Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3: Vào Rừng

Tiểu thuyết gốc · 1744 chữ

Đường đi từ Thị trấn vận chuyển tới Đông Thành và đường về là cùng một đường.. đều phải đi qua một khi rừng rậm sương mù. Lúc này đã là hơn mười giờ trưa đoàn người Trần Thiên đã đi từ lúc hai giờ sáng tới giờ, chỉ còn cách hai ba cây số nữa là đi tới khu vực rừng rậm bắt buộc phải qua nếu đi tới Đông Thành. Từ khi làm việc vận chuyển này tới giờ, Trần Thiên đi qua đây cũng năm sáu lần, những lần đó tuy cũng có vài lần bị chặn cướp nhưng vẫn bình an mà qua. Đoàn người hôm nay đi tầm ba mươi người, Trong đó thực lực Trần Thiên cao nhất là Luyện khí đỉnh phong, vì không có trúc cơ đan nên đến giờ vẫn không thể đột phá, hắn cũng không quan tâm, vì người mình yêu, Trần Thiên sẵn sàng từ bỏ tất cả, thật là một tình yêu đáng quý

- Mọi người hãy dừng lại nghỉ ngơi một lát, mười lăm phút sau sẽ lên đường tiến vào rừng, trong đó chúng ta sẽ không nghỉ nữa mà vượt qua luôn, tuy những lần trước đều thuận lợi vượt qua nhưng không thể không cẩn thận...Trần Thiên đang cưỡi ngựa đi đầu đoàn, dừng ngựa lại nói với mọi người phía sau

- Ta thật là buồn ngủ mà, mẹ nó chứ, đi tới Đông Thành phải thuê khách sạn đánh một giấc ngon..một người đi phía sau bên phải Trần Thiên ngáp ngắn ngáp dài nói. Người này là phó đoàn,tên là Lục Ngưu thực lực Luyện khí tầng chín

- Mệt chết ta, mọi người nghỉ ngơi thôi...những người phía sau lúc này uể oải, đoàn người chỉ có vài người là tu sĩ, còn lại đều là phàm nhân nên đi liên tục bảy tám tiếng đồng hồ mệt mỏi là chuyện thường tình

Nhìn mọi người sắp xếp nghỉ ngơi. Trần Thiên xuống ngựa đi tới một gốc cây gần đó ngồi xuống,lấy bình nước ra uống một ngụm, rồi nhìn về đường đi phía xa xa, chuyến đi này hắn cảm thấy hơi bất an trong lòng, không biết là vì điều gì. Tốt nhất vẫn nên cẩn thận, nghĩ thầm trong lòng, Trần Thiên nhắm hai mắt, đổi tư thế sang ngồi thiền, vận nguyên lực cho bản thân tỉnh táo chuẩn bị hành trình

Mười năm phút sau, mọi người lại tiếp tục lên đường, sau hơn một tiếng đồng hồ, trước mặt tất cả mọi người là một khu rừng rộng lớn, đã sang trưa nhưng sương mù vẫn còn khá dày, vì những lần đi trước đối với mọi người trong đoàn mà nói tương đối không có nguy hiểm, nên bây giờ cũng không lo lắng lắm.Riêng Trần Thiên khẽ nhíu mày, thoáng ra lệnh dừng lại.

-Đoàn trưởng sao vậy, có gì thất thường sao

Phó đoàn trưởng Lục Ngưu nhìn thấy biểu cảm của Trần Thiên thì lên tiếng hỏi, thúc ngựa chạy lên đứng kế Trần Thiên. vị Phó đoàn trưởng này là một người có tính tình sảng khoái, mà Trần Thiên lại rất hợp tính với hắn, lần đầu gặp nhau, mới nói chuyện vài ba câu đã mời nhậu ba ngày ba đêm, sỉn lên sỉn xuống

- Ta có dự cảm bất an, thường đến giờ này sương mù đã gần như hết tan, nhưng hôm nay lại còn dày như vậy

Nghe lời Trần Thiên, Lục Ngưu nhìn về phía khu rừng, cảm thấy lời của Trần Thiên rất đúng, bắt đầu nghiêm túc, hiểu ý của Đoàn trưởng, Lục Ngưu quay đầu lại hét lớn nhắc nhở mọi người

- Tất cả chuẩn bị vũ khí tự vệ, hôm nay khu rừng có gì đó khá kì lạ, đề phòng vẫn hơn, nghe rõ chưa

Những người phía sau vốn vừa đi vừa tám chuyện cho đỡ buồn bã lúc này nghe lời nói của Lục Ngưu, đều ngưng lại, lấy ra vũ khí, bắt đầu nghiêm túc

- Tiểu Nhất, Tiểu Nhị..hai ngươi phụ trách cánh trái, Tiểu Tam và Tiểu Tứ cánh phải, còn Tiểu Lục ngươi phòng vệ phía sau, Ta và Đoàn Trưởng sẽ phụ trách đầu đoàn

Từ trong đoàn đi ra sáu người, theo vị trí sắp xếp tiến hành phòng vệ. Sáu người này đều là tu sĩ, thực lực Luyện khí tầng năm và tầng sáu, có Tiểu Lục là tầng tám

Phân chia mọi người vào vị trí, Lục Ngưu nhìn về phía Trần Thiên

- Đoàn Trưởng, phân chia vị trí đã xong..chúng ta có thể lên đường

Trầm Ngâm một lúc, Trần Thiên gật đầu nói:

-Dùng tốc độ nhanh nhất để băng qua khu rừng...để lại lời này rồi vỗ ngựa xung phong đi trước

- Tiến lên...Lục Ngưu cũng phóng theo sau

....

Lúc này trên một ngọn núi

Phù...phù..phù

- Còn ba lần nữa là hoàn thành rồi, tiếp tục...nghỉ ngơi một lát, một thiếu niên mười bốn tuổi với khuôn mặt điển trai dễ nhìn, mình đầy mồ hôi, lấy tay lau sơ qua trán rồi định lên đường tiếp tục hành trình leo núi của mình, hôm nay hắn đã leo ngọn núi này rồi lại xuống tổng cộng bảy mươi bảy lần, còn ba lần nữa là tròn tám mươi. Thiếu niên này không ai khác chính là Trần Thanh, và ngọn núi này chính là ngọn núi hắn hay tập luyện gần nhà

-Nè, huynh uống miếng nước đi rồi lại tiếp tục..lúc này một giọng nói khẽ vang lên phía trước Trần Thanh, giọng nói khá dễ nghe, êm tai, là giọng của một thiếu nữ, nàng tên là Dung Duyên, bằng tuổi với Trần Thanh, lúc này nàng đang mặc một cái váy màu hồng có thêu hình những con bướm nhảy múa, thân cao 1m5, dáng người hơi gầy, nhìn rất thon thả ,làn da trắng mịn của tuổi mười bốn, mái tóc đen bóng được thắt bím hai bên nhìn rất đáng yêu, đôi mắt tròn long lanh nhìn về phía người thiếu niên đối diện, lấy tay cầm một bình nước dơ về phía Trần Thanh

- Cảm ơn muội..Trần Thanh mỉm cười lấy bình nước ngửa cổ lên tu ừng ực, cảm giác mát lạnh di chuyển trong họng làm Trần Thanh có cảm giác thoải mái, khỏe lại không ít. Trả lại bình nước cho Dung Duyên xong lại tiếp tục hành trình leo núi. Dung Duyên thấy vậy cũng thở dài, ngồi xuống cục đá to bên đường nhìn hắn, sở dĩ cô bé không kêu hắn ngồi xuống nghỉ ngơi vì đã quen thuộc. Mỗi lần Trần Thanh tập luyện leo núi, nếu nàng không có bận việc học tập gì đều chạy lên đây xem hắn leo lên leo xuống. Từ lúc gia đình Trần Thanh chuyển đến kế nhà mình thì nàng đã chủ động làm quen người bạn mới này, cũng đã quen với việc hắn luyện tập khắc khổ hằng ngày

Vừa leo núi Trần Thanh vừa suy nghĩ trong lòng, không biết cha đã đi tới đâu rồi, còn hai ngày nữa La Thúc sẽ tới tìm ta , tranh thủ tập luyện thêm chút. Trần Thanh cũng không biết mỗi khi hắn leo núi như vậy, lâu lâu sẽ có một làn khí màu xanh mơ hồ mà phàm nhân không nhìn thấy bay tới dung nhập vào cơ thể hắn.

....

Quay lại với đoàn vận chuyển, lúc này mọi người đã đi sâu vào trong rừng, hai bên là những cái cây cổ thụ cao to, những bụi cỏ rậm rạp cao tới cổ và sương mù dày đặc.Lúc này trong rừng không có bất kì âm thanh nào, tiếng gió thổi hay chim thú cũng không có. Ai nấy đều cảnh giác,vừa đi thỉnh thoảng nhìn về phía hai người đang cưỡi ngựa mặt đầy nghiêm túc phía trước, tâm lí mọi người cũng đỡ lo lắng hơn vài phần. Khu rừng này nếu muốn băng qua phải mất hơn ba tiếng, lúc này chỉ còn một phần ba đoạn đường mà thôi

Vừa chạy vừa nhìn xung quanh..dù không thấy gì khả nghi, tuy khu rừng này im lặng như vậy nhưng cũng không phải lần đầu Trần Thiên đi qua nên không thấy lạ. nhưng trong lòng Trần Thiên vẫn bất an, tính toán thời gian chỉ còn khoảng hơn ba mươi phút nữa là ra, Trần Thiên càng cẩn thận hơn, nguyên lực từ từ vận chuyển, tùy thời có thể ra tay bất cứ lúc nào

Càng ngày càng gần, một lúc sau, trước mắt mọi người là một đồng cỏ hoang, ánh sáng vì không còn sương mù mà chiếu vào mặt mọi người. đoàn của Trần Thiên đã thuận lợi vượt qua khu rừng, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm

- Cố gắng đi thêm một chút nữa, chúng ta sẽ dừng chân nghỉ ngơi, tới tối sẽ tiến vào Đông Thành

Trần Thiên sắc mặt vẫn không thả lỏng chút nào.Dù sao cũng chỉ mới ra khỏi khu rừng mà thôi, vẫn còn quá sát, Trần Thiên không yên tâm để mọi người dừng chân, bất an vẫn còn trong lòng nên liền hạ lệnh tiếp tục lên đường

Lục Ngưu gật đầu đồng tình, sao hắn không nhìn ra tâm tư của Trần Thiên chứ,tâm cẩn thận như vậy khiến Lục Ngưu trong mắt dần dâng lên vẻ kính trọng

Nghe vậy nhưng không một ai có dị nghị gì, tất cả đều đồng thanh đáp một tiếng rồi tiếp tục lên đường

Một lát sau khi đoàn người đã đi xa, chỉ còn lại khói bụi mơ hồ, từ trong rừng bỗng xuất hiện ba bóng người, nhìn về phía xa xa hướng đoàn người đi khuất, người đứng phía trước trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng

- kẻ này tuy là luyện khí đỉnh phong nhưng lại rất cẩn thận

Một người phía sau mở miệng nói

Kẻ đứng đầu nghe vậy liền gật gật đầu

-Đi thôi, hãy chuẩn bị cho bọn chúng một phần quà, để chúng có đi mà không có về. Kẻ đứng đầu mỉm cười tà dị, nói ra một câu mang đầy sát khí rồi xoay người đi vào phía trong rừng, vừa đi vừa lắc lắc đầu...cẩn thận đấy nhưng thực lực thì...không đủ.

Bạn đang đọc Ma Luân sáng tác bởi MacPrody
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MacPrody
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.