Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8: U Ám

Tiểu thuyết gốc · 3927 chữ

Đã một tuần trôi qua kể từ khi đoàn vận chuyển của thôn bị chặn đánh, sau đó tuy La Bá đã tới nhưng tất cả đều tử thương thảm trọng

Sau khi cả thôn biết tin ai nấy đều lo lắng, đứng ngồi không yên. Thành Hoa Biền và Đông Thành điều động lực lượng lục soát chặt chẽ mọi ngóc ngách trong khu rừng sương mù. Về phía Thành Hoa Biền không biết vì sao nhưng vụ này có vẻ làm khá căng, gây sức ép lên Đông Thành, nếu không có giải thích hợp lí sẽ không bỏ qua. Và chuyện này cũng bị đồn thổi ra xa, ai nghe tới Huyết Lang Trại vậy mà chưa bị diệt đều hoảng sợ, thầm than trong lòng

...

Thôn Trảng Dài

Giờ đây, cả thôn không còn tấp nập như trước, ai đấy đều buồn bã, thẩn thờ. cả thôn bao trùm trong một bầu không khí u ám, tang thương

Khi tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng một mình La Bá đẩy ba cái xe, mà trên cái xe đó là những cổ thi thể đã được đắp chiếu, và những người may mắn sống sót thì ai nấy đều đứng hình, sắc mặt trắng bệch, không nói được câu nào

Người thân của họ đang nằm trên đó sao, mới đây còn cười nói mà bây giờ người còn, người mất.

Trong nhà của Trần Thanh

Lúc này Trần Thanh đang ngồi cạnh đầu giường, lấy khăn bông băng lại cánh tay của phụ thân hắn, Trần Thiên. Ngày đó khi La Bá nói phụ thân mình bị trọng thương hôn mê bất tỉnh. Vân Tâm và Trần Thanh rất lo lắng nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể chờ đợi thôi. Nhưng đến giờ đã qua một tuần mà vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Lông mày nhíu lại, Trần Thanh dự định đi tìm La Bá xem xem thế nào

Vân Tâm thì đã qua chăm sóc cho hai mẹ con Liên Liên với Dung Duyên. Trần Thanh vẫn còn nhớ rõ khi hai người đó nghe tin Lục Sơn đã chết, bọn họ đau khổ thế nào, Dì Liên thì ngất sỉu tại chỗ, sau khi tỉnh dậy thì liền đổ bệnh, còn Duyên nhi ngày thường yêu đời nghịch ngợm giờ đây cũng đã trầm lại, không nói chuyện với ai câu nào

Không chỉ có mình họ, những người thân của những thành viên trong đoàn vận chuyển đều như vậy, đau đớn, buồn bã đến tận tâm can. Nỗi đau mất đi người thân, không nói cũng đủ hiểu.

Thay khăn bông cho phụ thân xong. Trần Thanh dọn dẹp một chút rồi đi ra ngoài sân, ngồi xuống dưới gốc cây. Dơ hai tay lên nhìn, rồi nắm chặt lại đến run cả tay.

- Ta phải mạnh lên, để không ai dám làm hại cha mẹ nữa

Tự nói với mình xong. Trần Thanh đứng phắt dậy, hai mắt như thầm hạ quyết tâm điều gì đó. Hắn không muốn nhìn thấy cha mẹ mình phải chịu tổn thương nữa

Cách duy nhất bây giờ mà Trần Thanh nghĩ đến bây giờ chỉ có đi tìm La Thúc, nhờ La Thúc chỉ mình tu tiên. Giúp mình mạnh lên nữa

Kétttttt

Tiếng mở cửa vang lên, Trần Thanh nhìn ra ngoài cổng, một bóng hình nhỏ nhắn, xinh đẹp nhưng lại gầy gò, xơ xác. Hai mắt thì thâm đen, môi thì khô khốc, làn da xanh xao, mặc một cái váy màu xanh nhạt bước tới. Là Dung Duyên

Trần Thanh vội vàng chạy lại, đỡ lấy tay nàng, giúp nàng ngồi xuống ghế

Nhìn Duyên nhi như vậy, thở dài một hơi, Lục Sơn thúc thúc ra đi, Trần Thanh cũng đau lòng lắm

- Duyên nhi à, muội đừng như vậy nữa được không, ta tin Sơn thúc thúc không muốn thấy muội như vậy đâu

Trần Thanh nhẹ nhàng an ủi, nắm lấy tay nàng vỗ vỗ

- Nghe lời ta được chứ, muội còn phải chăm sóc cho Dì Liên chứ, muội phải vui vẻ thì Dì Liên mới khỏi bệnh được

- Còn có ta nè, có Dì Tâm của muội nè, nên muội với Dì Liên đừng buồn nữa, được không

Trần Thanh chăm chú nhìn, đột nhiên Dung Duyên ôm chầm lấy Trần Thanh khiến Trần Thanh sững sờ, rồi tự nhiên nghe tiếng thút thít bên tai

- ta phải làm sao đây, Thanh huynh, cha ta...cha ta..hức

Dung Duyên vừa khóc vừa nói,vì đang ôm nên Trần Thanh có thể cảm nhận được nàng đang run rẩy, dù sao nàng vẫn còn nhỏ, chịu nổi đau như vậy là quá sức đối với nàng

Trần Thanh bối rối không biết làm gì, đành phải để mặt cho Dung Duyên ôm mình,lấy hai tay vỗ nhẹ lưng nàng, để cô bé lặng lẽ mà khóc. Khóc cho vơi đi nỗi đau trong lòng

Tầm nữa tiếng trôi qua.. Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân làm Trần Thanh đỏ mặt, nhưng không đứng lên được vì cô bé đang ôm hắn đã ngủ thiếp đi sau khi khóc một trận, hai người vẫn đang trong tư thế ôm nhau

Người bước từ cửa vào là Vân Tâm, khi nhìn thấy hai đứa con nít kia ôm nhau cũng mỉm cười, đi lại gần

- Con cố gắng một chút, con bé mấy hôm nay đã suy sụp rất nhiều, bắt nó chịu nỗi đau mà người lớn chưa chắc đã chịu được, con bé này

Trần Thanh cũng hiểu điều này,nhẹ nhàng vâng một tiếng

- Mẹ đi vào làm đồ ăn một chút, tí chúng ta ăn chung với Dì Liên và Duyên nhi đi. Dì Liên bên đó mẹ khuyên dữ lắm mới chịu ăn, haizzz

Vân Tâm nói xong, nhẹ nhàng cất bước vào trong nhà

Lại khoảng nữa tiếng trôi qua. Nữa tiếng này đối với Trần Thanh rất khó diễn tả, không thể cử động được, vì sẽ làm đánh thức cô nàng này, ở lưng bị muỗi chích rất là ngứa khiến mặt Trần Thanh vặn vẹo liên tục. Bỗng nhiên trên vai có cảm giác động đậy, Dung Duyên nhẹ nhàng ngáp một cái, tự nhiên mở to hai mắt, cả người bật dậy thật nhanh, gương mặt hơi đỏ lên, nàng không ngờ mình vậy mà lại ôm Trần Thanh khóc, rồi ngủ trên vai người ta nữa. Gương mặt quay đi chỗ khác, không dám nhìn hắn

Trần Thanh cũng đỏ mặt, hơi ngại ngùng nói

- Muội..muội cảm thấy thế nào rồi, đã đỡ hơn chưa

Dung Duyên cảm thấy cơ thể mình hơi thoải mái lên một chút, có lẽ vì giấc ngủ vừa nãy, vì nàng mấy hôm nay không tài nào ngủ được. Đến nỗi hai hốc mắt thâm đen lên

- Muội đỡ rồi, cảm ơn huynh, muội phải về chăm sóc mama, gặp huynh sau

Dung Duyên vội vàng nói, rồi bước nhanh ra cổng

Trần Thanh thấy vậy cũng không ngăn cản, đứng lên nói

- Lát nữa hai người nhớ qua đây ăn cơm nhá

- Muội biết rồi

Dung Duyên quay người lại cười một cái rồi chạy về nhà, không ai thấy khóe mắt nàng, một giọt nước mắt chảy ra, bị gió thổi bay rơi xuống cành lá khô bên đường

Trần Thanh cũng không ngồi nữa mà đi ra khoảng sân trống, bắt đầu luyện tập lại những bài tập võ đã bỏ quên hơn một tuần nay

Lần tập võ này làm Trần Thanh kiệt sức nhanh hơn ngày thường, mỗi quyền vung ra đều hết sức mình, mồ hôi đầy áo, nhưng hắn vẫn gáng luyện tập

Hây

Ha

Hây

....

Trong một đình viện nhỏ tại phủ Trưởng thôn

La Bá đang ngồi bên cạnh một cái hồ nhỏ, nâng tay uống cạn một ly rượu, nhìn xuống những con cá đang nhảy múa trong hồ

Đôi mắt như đang suy nghĩ điều gì, sau đó lại thở dài một cái, tự thì thầm

- Cá muốn ra biển lớn, thì phải vượt cạn

Cầm lấy bình rượu rót đầy ly, lại nâng lên uống cạn một phát nữa

- Muốn thoát khỏi thiên đạo, thì phải làm sao

-Phải làm sao chứ

La Bá ngửa cổ dốc ngược bình rượu uống một ngụm lớn, hai mắt phức tạp nhìn về chân trời xa xăm

- Người nên quay về đi, chuyện năm đó bọn họ đã biết sai rồi

Từ đằng sau vang lên một tiếng nói, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc y phục màu trắng đang nhẹ nhàng đi tới, sau lưng có thêu hình con rồng màu vàng sống động, tóc dài tùy ý để phía sau, cả người toát ra thần thái phiêu dật, trầm tĩnh mà cao quý. Đôi mắt nếu người bình thường nhìn vào có thể thấy được sự uy nghiêm, nhưng sự uy nghiêm đó lúc này đã được ẩn đi

-Biết sai sao, biết sai có làm người chết sống lại không

La Bá sau khi nghe xong thì phẫn nộ la lớn một tiếng, hàn khí từ trong cơ thể tràn ra làm hồ nước đóng băng ngay lập tức, những con cá bên trong cũng bị đóng băng

Những cành cây, mặt đất xung quanh đình viện cũng bị hàn khí làm đóng băng hết cả, ngay cả người đàn ông cũng phải lui lại vài bước mới chịu đựng được

Nghe La Bá nói vậy thì người đàn ông kia thở dài một cái, vẻ mặt buồn bã nói

- Sư phụ, người vẫn chưa buông được sao

La Bá không hề trả lời, tâm niệm bình tỉnh lại, thu hồi hàn khí, tay phải vung một cái, hồ nước trở về bình thường, những con cá bên trong lại tung tăng nghịch ngợm, mọi thứ trong đình viện trở lại như ban đầu

Sau đó La Bá lại ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm

Người đàn ông nhìn La Bá như vậy, đang định nói tiếp thì dừng lại, lắc lắc đầu

- Sư phụ, người cần gì cứ việc tìm con, con đi đây, lần sau con lại đến thăm người vậy. À, việc người nhờ con, nếu tình báo con nhận được là đúng thì việc này có liên quan đến một trong Nhất Môn Tam Phái, vụ này có thể là một vũng nước sâu, người trước hết chờ con thêm một thời gian nữa

Nói xong, người đàn ông ôm quyền vái sâu một cái, bàn chân đạp nhẹ, phóng lên trời nhằm thẳng một hướng rồi hóa thành một đạo cầu vồng bay đi

- Nhất Môn Tam Phái

La Bá vẫn trầm mặc đứng đó, không lâu sau nhắm mắt lại, bàn tay trái dơ lên, ánh sáng liền lóe lên một cái, lòng bàn tay liền xuất hiện một vật

Vật này vậy mà lại là một chiếc trâm cài tóc màu vàng, đầu chiếc trâm có hình một con phượng hoàng uốn lượng sắc nét, đôi mắt óng ánh như có sức sống. Cây trâm này quả là rất đẹp

Mở mắt ra nhìn cây trâm trong tay, La Bá dường như đang hoài niệm lại kí ức đã rất lâu trước đây

....

Lại một ngày nữa trôi qua, Trần Thiên đã hôn mê tới tám ngày. Lúc này tuy mọi người đều lo lắng nhưng không làm gì được. Vân Tâm đã cực kì mệt mỏi vì không được ngủ. Nàng không thể nào ngủ được, cứ bên cạnh chăm sóc cho Trần Thiên.

- Mẹ, người hãy đi nghỉ ngơi một lát, con sẽ chăm sóc cho cha, người cứ như vậy sẽ đổ bệnh mất

Trần Thanh từ ngoài cửa bước vào, thấy mẫu thân như vậy hắn không thể nào không lo lắng

- Cha con không biết khi nào mới tỉnh lại nữa, ta làm sao mà ngủ nghỉ gì được

Vân Tâm thở dài, lắc lắc đầu nói

- La Thúc nói cha bây giờ không nguy hiểm nữa, nên mẹ đừng lo lắng, đi ngủ một chút đi

Nói xong Trần Thanh liền kéo mẹ mình ra cửa phòng

- Con chăm sóc cha được mà, có gì thì con nói người được chứ

Vân Tâm nghe vậy mỉm cười nhe một cái, gật đầu. Có lẽ nàng cần nghỉ ngơi một chút

- vậy có gì thì gọi mẹ, mẹ đi ngủ một lát

Ngáp một cái, Vân Tâm đi về phòng ngủ còn lại, nghỉ ngơi sau mấy ngày mệt mỏi

Trần Thanh khép cửa lại, đi tới ngồi cạnh đầu giường, lấy khăn lau nhẹ trán của phụ thân mình, rồi lục nhẹ cái tủ bên cạnh một gói thuốc

Gói thuốc này là La Bá đưa cho Vân Tâm về pha rồi đút cho Trần Thiên uống, có thể làm hồi phục nội thương bên trong

Lấy gói thuốc bỏ vào chén, Trần Thanh với cái ấm nước nóng nhỏ trên bàn, pha vào chén thuốc rồi quậy đều

Pha thuốc xong, Trần Thanh lấy cái muỗng nhỏ nếm thử một chút cảm thấy đã vừa đủ mới đút cho phụ thân uống

Mọi việc Trần Thanh làm hết sức nhẹ nhàng

- Cha..khi nào người mới tỉnh lại chứ

Trần Thanh tự nói với phụ thân mình, cứ mỗi lần Trần Thanh chăm sóc cha, đều nói chuyện này chuyện kia, hôm nay hắn làm gì, hàng xóm thế nào, những cuống tiểu thuyết hắn đọc cũng kể luôn.

Một hồi sau, lúc đang kể chuyện say mê thì bất ngờ. Trần Thanh nhìn thấy ngón tay của cha mình cử động

Hắn liền dụi mắt nhìn lại lần nữa, ngón tay đó vẫn cử động nhè nhẹ lần nữa. Gương mặt đang buồn phiền đã biến mất không thấy. Trần Thanh vui mừng chạy ra ngoài kêu mẫu thân

- Mẹ ơi, mẹ ơi...cha tỉnh rồi, cha tỉnh rồi

Vân Tâm từ trong phòng bước ra vốn còn uể oải, nghe Trần Thanh nói xong thì đơ ra, rồi chạy nhanh vào trong phòng xem

Nắm lấy tay chồng mình, Vân Tâm gương mặt lo lắng, vui mừng, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Trần Thanh cũng như vậy

- Mình , Mình ơi, nghe thấy tôi nói gì không

Trần Thiên vốn hai mắt nhắm nghiền, từ từ động đậy, bàn tay đang nắm tay Vân Tâm cử động nhẹ một cái

- Thanh nhi, con mau đi mời La Thúc tới đây, cha con tỉnh rồi

Vân Tâm gấp gáp nói ra, nàng cực kì vui mừng, vốn lo lắng vì sao Trần Thiên lại hôn mê lâu như vậy, nhìn chồng mình nằm bất động trên giường mà lòng nàng như bị tảng đá lớn đè lên vậy

- Vâng

Trần Thanh không nhiều lời, lập tức dùng tốc độ cao nhất chạy đi tìm La Bá

Không lâu sau, từ ngoài cửa nhà vang lên tiếng chân

- Mẹ, mẹ con dẫn La Thúc về rồi

Trần Thanh vội vàng chạy vào phòng ngủ, theo sát phía sau, chính là La Bá

- La tiền bối, ngài xem, chồng con tỉnh lại rồi

Trên đường đi La Bá đã nghe cậu nhóc Trần Thanh nói cha cậu đã tỉnh lại, ông liền cùng cậu chạy về nhà

- Để ta xem một lát

La Bá nói xong liền ngồi xuống cạnh giường, dùng tay đặt lên ngực Trần Thiên, hai mắt nhắm lại

Nguyên lực vận chuyển toàn thân, xem những thương thế bên trong và linh hồn của Trần Thiên căn bản đã hồi phục. Nhưng vẫn còn vài chỗ bị thương chưa thể hồi phục được

La Bá dùng tay điểm nhẹ vào thiên linh cái của Trần Thiên một cái

Hai mắt của Trần Thiên từ từ mở ra, trước mặt hắn không còn là bầu trời nữa, không còn những cái cây, không còn những tiếng chém giết nữa. Trần Thiên lại nhắm mắt lại một hồi rồi mở ra

Nhìn thấy vợ con mình đang ở một bên nước mắt chảy dài, còn La Thúc đang mỉm cười nhìn mình

Hắn biết hắn đã trở về, hắn đã gặp lại được người thân của mình. Từ khóe mắt Trần Thiên chảy ra một giọt nước long lanh, hắn mỉm cười nhẹ giọng nói

- Ta về rồi..khục khục

- Ngươi vừa mới tỉnh dậy đừng hoạt động nhiều, vết thương của ngươi còn chưa lành hẳn, cánh tay trái của ngươi

-Đã bị gãy rồi

Vân Tâm và Trần Thanh vốn đang vui mừng thì đột nhiên sững lại. La Bá vốn chưa nói cho hai người biết về tình trạng cụ thể của Trần Thiên, ông không muốn họ nhận nhiều nỗi đau cùng lúc nên mới lựa chọn im lặng sau này mới nói

Vân Tâm run rẩy nắm lấy tay chồng mình, nàng cực kì đau lòng

Trần Thanh đứng một bên im lặng, trên mặt hắn lúc này nước mắt dính hai bên mắt. Dùng tay gạt nhẹ hai mắt mình, Trần Thanh cắn răng, hai tay nắm lại. Hắn phải báo thù cho cha mình, những kẻ tổn thương gia đình hắn

Trần Thanh tuy hiền lành, điều này trong thôn ai cũng biết nhưng nếu ai dám xúc phạm gia đình cậu, cậu sẵn sàng xông vào đánh người ta một trận. Đã có lần một đứa bạn cùng tuổi nói xấu gia đình Trần Thanh, cậu đã đấm người ta xưng cả mồm. Và cái kết La Bá phải qua giảng hòa dùm

Trần Thanh sẽ không chủ động trêu chọc ai, nhưng ai đụng tới điểm yếu của Trần Thanh thì hắn sẽ ghi nhớ tận đáy lòng

Mà điểm yếu của hắn, chính là người thân của hắn

La Bá liếc nhẹ Trần Thanh một cái rồi thu hồi ánh mắt, thở dài một cái

Chỉ có Trần Thiên gương mặt vẫn đang mỉm cười, nhìn vợ con mình rồi từ từ nói ra

- không phải ta còn sống sao, một cánh tay không tính là gì

An ủi vợ con mình nhưng thực tế Trần Thiên cũng nghĩ như vậy, dù chặt hai cánh tay nhưng quay về với gia đình mình được thì hắn cũng không lỗ gì

Vân Tâm nghe vậy liên gật đầu, đứng lên

- Chàng mới tỉnh lại, chắc đói rồi, để ta đi làm đồ ăn cho chàng ăn

Nói xong Vân Tâm chạy nhanh vào bếp, chuẩn bị đồ ăn thức uống, nước mắt trên mặt nàng không phải là sự đau thương buồn bã, mà là hạnh phúc

Trong phòng chỉ còn ba người đàn ông, Trần Thiên nhìn La Bá. Lại nhìn con mình, lúc này thở dài một cái, nhìn La Bá nói

- Tiền bối, những người khác thế nào rồi

Nói xong Trần Thiên liền căng thẳng lên,tay phải nắm lại chờ đợi câu trả lời của La Bá

Trần Thanh nghe vậy liền cúi đầu

La Bá cũng không từ chối, liền kể lại tất cả, từ lúc đến tới lúc về. Trần Thiên càng nghe gương mặt càng xám đi, nghe tới đoạn Lục Sơn qua đời, Tim Trần Thiên như bị bóp nghẹn lại vậy, tay phải nắm lấy thành giường đến run rẩy

Nghe xong Trần Thiên không nói lời nào, chỉ trầm mặc nằm đó. Trần Thanh định lên tiếng nhưng La Bá dơ tay, Lắc lắc đầu

Trần Thanh hiểu ý, cũng thở dài rồi từ từ bước ra khỏi phòng. Chỉ để lại hai người Trần Thiên với La Bá bên trong

Trần Thiên dù đoán được kết quả của trận chiến nhưng khi La Bá nói ra, hắn vẫn bị sốc hoàn toàn, kể cả Lục Sơn cũng không thể sống sót, Trần Thiên nhớ lại đêm trước khi trở về. Lục Sơn đã nói với hắn

- Về tới nhà, chúng ta phải nhậu một bữa mới được. Thiên Huynh, ba ngày ba đêm, huynh dám chơi không haha

- Ba ngày ba đêm

- Ba ngày ba đêm của ta

Trần Thiên vẫn nhớ vẻ mặt tươi cười khiêu khích của Lục Sơn lúc đó, hắn không thể quên được

Trần Thiên nhắm mắt lại, ngăn cản mình rơi nước mắt, nhưng hắn không cản được

- AAAAAAAAAAAAA

Trần Thiên không thể chịu đựng được, hắn hét lên một tiếng đau đớn

Vân Tâm đang nấu ăn dưới bếp nghe được tiếng hét của Trần Thiên, nàng biết vì sao chồng mình lại như vậy, nàng nhìn về phía phòng ngủ trầm mặc, rồi lại tiếp tục nấu nồi cháo dang dỡ

Trần Thanh ở ngoài cửa nhìn về hướng ngôi nhà bên cạnh, đó là nhà của Duyên nhi

- Sơn thúc, cháu sẽ bảo vệ bọn họ, thúc hãy tin cháu

Một lúc lâu sau, La Bá từ trong phòng ngủ đi ra, dặn dò Vân Tâm một số chuyện, rồi ra ngoài cửa

- Thanh nhi

Trần Thanh nghe thấy tiếng gọi thì quay lại nhìn, hắn thấy La Bá đang đứng trước cửa gọi mình thì liền đi tới

- La Thúc tìm con

Thấy Trần Thanh đi tới thì liền gật đầu, nhìn Trần Thanh một cách nghiêm túc, cái nhìn này khiến Trần Thanh cũng phải khép nép lại một chút

- Thanh nhi, con đã quyết định chưa

Trần Thanh hiểu lời nói của La Bá, nghe xong liêng gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn La Bá trả lời

- Con muốn tu tiên

La Bá nghe vậy thầm khen, nhưng cũng nhắc nhở

- Ta sẽ nói lại, tu tiên không phải trò đùa, nó là con dao hai lưỡi, nó có thể giúp con mạnh mẽ, nhưng nó cũng đưa con tới gần với cái chết hơn, cuộc sống của con cũng không được yên bình nữa. Con

- Chịu được không

La Bá lại hỏi một lần nữa, lần này La Bá nhìn kỹ nét mặt và đôi mắt của Trần Thanh

Trần Thanh không hề suy nghĩ mà nói ra, đồng thời hai chân quỳ xuống

- Con chịu được

- Xin hãy nhận con làm đệ tử

Nói xong Trần Thanh liền dập đầu ba cái

La Bá cũng không từ chối cái lễ này, hai mắt vui mừng, cười lên ha hả

Tay phải La Bá quơ nhẹ một cái, Trần Thanh cảm thấy giống như có ai đó đang nắm lấy tay mình nâng lên vậy, đây là thần lực sao

- Tốt, Tốt lắm. Không hổ là người mà ta nhìn trúng, Thanh nhi. Ngươi là đệ tử đầu tiên, cũng là đệ tử cuối cùng của lão phu. Phải tu luyện cho thật tốt, không được lười biến, không được làm mất mặt ta, nghe rõ chưa

Trần Thanh đứng nghiêm mình, hét lớn một tiếng

- Nghe rõ, sư phụ

- haha..ngày mai tới phủ Trưởng thôn, ta có vài thứ cần đưa cho con, với lại chuẩn bị đi, nữa tháng nữa chúng ta sẽ lên đường

Trần Thanh nghe vậy liền tỏ ra không hiểu

- lên đường gì ạ?

- Chẳng lẽ con nghĩ tu tiên ở đây, nữa tháng sau chúng ta sẽ bắt đầu rèn luyện cho con, chuẩn bị tinh thần đi, có thể sẽ khiến con sống không bằng chết đấy

Nói xong La Bá liền thong thả đi ra ngoài, để lại Trần Thanh đứng ngơ ở đó. Một hồi sau Trần Thanh mới hoàn hồn lại, hai tay nắm chặt. Hắn đã hạ quyết tâm, dù khó khăn đến đâu cũng phải thử

Bạn đang đọc Ma Luân sáng tác bởi MacPrody
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MacPrody
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.