Chương 9: Tới Lúc Phải Đi Rồi
Rất rất lâu về sau. Trên tu tiên giới lẫn phàm giới, có một bức họa được lan truyền rộng rãi, bức họa đó được người ta vẽ lại, hình ảnh trên bức họa khi ai nhìn vào cũng phải rung động thật lâu, những gì được vẽ ra không thể khiến người ta nghi ngờ, sự kiện trên bức tranh ấy không ai là không biết, khi nhắc tới đều sợ hãi cực đậm. Trên bức tranh đó vẽ một người thanh niên đang đứng dưới mặt đất, tóc bạc trắng, trên lưng cõng theo một cổ quan tài pha lê, tay cầm một thanh kiếm, xung quanh cơ thể có năm hạt châu ngũ sắc luân phiên xoay tròn. Hai mắt đỏ như máu dữ tợn nhìn lên trời cao. Mà trên bầu trời thì lại có hàng vạn người biết bay, người thì có cánh, người thì lăng không vi bộ, tất cả đều mang theo sát khí, vũ khí với tư thế đang lao xuống người thanh niên đứng dưới đất. Tên của bức tranh đó là Nghịch Ngũ Hành Diệt Thần Đồ
....
Chương 9
La Bá mang theo tâm tình vui vẻ rời đi, lão còn phải cân nhắc kỹ lưỡng, suy nghĩ nhiều bài tập luyện với đứa đồ đệ của mình, cả đời lão chưa nhận ai, Trần Thanh là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng. Đệ tử của lão, nhất định phải thành rồng trong loài người
- À, suýt quên mất, phải chuẩn bị quà bái sư nữa, không thể không có cái này, ta nên tặng gì cho đồ nhi đây
La Bá chợt a một cái, nhớ ra vấn đề này, một mặt suy nghĩ đi về nhà mình
Một tuần trôi qua, La Bá cũng không đến nhà Trần Thanh nữa, mà Trần Thanh cũng không luyện tập võ công hay gì nữa, hắn chuyên tâm vào việc chăm sóc cho phụ thân mình, phụ mẫu thân làm việc nhà, hắn muốn dành nhiều thời gian cho gia đình hơn trước khi hắn đi theo La Bá
Trần Thiên hiện tại thì cũng đá khá hơn một chút, tuy chưa thể rời giường nhưng có thể tự ngồi dậy ăn uống, còn cánh tay, hiển nhiên là không thể hồi phục được nữa, Trần Thiên cũng biết con trai mình không lâu nữa sẽ phải rời khỏi đây, đi theo La Thúc, hắn cũng không ngăn cản, ở bên ngoài mới có thể phát triển được bản thân. Hắn tin tưởng đứa con trai của mình.
Còn về Dung Duyên, cô bé đã nhận cha mẹ của Trần Thanh làm cha mẹ nuôi, hai người mẫu thân cũng nhận nhau làm tỷ muội. Hai người bọn họ từ khi Lục Sơn mất đi cũng đã đỡ hơn phần nào. Tuy bề ngoài đã coi như ổn định nhưng ai biết được trong lòng họ có đau khổ hay không
Lại một tuần nữa trôi qua, vào ngày thứ ba trong tuần. Khi Trần Thanh đang ngồi sau bếp phụ mẫu thân lặt bó rau muống để xào tỏi ăn buổi trưa thì bên tai hắn vang lên giọng nói của La Bá
- Thanh nhi, ta tới rồi
Đang lặt rau thì Trần Thanh dừng lại, chạy vội ra ngoài cổng làm Vân Tâm đang nấu đồ ăn bên kia không hiểu, nhưng Trần Thanh vừa chạy vừa nói
- La Thúc tới rồi mẹ ơi
Nghe vậy, nàng mới hiểu đồng thời trên mặt hiện ra nét buồn nhưng không lâu liền lắc đầu, buông tay công việc dang dỡ cũng đi ra ngoài
Cửa cổng mở ra, trước mặt hai người là một ông lão tóc trắng nhưng nhìn rất có sức sống. Lão chính là La Bá
La Bá cười gật đầu một cái, nhìn Vân Tâm một cái nói
- Sau khi ăn xong, ta và Thanh nhi sẽ lên đường
Vân Tâm nghe vậy liền mỉm cười gật đầu, nàng làm sao không hiểu lời nói của La Bá được, Ngài ấy muốn để gia đình mình có một bữa cơm ngon trước khi để Thanh nhi rời đi
- La Thúc cũng vào đi ạ, hôm nay con làm đồ ăn nhiều lắm, chúng ta cùng ăn
La Thúc gật đầu rồi đi vào theo, đi tới cửa phòng của Trần Thiên liền dừng lại, quay đầu hỏi Vân Tâm
- Hắn thế nào rồi, đã bình phục hơn chưa
- Vì có thuốc của người nên đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là cần thêm thời gian mới có thể hoàn toàn bình phục
- Để ta vào xem hắn một chút, các ngươi cứ chuẩn bị đồ ăn đi
La Bá nói xong liền đi vào bên trong
Vân Tâm với Trần Thanh cũng không lo lắng gì nhưng vẫn đứng đó chờ La Bá xem xét tình trạng của Trần Thiên
Vào trong phòng, La Bá thấy trên giường là một người đàn ông đang nằm bất động, hai mắt nhắm lại đang ngủ, đó chính là Trần Thiên
Lấy một cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh giường, La Bá nhìn cánh tay phải đã bị gãy đang phải băng bó kia, hồi lâu sau mới ngưng lại, dùng tay mình ấn nhẹ lên ngực Trần Thiên, nguyên lực theo ngón tay chạy vào trong cơ thể Trần Thiên dò xét những nội thương trước đó
Sau vài nhịp thở La Bá thu hồi tay lại, khẽ gật đầu vài cái rồi đi ra ngoài
Vân Tâm và Trần Thanh đã đứng sẵn ngoài cửa phòng, hơi lo lắng nhìn về hướng của lão
-Vết thương của hắn đã khá lên nhiều rồi, khoảng một tháng nữa là khỏi hẳn, không cần phải lo. La Bá mĩm cười nhẹ nói
Hai người nghe vậy cũng thở phào một hơi
La Bá nhìn Vân Tâm một cái gật đầu, rồi nhìn về Trần Thanh
- Ta có chuyện muốn nói với đứa nhỏ này một lát, ngươi cứ làm gì thì làm đi
Vân Tâm thì đi ra sau bếp tiếp tục công việc đang dang dỡ của mình, Trần Thanh thì đi theo La Bá ra trước sân nhà
Kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, La Bá nhẹ giọng hỏi Trần Thanh
- Con có biết chuyến đi này bao lâu sẽ chở về không
Nghe vậy Trần Thanh cũng không nghĩ nhiều, vội vàng đáp
- Cùng lắm là vài năm phải không sư phụ
La Bá nghe vậy liền bật cười, lắc lắc đầu, trên bàn đá bỗng xuất hiện một ly trà nóng còn bốc khói, cầm ly trà nhấm nháp một miếng, La Bá nhìn lên bầu trời
- con nghĩ dễ dàng vậy sao, có thể là mười năm, hai mươi năm?
- Hay là một trăm năm, hay là không thể gặp được nữa
Nói xong câu cuối, La Bá nhìn lại Trần Thanh, dưới ánh mắt đó Trần Thanh cảm thấy có một áp lực vô hình bỗng nhiên đè nặng lên lòng mình, khiến hắn phải lui lại vài bước, trán đổ mồ hôi
không..không thể gặp nữa sao. Trần Thanh lẩm nhẩm lại lời cuối cùng kia, lại nhìn về La Bá chờ lão nói tiếp
La Bá cũng không phụ lòng hắn, liền nói một câu
- Người chết, có thể gặp được sao. Ngươi chết hay là gia đình ngươi chết. Không ai là không chết, có sinh thì tất phải có tử, mà có tử thì tất có sinh
- Ta không biết ngươi có nghe nói nếu tu tiên thì sẽ bất tử hay không, nhưng đối với ta, thì đó cũng chỉ là vùng vẫy thêm một chút mà thôi. Thuận theo ý Thiên đạo thì cũng nằm trong tay thiên đạo
Câu cuối cùng La Bá nói, nhưng chỉ có mình lão nghe được mà thôi
La Bá nói xong câu đó liền uống một ngụm trà, tuy vậy nhưng lão vẫn luôn chú ý biểu hiện của Trần Thanh
Đây chính là bài học đầu tiên lão dạy cho hắn
Trần Thanh trầm mặc đứng đó, gương mặt trắng bệch, hai mắt mê man như đang suy nghĩ gì đó rất lâu
- Ngươi còn một cơ hội cuối cùng để lựa chọn, ta không ép ngươi
La Bá nói thêm một câu nữa, rồi không để ý Trần Thanh mà dựa lưng ra sau ghế, nhắm mắt dưỡng thần
Trần Thanh vẫn trầm mặc như trước, tới tận sau hai nén nhan trong mắt hắn mới hiện lên vẻ kiên quyết
Hắn một chân quỳ xuống đất, nhìn La Bá đang như ngủ kia nói
- Xin sư phụ hay dẫn đệ tử tu hành
Hắn nghĩ về phụ thân hắn, hắn không muốn phải đau lòng như vậy nữa, nhìn mẫu thân không có nổi một món đồ trang sức như bao người khác, tuy mẫu thân hắn không quan tâm nhưng hắn lại quan tâm
Bởi vì Dung Duyên từng nói với hắn " con gái ai mà không muốn mình xinh đẹp chứ"
Hắn muốn gia đình mình phải khác, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, đó..chính là điều hắn muốn
La Bá mở hai mắt, dìu Trần Thanh đứng dậy, trong mắt hiện lên nét hiền từ nói
- Đi, vào ăn cơm nào, kêu phụ thân ngươi nữa
Khi mặt trời đã điểm lên đỉnh đầu, ánh nắng bắt đầu oi bức thì trong một căn nhà nhỏ, bốn thân ảnh ba lớn một nhỏ ngồi xếp thành vòng tròn ăn cơm với nhau, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, lâu lâu truyền ra tiếng cười, có cả tiếng sặc cơm
Khoảng hơn một tiếng sau bữa cơm mới kết thúc. Trước cửa cổng căn nhà nhỏ lúc này có hai người, một lão già và một thiếu niên khoẳng mười bốn, mười lăm tuổi
Hai người bọn họ đang quay mặt vào trong nhà, người thiếu niên thì hai mắt đỏ lên như sắp khóc nhìn vào hai người đang ở trong nhà. Họ chính là cha mẹ của người thiếu niên này
Hai người ở trong nhà mỉm cười nhìn đứa con trai của mình, người phụ nữ đang run rẩy như sắp khóc, còn người đàn ông ngồi trên một cái ghế hai mắt cũng đỏ nhưng hắn vẫn nhịn được
- Thanh nhi, nhớ giữ gìn sức khỏe, khi nào cảm thấy mệt mỏi, hay về đây con nhé
Vân Tâm không kìm được bật khóc, chạy lại ôm đứa con trai lần cuối
Trần Thanh cũng đã khóc, hắn ôm mẫu thân mình, nhìn phụ thân phía xa, bàn tay nắm chặt lại dơ lên cao cho phụ thân mình biết
- Con của cha mẹ, Trần Thanh sẽ trở về
Trần Thanh hét lớn, lấy tay dụi mắt, gỡ tay mẫu thân ra
- Mẫu thân, ta chắc chắn sẽ trở về, lúc đó ta sẽ mang về cho hai người một người con dâu
Hắn không biết sao lại nói ra câu đó, vừa nói xong hai má đỏ lên
Vân Tâm đang khóc nghe câu đó cũng phải đứng hình , La Bá, Trần Thiên đều đứng hình
Trần Thanh gượng cười haha, lấy tay nâng một cái túi vải lên chạy đi
Hắn sợ nếu còn ở lại hắn không thể đi được, hắn sợ hắn không thể mạnh mẽ được nữa
- Cha, mẹ. Chờ con
Trần Thanh quay đầu lại hét lớn, hai tay dơ lên vẫy vẫy rồi quay đầu chạy đi thật nhanh
La Bá nãy giờ cũng không biểu hiện gì, thở dài một cái nhìn hai vợ chồng chào tạm biệt rồi từ từ bước đi theo
- La Thúc, xin hãy chiếu cố nó
Trần Thiên gáng gượng đứng lên, lấy hết sức nói ra câu đó, khóe mắt cũng đã chảy xuống một giọt lệ
- Dù cả thế giới có quay lưng với hắn, thì hai ngươi, và còn có ta. Sẽ đứng kế bên hắn. Đó là lời hứa của La Bá ta
La Bá không quay đầu lại,nhưng giọng nói của lão vang vọng trong đầu hai người phu thê
Trần Thiên và Vân Tâm đứng ngoài cổng nhìn theo hướng con trai rời đi một lúc lâu, rồi dìu nhau vào trong nhà, căn nhà ba người giờ đây chỉ còn lại hai người
Phía xa xa cách nhà của Trần Thanh khoảng năm sáu căn nhà có một con hẻm nhỏ, trong con hẻm đó có một người con gái đang ôm mặt khóc, không ai khác đó chính là Dung Duyên
Nàng không dám ra gặp Trần Thanh, nàng biết nếu nàng ra có thể khiến hắn thêm khó xử. Nên nàng lựa chọn trốn tránh nhìn Trần Thanh rời đi
- Dù có bao lâu, ta vẫn sẽ chờ đợi huynh, hãy quay về được không
Nhìn bóng lưng Trần Thanh xa dần, Dung Duyên run rẩy nói ra nhưng lời nói đó không ai nghe được
Chuyện tương lai, không ai nói trước được điều gì. Hắn có trở về hay không, Hắn trở về có ai chờ đợi hay không. Không ai nói trước được
Đáp án, có lẽ Thiên đạo sẽ biết
....
Phủ trưởng thôn. Trong phủ giờ đây cũng đã bớt đi một bóng người, nhưng lại thêm một bóng người. Người này chính là người đảm nhận vị trí Trưởng thôn mới sau khi La Bá rời đi
Lúc này hắn đang ngồi bên trong thư phòng đọc sách, tìm hiểu về người dân nơi này thì bên tai vang lên một giọng nói, giọng nói này chỉ có mình hắn nghe được
- Ta phải đi rồi, nhiệm vụ của ngươi chỉ có một, hãy làm nó cho tốt
Nghe xong lời nói này. Hắn liền đứng lên cung kính vái một cái, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn ngắm bầu trời. Trong miệng lẩm bẩm
-Nhiệm vụ này của ta đơn giản, nếu ai dám cản trở nhiệm vụ của ta, thì đừng trách ta độc ác, ta vốn chỉ muốn cuộc sống yên bình, mà nhiệm vụ này lại cho ta có được cảm giác đó
Đăng bởi | MacPrody |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 6 |