Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Danh Cổ Điển, Gặp Đường Hạo, Thấy Đường Tam

Tiểu thuyết gốc · 2184 chữ

Đến tối hôm đó, trước khi đi ngủ, hắn ngồi trên giường trong tư thế minh tưởng, tâm vô tạp niệm, tinh thần tập trung tiến vào trong đầu. Ở đó, có một bản cổ thư màu đen, bên ngoài được chạm khắc vô số hoa văn kì dị, liên tiếp phát ra từng đạo quang mang bàng bạc.

Từ khi biết mình có thứ kì quái này trong đầu, hắn đã dành hàng giờ trước khi ngủ để minh tưởng, cố gắng mở ra nhưng nó cứ nằm bất động, chỉ phát ra những tia nhè nhẹ năng lượng mỗi khi ý niệm của hắn chạm đến.

Trần Tự Minh luôn khẳng định rằng: ”Chắc chắn thứ này sẽ có một công dụng nào đó, nhất định là thứ không tầm thường, cô bé kia đã mang mình tới thế giới này cùng với cuốn cổ thư mà không hề xúc động đến bất kì thế lực khổng lồ nào, điển hình là thần giới."

Đấu La không chỉ có phong hào đấu la, thần tuyển giả, mà còn cả cái thần giới khổng lồ, sừng sững treo trên đầu. Nếu thần giới phát giác được, Trần Tự Minh, từ một thế giới khác đến đây, chắc bây giờ hắn đã bị xách đi mổ xẻ thành nhiều mảnh, để tìm ra bí mật trong đó rồi, chứ không phải còn an ổn ngồi đây suy ngẫm những chuyển viển vông.

Bỗng, Trần Tự Minh rùng mình một cái:”Những thứ này còn quá xa vời, trước mắt mình vẫn là tiếp tục rèn luyện thì hơn, nâng lên tố chất thân thể chờ ngày thức tỉnh võ hồn. Thức tỉnh được cường đại võ hồn, thì tố chất thân thể mạnh mẽ sẽ giúp ích rất nhiều cho việc hấp thụ hồn hoàn sau này. Nếu chỉ là một phế võ hồn, không có hồn lực, ít nhất thân thể cường tráng cũng giúp an nhàn sinh hoạt thêm mấy tuổi.”

Thời gian cứ thế trôi đi, Trần Tự Minh vẫn kiên trì ma luyện bản thân ngày này qua ngày khác. Còn thiên mệnh chi tử của thế giới này, Đường Tam, vẫn đang miệt mài với công pháp Huyền Thiên Công của mình.

Nửa năm sau, tại thác nước phía sau Mộc Hồn Thôn, Trần Tự Minh đang cởi trần thân trên, gồng mình cố đứng vững dưới dòng nước đang nặng nề đổ xuống. Trên thân hắn, giờ đã dần hiện rõ những đường nét cơ bắp, cho thấy tố chất mạnh mẽ bộc phát của cơ thể. Khi không thể kiên trì được nữa, Trần Tự Minh thả mình tự do, theo dòng nước lặn xuống hồ, một lúc lâu sau đã thấy hắn bước chậm lên bờ, trên tay tiện thể mang theo hai con cá, tiến đến ngồi nghỉ dưới tán cây.

Trần Tử Minh đã tập luyện đứng tấn dưới thác nước này được nửa năm, ban đầu hắn chỉ dám tập luyện bên rìa thác nước, nhưng cũng chỉ trụ được chưa tới một phút. Sau một thời gian thích nghi cường độ dòng thác, hắn kiên trì lâu hơn, tiến gần hơn đến trung tâm dòng chảy. Đến bây giờ gần nửa năm tập luyện, Tự Minh đã có thể trụ vững được gần nửa giờ ở trung tâm thác nước, một thành quả vô cùng khả quan.

Thời điểm ban đầu, Trần Tự Minh cũng có chút thắc mắc, tại sao thân thể của mình lại có thể thích nghi nhanh với cường độ luyện tập cao, phát triển về sức mạnh một cách rõ ràng như vậy, trong khi những đứa trẻ cùng tuổi trong thôn, thì vẫn còn đang nhặt lá chơi bùn. Hắn mơ hồ phỏng đoán, khả năng cao, thân thể mình có gì đó đặc biệt bẩm sinh, khác với người bình thường.

Tự Minh không biết lý giải vấn đề này như thế nào, nhưng chắc chắn một điều, trong tương lai nhất định sẽ có câu trả lời cho nó.

Không nghĩ vấn đề này nữa, hắn đứng bật dậy, miệng thì thầm:

- Hôm nay có cá nướng cho Gia Gia rồi!

Hai tay xách theo hai con cá lớn, chạy đi thật nhanh, dọc theo con đường mòn quen thuộc trở về nhà. Về đến nhà, thấy lão thôn trưởng đang ngồi nghỉ ngơi trên chiêc ghế tựa dài trước cửa, hắn vội vàng hô lớn:

- Gia Gia, hôm nay con làm cá nướng cho ngài ăn nghen.

Lão mỉm cười nhìn Trần Tử Minh, ôn hòa nói:

- Tiểu Minh ngoan!

- Lại đây ta nhờ con một việc!

Tự Minh lập tức thả xuống thứ trên tay, nhanh chân chạy đến phía sau lão trưởng thôn, vừa nắn vai cho lão vừa ân cần hỏi:

- Có việc gì vậy Gia Gia?

"..."

Lão nhẹ nhàng dặn dò:

- Lát nữa sau khi ăn xong, con qua bên Thánh Hồn Thôn, nhờ Đường Hạo rèn cho ta cây cuốc.

- Vâng, Gia Gia!

Trần Tử Minh ngoan ngoãn đáp lời, rồi nhanh chóng mang cá vào trong bếp, lấy thớt ra, tay cầm dao thuần thục mổ bụng làm sạch cá, hắn phải tranh thủ sớm sơ chế, nếu để cá quá lâu, chắc chắn thịt cá sẽ không còn tươi ngon, món ăn chế biến từ đó cũng không thể hoàn hảo.

Chưa đầy nửa giờ sau, một bàn ngư nướng thơm phức đã được dọn lên, hắn rắc thêm một ít gia vị tự mình điều chế, rồi gọi lên:

- Gia Gia!

- Ăn cơm thôi!

Trên bàn ăn, nhìn Trần Tiểu Minh từng ngụm từng ngụm ăn ngấu nghiến, Lão Thôn trưởng mỉm cười đoạn:

- Ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn!

- Con đã sáu tuổi tròn!

- Ngày mai sẽ có một vị Đại Hồn Sư, đến từ Võ Hồn Phân Điện Nặc Đinh Thành, tới thôn chúng ta tiến hành nghi lễ thức tỉnh võ hồn cho tất cả hài tử trong thôn.

- Con nhớ ngủ sớm, đừng thức đêm, sáng mai ta dẫn con đi tham gia nghi lễ thức tỉnh!

"..."

Trần Tử Minh lập tức dừng động tác trên tay, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt hiền hậu ngày càng già đi của lão thôn trưởng, hắn vội vàng nuốt xuống đồ ăn trong miệng, rồi dõng dạc đáp:

- Cảm ơn gia gia!

”Hi vọng là vậy a!” Lão mỉm cười nhìn đứa trẻ trước mặt, trong đầu thầm nghĩ.

Đây không phải là lần đầu tiên, Trần Tự Minh nghe được chuyện Thức tỉnh Vũ hồn từ miệng của lão thôn trưởng. Hắn cũng từng được nghe rất nhiều kiến thức hồn sư cơ bản từ lão trong suốt sáu năm qua. Ở kiếp trước, Tự Minh đọc tiểu thuyết về Đấu La Đại Lục này không chỉ một lần, hắn biết rõ hơn ai hết về võ hồn của thế giới này, quan trọng như thế nào đối với mỗi người.

Sống hai đời, Trần Tự Minh cảm nhận được ró ràng, những kì vọng lớn lao, từ trong đôi mắt của lão dành cho hắn.

Kiếp trước, Tự Minh cũng chỉ một thân một mình kiếm sống, không cha mẹ, không bạn bè, không gì vướng mắc, cũng chỉ có Tiểu Hắc làm bạn. Một lần nữa, được sống ở thế giới này, bản thân nhận được sự ấm áp, yêu thương, quan tâm chân thành từ lão thôn trưởng. Lão xem hắn như máu mủ của chính mình vậy, vì thế Tự Minh không muốn khiến lão phải thất vọng.

Sau khi dọn dẹp chén bát, Trần Tự Minh chạy sang Thánh Hồn Thôn, hai thôn kế bên nhau nên không mất quá nhiều thời gian đến đến được chỗ tiệm rèn nhà Đường Hạo. Đứng trước cửa nhà, thấy cửa vẫn mở, vươn người ngó vào trong một chút, thấy không có ai. Tự Minh chỉ còn cách đứng ngoài đợi, cũng chỉ mất vài phút, đã thấy một tiểu thân ảnh nhỏ gầy, làn da ngăm ngăm, trên gương mặt là vẻ thanh tú, từ xa chảy đến.Mặc dù đang chạy, nhưng trên mặt không hề thấy đỏ lên, hơi thở đều đều, cước bộ linh hoạt, vô cùng thanh thoát, không cho thấy một chút mệ mỏi nào trong suốt quá trinhg chạy đi.

Trần Minh thấy vậy, liền âm thầm phỏng đoán:” Chăc hẳn Là Huyền Thiên Công của Đường Môn?”

Tiểu hài tử vừa vào nhà, vừa nói:

- Ngươi tìm Ba Ba ta rèn sắt hả?

- Đợi một lát, Ba Ba hắn ra ngay bây giờ!

Trần Tử Minh khẽ gật đầu, coi như đáp lại.

Đây chính là Đường Tam, thiên mệnh chi tử của Đấu La vị diện. Trần Tử Minh thường xuyên đến tiệm rèn nhà Đường Hạo thuê hắn làm nông cụ, khối kim loại mà hắn dùng để tập luyện, cũng là do Đường Hạo đoán tạo. Không ít lần cả hai đã gặp nhau, vì vậy đối với hai người cũng không có gì xa lạ.Tự Minh không muốn bản thân tiếp xúc quá nhiều với Đường Tam, dường như phía đối phương cũng có ý nghĩ như vậy, nên mỗi khi hai người gặp cũng chỉ dừng lại ở việc chào hỏi mà thôi.

Kiếp trước là đệ tử Đường Môn, bị tông môn đuổi giết vì học trộm Huyền Thiên Bảo Lục, bí mật bất truyền của tông môn. Khi trọng sinh đến một thế giới mới đầy lạ lẫm, hắn vừa phải tự chăm sóc bản thân, vừa lo cho người cha tửu quỷ, trên người lại có quá nhiều bí mật, không thể chia sẻ với ai.

Chính vì thế, Đường Tam bây giờ đang vô cùng cảnh giác với bất cứ ai có ý định tiếp cúc gần với mình, ngoài cha hắn ra cùng với lão Jack, thì hầu như không nói chuyện quá nhiều với ai khác. Chỉ sau khi lớn lên, gặp gỡ Đại Sư, gặp Tiểu Vũ và Sử Lai Khắc Thất Quái, hắn mới chân chính buông xuống lòng cảnh giác, để dần chia sẻ những bí mật của chính mình.

Đối với Huyền Thiên Công và võ công trong Huyền Thiên Bảo Lục, Trần Tự Minh không thể bảo là mình không ham. Nhưng nếu hắn cố tiếp cận Đường Tam, xúc động ranh giới mẫn cảm của hắn, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Trần Tử Minh không thể mạo hiểm đánh cược mạng sống của mình, với võ công Đường Môn cùng với kinh nghiệm chiến đấu lão luyện từ kiếp trước, thì hắn cũng chỉ biết đứng cho Đường Tam đánh mà thôi. Thân thể khỏe mạnh, mà hắn đúc luyện được cũng chỉ giúp chịu đòn thêm lâu hơn mà thôi. Hơn thế nữa, bản thân mình cũng đang mang nhiều bí mật không kém gì đối phương.

Một lúc lâu sau, đã thấy một thân ảnh cao lớn lảo đảo bước ra, chính là Đường Hạo. Hắn khoác trên người một tấm áo có phần rách rưới, làm lộ ra làn da màu đồng cổ phía dưới, trên gương mặt phờ phạc là vô số râu tóc rối tung lâu ngày chưa cắt tỉa, che đi gần nửa đôi mắt tràn ngập vẻ ảm đảm, như đã đánh mất đi bản ngã linh hồn, trên người còn bốc lên mùi rượu nồng nặc.

Đi đến trước cửu, âm thanh khàn khàn từ cổ hỏng hắn phát ra:

- Có chuyện gì?

"Đường đường là Hạo Thiên Đấu La, là tuyệt thế thiên tài của Hạo Thiên Tông, được biết đến là người trẻ tuổi nhất đột phá phong hào đấu la thời điểm đó, một mình đánh bại ba vị phong hào đấu la của Vũ Hồn Điện, trong đó có Thiên Tầm Tật đã là chín mươi lăm cấp siêu cấp đấu la, lại trở nên đồi phế đến hoàn cảnh này, chỉ biết trốn tránh trong một tiểu thôn làm thợ rèn, cả ngày chìm trong men rượu."

Những cảm khái này cũng chỉ thoáng qua trong đầu Tự Minh mà thôi, hắn bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Đường Hạo, chậm rãi nói ra mục đích đến đây của mình:

- Ta đến để nhờ ngài giúp gia gia rèn một cây cuốc.

- Hai ngày nữa sẽ quay lại lấy!

- Đây là tiền công!

"..."

Nói xong, Trần Tử Minh móc hồn tệ trong túi đeo bên hông ra, đưa cho Đường Hạo.

Đường Hạo nhìn trong tay hồn tệ, rồi quay lưng vào trong nhà, giọng nói khàn khàn một lần nữa từ trong phát ra.

- Ngày kia đến đây lấy!

"..."

Trần Tử Minh cũng không nói gì thêm, quay đầu sang nhìn Đường Tam, khẽ gật đầu một cái, ngay sau đó trở về nhà, không kéo dài thêm thời gian. Không chỉ mỗi Tự Minh, mà hầu như mọi người cũng đã quen với phong cách đối xử này của Đường Hạo, mỗi lần gặp hắn cũng chỉ nói nhiều nhất không quá ba câu.

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 15
Lượt đọc 523

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.