Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên Qua

Tiểu thuyết gốc · 1874 chữ

Lúc này trong trong một gian chung cư, một chàng thanh niên trẻ đang ngồi trước máy tính, trên đùi nằm gọn gàng một con hắc cẩu, đang say sưa chìm trong giấc ngủ. Hắn đang chăm chú xem một bộ phim tên là Đấu La Đại Lục được chuyển thể thành anime từ bộ truyện cùng tên mà hắn vô cùng yêu thích.

Chàng trai này tên là Trần Tự Minh, hắn năm nay 23 tuổi, là một đầu bếp tại một nhà hàng khá nổi tiếng tại thành phố, nơi hắn đang sống. Trên đùi hắn là Tiểu Hắc, người bạn thân thiết gắn bó với hắn từ những ngày bắt đầu mưu sinh kiếm sống.

Mồ côi từ nhỏ hắn lớn lên trong một trung tâm từ thiện, chính vì vậy sau này trưởng thành đi làm hắn cũng ít giao lưu với bạn bè, tìm bạn gái. Thời gian rảnh hắn cũng chỉ ở nhà xem phim, đọc truyện,... đặc biệt là hai bộ Đấu La Đại Lục và Naruto.

Tiền hắn kiếm được cũng chỉ phục vụ cho ước mơ du lịch, tới tất cả những địa điểm ẩm thực nổi tiếng trên khắp thế giới, cùng với người bạn Tiểu Hắc của mình.

Tối hôm đó hắn mơ thấy mình xuyên qua Đấu La, trở thành một vị hồn sư, thức tỉnh võ hồn, đọ sức với các lộ thiên kiêu. Ở đó hắn thấy mình tự do vùng vẫy, thỏa sức phóng thích bản thân, làm những điều mình muốn.

Chính mình khí vũ bất phàm, lơ lửng giữa trời cao phát tán ra khí tức cuồn cuộn rúng động thiên địa, trước mặt là Đường Tam đang nắm trong tay tam xoa kích hét lớn:

- Tử Minh, người đừng cản ta!

Nhìn Đường Tam đang ngày càng dâng trào khí tức mạnh mẽ, hắn bình thản đạo:

- Dừng ở đây được rồi!

Rồi đột nhiên hắn bật người dậy, mở choàng đôi mắt, thì chỉ thấy mỗi Tiểu Hắc đang trừng to đôi mắt, lom lom nhìn như muốn chất vấn: ” Đang ngủ ngon ngươi tự dưng phát điên lên làm cái gì?”

"..."

Hắn bật cười nhìn Tiểu Hắc rồi thầm nghĩ:”Chỉ là một giấc mở thôi sao?”

Tối hôm sau, trên đường trở về nhà từ chỗ làm cùng với Tiểu Hắc, chợt trời bỗng đổ mưa lớn, sấm chớp lóe lên khắp nơi, rực sáng cả bầu trời. Bỗng nhiên một tia sét ở đâu chui ra, đánh úp trúng người hắn, trước khi cơ thể tan biến hắn chỉ chợt nghe một giọng nữ thanh thúy vang lên trong đầu:

- Lần này đi tìm kí chủ lại xúc động lôi kiếp, thật xui xẻo!

Một cô bé với thân hình nhỏ nhắn, gương mặt vô cùng xinh xắn đáng yêu, đang lơ lửng trong một cung điện lộng lẫy khổng lồ, nhìn cơ thể Trần Tử Minh hóa thành hư vô chẹp chẹp cái miệng nhỏ xinh:

- Đúng là thật đen đủi cho nhà ngươi nha!

Đột nhiên cô bé vung tay lên, một vầng hào quang bắn ra, gom những mảnh linh hồn của Trần Tự Minh đang dần tiêu tán trong thiên địa.

- Đây coi như là món quà ta đền bù cho ngươi, xin ngươi đừng có hận ta a!

Cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn rồi lục lọi trong linh hồn Trần Tự Minh, ít phút sau nàng lấy từ trong tay áo ra một cuốn trục vung lên , một chùm tia sáng màu xanh nhạt hòa vào linh hồn Tử Minh thành một đạo lưu quang nhập vào đứa trẻ sơ sinh rơi xuống Đấu La vị diện.

Năm năm sau, trong không khí lượn lờ những giọt sương sớm ánh lên những tia nắng rực rỡ trên ngọn đồi, một cậu bé với khuôn mặt thanh tú đang chống hai tay xuống đất, miệt mài thực hiện loạt động tác chống đẩy, với một khối kim loại đeo trên lưng. Trên gương mặt non nớt tràn đầy những giọt mồ hôi, nhưng không thể che giấu được sự quyết tâm kiên nghị, tỏa ra từ đôi mắt.

- Một trăm linh một, một trăm linh hai!

- Một trăm linh ba!

- Cố lên ngươi làm được mà!

"..."

Hắn chính là Trần Tự Minh, từ khi mới biết mình xuyên qua, hắn chỉ biết mắng lên trong tâm trí mình rằng: “ Con nhóc chết tiệt, một ngày gặp được ngươi, ta sẽ đánh cho cái mông ngươi nở hoa, cho ngươi biết thế nào là sự lợi hại của Tự Minh ta a.”

Mỗi một ngày hắn lại nguyền rủa con nhóc đó một lần, như là cách để xoa dịu đi nỗi uất hận trong lòng.

Thời gian cứ thế trôi qua, trong hình hài một đứa nhỏ. Đến khi 5 tuổi, biết kế bên thôn mình có một ngôi làng gọi là Thánh Hồn Thôn, ở đó có một tiệm rèn, thợ rèn gọi là Đường Hạo, thì mới chợt nhận ra rằng thế giới nơi hắn đang sống, là tồn tại đặc biệt như thế nào.

Đúng chính là Đấu La vị diện, nơi mà người ta thức tỉnh cái gọi là võ hồn, với mong muốn trở thành một vị hồn sư vĩ đại. Ở đây, các Hồn Sư dùng võ hồn để chiến đấu, là nghề nghiệp tôn quý nhất trên thế giới này.

Nơi hắn đang sống là Mộc Hồn Thôn, thôn được đặt tên là Mộc Hồn, là bởi vì ở đây hầu như mọi người chỉ thức tỉnh thảo mộc hay các loại cây cỏ thuộc thực vật hệ võ hồn. Hắn được lão trưởng thôn nhặt về nuôi. Trong một lần, hắn nghe lão trưởng thôn kể lại rằng: "lúc đó nghe được tiếng sấm rất lớn vang lên, sau đó là tiếng trẻ con gào khóc ở cửa thôn thì hiếu kì ra xem thử, mới thấy một đứa bé nằm bên bủi cỏ ven đường, cơ thể được bọc trong một tấm vải trắng bên trên có dòng chữ đỏ, "Trần Tự Minh".

Đó cũng là lý do vì sao hắn vẫn mang tên kiếp trước.

- Cố lên Trần Tự Minh, hai mươi cái nữa thôi!

Khi hô đến con số hai trăm, hắn bật người dậy thở hổn hển, ngực phập phồng liên tục, nghỉ ngơi ít phút lại tiếp tục chạy hai vòng quanh thôn rồi trở về nhà.

Trần Tự Minh đã duy trì việc tập luyện như vậy được gần một năm. Hắn biết như vậy không giúp cho cơ thể tăng tỉ lệ thức tỉnh được đỉnh cấp vũ hồn, hay thần cấp võ hồn, nhưng ít nhiều cũng giúp bản thân có thể trạng mạnh mẽ, phát triển hơn những đứa trẻ cùng tuổi.

Chạy trên con đường quên thuộc, nhìn xa xa đã thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ, thấp thoáng trong làn sương sớm. Trước nhà là dược viên nhỏ, ở đó đang thấp thoáng một bóng lưng còng.

- Gia Gia, ta đã trở về, ngài cứ vào nghỉ ngơi để con làm cho!

Nghe được tiếng gọi, bóng lưng ấy ngay lập tức quay lại, một gương mặt già nua đầy những nếp nhăn, nhưng nụ cười hòa ái trên gương mặt luôn cho người khác cảm thấy ấm áp, Lão trưởng thôn nhẹ nhàng nói:

- Là Tiểu Minh hả? Bộ xương già này của ta vẫn còn hoạt động được.

- Khụ khụ!

Trần Tử Minh vội vàng chạy đến, nâng lão trưởng thôn vào trong nhà nhẹ nhàng bảo:

- Gia Gia, người nên nghỉ ngươi nhiều hơn.

- Công việc còn lại cứ để con làm.

- Con rất khỏe nha!

"..."

Nói xong, Trần Tự Minh giơ cánh tay của mình lên, vạch ra tay áo, khoe cơ bắp nhỏ của mình, rồi nở một nụ cười đầy tự tin.

Lão Thôn Trưởng hòa ái mỉm cười rồi vươn cánh tay xoa đầu hắn:

- Tiểu Minh đã trưởng thành, sau này nhất định sẽ trở thành một vị hồn sư mạnh mẽ.

- Nửa năm nữa là Tiểu Minh tròn sáu tuổi, lúc đó là con có thể thức tỉnh võ hồn trở thành hồn sơ rồi a!

Nghe vậy, nụ cười trên môi càng thêm nở rộ, ánh mắt cũng sáng lên tinh quang, đó cũng là ngày bản thân mong ngóng suốt quãng thời gian qua. Chờ đợi ngày đó sẽ đến, chờ đợi tương lai của mình trên thế giới này sẽ đi về đâu, là tẻ nhạt sống qua ngày, hay hào khí khiêu chiến tứ phương.

- Để con nấu cơm sáng cho gia gia!

Trần Tự Minh vội vàng hô lên, rồi chạy thật nhanh vào bếp trong ánh mắt đầy yêu thương của lão thôn trưởng. Lão bỗng thở dài một tiếng, miệng lẩm bẩm:

- Hi vọng con có thể thức tỉnh được tốt võ hồn, để hoàn thành chút tâm nguyện cuối cùng trước khi ta ra đi a!

Kiếp trước Trần Tử Minh là một đầu bếp, đến kiếp này, với kinh nghiệm và kiến thức vốn có, kết hợp với những nguyên liệu phong phú ở thế giới này, hắn có thể dễ dàng sáng tạo ra vô số món ăn ngon hơn và bổ dưỡng hơn rất nhiều.

Sau một lần chứng minh khả năng nấu nướng của bản thân, lão thôn trưởng đã vô cùng bất ngờ về thiên phú của Trần Tự Minh, lão không một chút nghi ngờ, giao toàn quyền quản lý nhà bếp lại cho Tự Minh. Theo lão thấy, đứa bé này từ nhỏ thông minh vô cùng, lại hiểu chuyện, sớm bộc lộ rất nhiều thiên phú đặc biệt, thêm một khả năng nấu nướng cũng chẳng lấy làm lạ. Đó là gì do mà Lão Thôn Trưởng hết mực yêu thương Tự Minh, đặt rất nhiều kì vọng lên đứa cháu nhận nuôi này. Trần Tự Minh biết rõ những điều này, nên bản thân cũng ra sức cố gắng học tập kiến thức, đồng thời chăm chỉ tập luyện,... thể hiện một phần tâm tính thành thục từ sớm, để đền đáp lại và chăm lo phần nào cho cuộc sống của cả hai già trẻ.

Lão Thôn Trưởng là một đại phu, chuyên chữa bệnh cho mọi người trong thôn Mộc Hồn và các thôn quanh vùng. Lão hiểu rất nhiều phương thuốc và thảo dược, trong nhà có một giá sách chất đầy những thư tịch về y thuật.

Mặc dù những cuốn thu tịch này không ghi chép những kiến thức về võ hồn cũng như hồn lực, thứ Tự Minh muốn tìm hiểu nhất lúc này, nhưng ít nhất nó cũng cho Trần Tự Minh một kho sự trữ kiến thức tương đối phong phú về các chủng loài dược thảo trên Đấu La thế giới, đặc biệt là thực vật hệ vũ hồn. Hắn không biết từ đâu mà lão có được nhiều thông tin về các chủng loài thực vật đến vậy, chắc có lẽ là tích lũy trong hàng chục năm nghiên cứu y dược, trước mắt cũng chỉ có câu trả lời như vậy là thỏa đáng nhất.

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 22
Lượt đọc 927

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.