sẽ mua cho muội sau.Thanh Trúc gật đầu, trên mặt vui vẻ nắm lấy tay Trần Thanh rồi chạy nhanh về phía thành. Hai người cứ vậy mà tiến vào trong thành.

Đi vòng vòng trên đường lớn một lúc tới một cái ngã tư. Trần Thanh nhìn về phía bên phải, lấy tay chỉ về hướng đó rồi nói với Dung Duyên

- Chúng ta đi về hướng này đi, ở đó có một tiệm sách lớn, lúc trước ra đã tới đó mua vài lần...À ở gần đó có một quán hoành thánh rất ngon, chúng ta tới đó ăn đi

Nghe thấy đồ ăn, lại còn là Hoành thánh, hai mắt Thanh Trúc phát sáng gật đầu lia lịa

- Vậy đi hướng đó..đi thôiiiii

Lại tiếp tục kéo tay Trần Thanh, Trần Thanh mỉm cười cũng không để ý, để cô bé cầm tay mình dắt đi, hiển nhiên hắn biết cô bé này thích ăn hoành thánh

Đi một đoạn khoảng mười mấy phút. Trước mắt hai người là một ngôi nhà bình thường, trên cổng có treo tấm bảng, tiệm sách Thành khá cũ, hiển nhiên tiệm sách này mở đã lâu, nhìn vào trong thấy có rất nhiều kệ sách được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ, trên có dưới có, kế bên kệ sách bên trái ngoài cùng có một cái bàn nhỏ, đây là chỗ để tính tiền, lúc này có một người đàn ông đang ngồi ở chỗ đó nhưng lại...ngủ

Trần Thanh và Thanh Trúc đi về phía chỗ bàn người đang ông đang ngủ

- Lâm thúc, là cháu đây, cháu tới mua vài cuốn sách

Trần Thanh ôm quyền về phía trước nói

- Là cháu à, vô đi, lựa được cuốn nào đi mang ra đây, nhớ cầm theo thẻ thành viên để giảm giá. Người đàn ông nói nhưng không hề ngẩn đầu lên, tay dơ lên phẩy phẩy tỏ ý đừng làm phiền

Thở dài một cái, Trần Thanh và Dung Duyên đi vào bên trong lựa sách

Người đàn ông lúc này mới ngẩn đầu lên nhìn về phía sau

- hôm nay vậy mà lại dẫn theo gái..hắc hắc đứa nhỏ này thật hay..Cười một cái người đàn ông lại gục mặt xuống bàn ngủ tiếp

- Chú ấy tên là Lâm, là chủ của tiệm này đó, muội đừng thấy chú ấy ngủ như vậy mà coi như bỏ bê cửa hàng..ai vào trộm cũng bị chú ấy đánh cho bầm mông đó

Giải thích cho cô bé biết, rồi cùng nàng vào dãy phía trong lựa vài cuốn sách, nay Trần Thanh muốn lựa vài bộ tiểu thuyết liên quan tới tu tiên, với vài cuốn có miêu tả về tu tiên, hiểu càng nhiều càng tốt

Dung Duyên cũng lựa cho nàng vài cuốn truyện để khi chán có thể giải trí

- Cuốn tiểu thuyết này có vẻ khá hay, mua về đọc thử xem như nào. Cầm lên một cuốn sách xem qua xem lại, Trần Thanh bỏ vào giỏ. Hắn đã lựa được bốn quyển

Hai người cứ như vậy lựa sách, hơn nữa tiếng sau mới xong, Trần Thanh thì lựa được sáu cuốn, còn Thanh Trúc cũng lựa được bốn cuốn

Mang ra quầy tính tiền

- Lâm Thúc tính dùm cháu mấy cuốn này ạ... lấy sách của mình và Dung Duyên để lên bàn, nhờ Lâm Thúc tính tiền dùm

-Bao nhiêu cuốn....người đàn ông vẫn úp mặt xuống bàn nói

- mười cuốn ạ

- có thẻ thành viên, mười cuốn hai trăm ngàn ( phàm nhân dùng tiền giấy làm vật trao đổi trung gian )

Trần Thanh lấy thẻ giảm giá và hai trăm ngàn trong ống tay áo ra đưa vô tay Lâm thúc

- Được rồi, đi đi, lần sau có mua thì ghé tiếp, ta đưa cho thẻ giảm giá khác..nói xong lấy tay bỏ tiền vào ngăn bàn mà không cần kiểm, người đàn ông lại phẩy tay tiễn khách

Trần Thanh thấy vậy cũng không nói gì..ôm quyền cùng với Thanh Trúc rồi ra về

- Duyên Duyê, muội thấy ông ấy kì lạ quá, suốt ngày ngủ dù không biết lợi hại như huynh nói hông. Thanh Trúc nhìn Trần Thanh nói ra suy nghĩ của mình, nếu nàng mà là chủ của một tiệm gì đó, thấy nhân viên mình cứ ngủ như vậy nàng hiển nhiên sẽ đuổi việc luôn

- không sao đâu, tiệm này mở lâu lắm rồi, Thúc ấy cũng quản tiệm này lâu rồi, có khi thúc ấy giả vờ ngủ ấy không biết chừng...thôi chúng ta đi ăn hoành thánh

Nhắc tới hoành thánh, Dung Duyên lại vui vẻ, gật đầu lia lịa, quên luôn cả chuyện đang nói

Đi...chúng ta đi thôi...muội đói rồi, phải ăn ba bốn bác, dơ ngón tay ra nói, Rồi Dung Duyên tung tăng chạy phía trước

...

- Thiên huynh đệ, hàng hóa chất xong hết rồi, các ngươi tính chừng nào về, hay nghỉ ngơi hết hôm nay đi sáng mai rồi về

- Đạ tạ Hùng huynh, ta dự đêm nay sẽ trở về luôn

- nhớ vợ hay sao mà gấp gáp vậy, haha vậy qua đây huynh đệ nhâm nhi một tí, lâu lâu mới có dịp mà

- Được, vậy chúng ta lai rai một chút

Người được gọi là Hùng huynh này tên là Bá Hùng, một cái tên rất khí phách, thực lực đã tới trúc cơ trung kì, hắn là người quản lí việc hàng hóa xuất và nhập tại cửa tây đường bộ của Đông Thành, còn người còn lại không ai khác chính là Trần Thiên

Lúc này hàng hóa đã sắp xếp xong xuôi, Trần Thiên dự tính về một mạch trong đêm để sáng về với gia đình, nhưng hắn cũng rất băn khoăn khi đi qua khu rừng sương mù, Trần Thiên đã hỏi qua ý kiến mọi người, đa số đều đồng ý về luôn trong đêm nay, Nên mọi thứ đề phòng đều phải chuẩn bị đầy đủ

Ngồi xuống bàn, hai người ngồi đối diện nhau, cầm một ly rượu trong tay uống cạn một phát, Bá Hùng nhìn Trần Thiên nói

- Tối nay ta sẽ đi cùng với đoàn của đệ tới Thành Hoa Biền, tiện đường trò chuyện một phen haha

Nghe Bá Hùng nói vậy,hai mắt Trần Thiên lóe sáng, âm thầm suy nghĩ "Bá Hùng thực lực là Trúc cơ kỳ, đi theo đoàn có thể tăng độ an toàn lên nhiều, đi qua khu rừng sương mù kia cũng nắm chắc hơn vài phần"...trầm ngâm một lát, Trần Thiên nói

- Hùng huynh đi tới thành Hoa Biền có chuyện gì sao

-Đúng là có chuyện, cấp trên điều ta đi tới đó bàn chuyện làm ăn của hai bên

- Được, vậy tối nay chúng ta sẽ đi cùng nhau

Nghe vậy Trần Thiên cũng không hỏi nhiều, gật đầu cười rồi hai người lại tiếp tục ngồi nói chuyện tâm sự với nhau

bất giác đã tới bảy giờ tối

Nhìn lên trời đêm, tính toán thời gian một chút, Trần Thiên và Bá Hùng cũng ngưng nhậu, bắt đầu chuẩn bị đồ đạc cho chuyến trở về

Đi lại chỗ mọi người tụ tập, Trần Thiên hô một tiếng tập hợp rồi nói

- Bây giờ chúng ta sẽ chuẩn bị lên đường, vì lên đường vào giữa khuya, nên mọi người hãy luôn cảnh giác, nhất là khi đi qua khu rừng, à..lần này còn có Hùng huynh đi theo chúng ta về Thành Hoa Biền, Đầu trọc..ngươi đi lấy dùm ta một con ngựa nữa

-Rõ...từ trong đám người, một tên đầu trọc bước ra hô một tiếng rồi chạy đi kiếm thêm một con ngựa

- Được rồi, mọi người chuẩn bị, mười năm phút nữa sẽ xuất phát trở về nhà.

...

Ở tít trên trời cao, vượt ra khỏi độ cao của những đám mây, vượt ra khỏi tầng khí quyển của Lục Châu Tinh, rất cao...rất cao, ra tới ngoài tinh không vô tận sâu thẳm, không gian đột nhiên vặn vẹo kịch liệt, một cái khe nứt đen kịch từ từ rách ra rồi thành một thông đạo nhỏ. Từ trong thông đạo, một thân ảnh nhẹ nhàng bước ra, lăng không mà đứng, tóc tai tùy ý tung bay, tà áo bay về phía sau tạo ra những tiếng phần phật dù không có gió, với đường cong mê người, nhìn giống như tiên nữ.Nàng nhìn thẳng về tinh cầu to lớn trước mặt mình, tinh cầu này hiển nhiên là Lục Châu Tinh. Nàng nhắm mắt lại, tinh thần lực khủng bố trào ra như biển cả bao trùm cả tinh cầu dò xét như tìm kiếm gì đó, và không một ai có thể phát hiện ra tinh thần lực dò xét của nàng, nhìn qua vô tận đại lục, vô tận biển cả, nhìn qua các quốc gia, nhìn qua các ngọn núi hùng vĩ,nhìn qua những khu rừng đầy ấp hung thú, núi lữa, vực sâu... nhìn qua những chỗ sâu nhất của tinh cầu mà chưa ai từng đặt chân đến.. bổng nhiên tinh thần lực khóa chặt về một hướng. Cụ thể hơn là nhìn vào một ngôi nhà tranh đơn xơ dưới chân ngọn núi nhỏ cách xa thành thị náo nhiệt, nhìn vào một người phụ nữ đang mang thai ngồi trên một cái bàn cũ, hai tay đang xoa xoa bụng mình, mỉm cười tiếp tục công việc dang dở là đang may một cái áo yếm nhỏ xinh xinh, hiển nhiên là cho đứa con trong bụng,và cũng hiển nhiên người thiếu phụ này không thể nhận ra có người đang nhìn chằm chằm vào mình.

- Ý thức của đồ nhi ta là đứa trẻ kia sao, vậy mà lại mang loại linh thể này, ông trời thật là biết làm khó mà... Nàng nhíu mày lại nói, sau đó lại thở dài, dơ tay trái ngọc ngà lên bấm bấm vài cái như kiểu xem bói, càng bấm hai hàng chân mày càng ngày càng nhíu lại đến khó coi.

- máu chảy thành biển sao...hai tay ngưng bấm quyết. Nhìn về một hướng khác của tinh cầu, tại một nơi cực xa. Thân ảnh nàng vừa định bước tới phía trước một bước dung nhập vào không gian thì dừng lại, lắc lắc đầu, suy nghĩ một hồi rồi lại dung nhập vào khe không gian biến mất, chỉ để lại một câu nói vang vọng tại nơi này

- hay cho câu máu chảy thành biển, để ta xem kiếp này của đồ nhi ta sẽ trải qua những gì

Bạn đang đọc Ma Luân sáng tác bởi MacPrody
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MacPrody
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.