Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ Nhất Hồn Hoàn, Sáu Trăm Năm Đại Địa Ngạc Thú (1)

Tiểu thuyết gốc · 1593 chữ

Không biết qua bao lâu, nghe được có tiếng người gọi, Trần Tự Minh kết thúc tu luyện, từ từ mở mắt bước xuống xe ngựa.

Theo sau Lão Viện Trưởng, nhìn không khí nhộn nhịp hai bên đường. Tiếng người rao bán vật phẩm hồn sư, người thì tìm kiếm đoàn đội săn hồn… tạo nên một bầu không khí ồn ào, náo nhiệt.

Đứng trước lối vào Liệp Hồn sâm lâm, xuất ra Võ Hồn Điện thủ lệnh cho chủ quản lính gác. Được sự cho phép, Lão Viện Trưởng mang theo Tự Minh tiến vào. Trên đường đi, Trần Tự Minh hỏi.

- Có hai ký tự.

- Thanh kiếm cùng cây búa!

- Chắc là Võ Hồn Điện thủ lệnh đệ nhị đẳng?

Lão viện trưởng gật gật đầu tán thưởng:

- Rất thông minh!

- Đối với thủ lệnh nhị đẳng trở xuống.

- Muốn có được nó, cần đăng kí xin chứng nhận tại Võ Hồn Điện phân điện.

- Sử dụng xong phải trả lại!

- Còn muốn có được thủ lệnh cấp bậc cao hơn, cần gia nhập Võ Hồn Điện, đảm nhiệm vị trí quan trọng mới được chân chính sở hữu.

Trần Tự Minh chăm chú lắng nghe lão giải thích. Nhìn đứa trẻ nhập tâm tiếp thu, lão gật đầu hài lòng rồi dặn dò:

- Theo sát!

- Mặc dù trong này không có hồn thú uy hiếp được ta!

- Nhưng cẩn thận vẫn hơn, đặc biệt là ngươi.

- Trong lúc ta chiến đấu, có thể xuất hiện hồn thú tập kích ngươi.

- Phải vô cùng cảnh giác mỗi khi vào rừng rậm săn hồn thú, chỉ cần ngươi lơ là một chút, tính mạng có thể bị uy hiếp bất cứ lúc nào!

"..."

Trần Tự Minh biết rõ hồn thú nguy hiểm như thế nào. Chính là nhận thức được điều này, cho nên vừa vào Liệp Hồn sâm lâm, hắn đã ngay lập tức mở ra Tâm Võng. Ngay tức thì, vô sô tín hiện từ khắp nơi truyền về trong não hải.

Sau gần một năm tập luyện, Trần Tự Minh đã có thể sử dụng thành thạo và duy trì ổn định trong bán kính gần năm mươi mét.

Tâm Võng thực sự là kĩ năng gian lận trong lúc tiến vào rừng rậm săn hồn thú. Với kĩ năng này, Tự Minh có thể biết được số lượng, vị trí, thực lực mạnh yếu… của tất cả sinh vật nằm trong phạm vi bao quát.

Nó tương tự như một chiếc ra đa phiên bản nâng cấp vậy. Nhưng để có thể phân rõ chính xác khoảng cách, niên hạn cũng như thực lực của hồn thú, hắn cần thêm rất nhiều thời gian nữa để có thể phát triển.

Tiềm lực khai phá của thiên phú này còn rất lớn. Và nơi hoàn hảo để luyện tập kĩ năng Tâm Võng, chính là liệp hồn sâm lâm này.

Tìm suốt một ngày hôm nay, chỉ bắt gặp dưới trăm năm cấp bậc hồn thú. Cũng xuất hiện vài con trên trăm năm, nhưng đều là đặc tính không thích hợp, hoặc tu vi không cao.

- Trời tối rồi!

- Nghỉ ngơi ở đây đi, ngày mai chúng ta sẽ tiến sâu hơn vào trung tâm.

Lão Viện Trưởng nói xong, quay người đi xem xét xung quanh một vòng, rắc một ít phấn xua đuổi hồn thú. Lúc quay trở lại đã thấy, Trần Tự Minh đang nhóm lửa.

Ngồi đối diện hắn, lão xuất ra trong hồn đạo khí nước uống cùng thức ăn. Hâm nóng thức ăn qua lửa một chút, rồi đưa cho Tự Minh.

- Ăn xong thì ngủ đi!

- Lấy sức ngày mai đi tiếp!

- Ta sẽ canh gác, đề phòng hồn thú xâm nhập.

- Những hồn thú hoạt động về đêm càng nguy hiểm!

Nghe vậy, Trần Tự Minh vội kiên định đáp:

- Cảm ơn Viện Trưởng!

- Ta chịu đựng được, muốn trở nên mạnh mẽ thì phải không ngừng chinh phục khó khăn.

"..."

Nhìn khuôn mặt còn có phần non nớt của Tự Minh, nghe lời nói đầy quyết tâm của hắ, lão lại càng thêm phần thưởng thức hài tử trước mắt này.

Lấp đầy bụng xong, Tự Minh khoanh chân minh tưởng. Đây không phải là lần đầu tiên hắn thức đêm tu luyện. Tinh thần lực mạnh mẽ gấp nhiều lần thường nhân, giúp hắn chỉ cần ngủ khoảng bốn tiếng mỗi ngày, mà vẫn giữ được trạng thái tỉnh táo.

Khoảng thời gian này, sẽ ngày một rút ngắn theo quá trình trưởng thành. Hơn nữa, sau một thời gian nghiên cứu Bí Điển trong thức hải.

Những đạo bạch quang mà nó phát ra, không những có thể gia tăng tinh thần lực, mà còn giúp hắn khôi phục sự tỉnh táo, minh mẫn khi cảm thấy đầu óc quá mệt mỏi do minh tưởng quá lâu.

Một đêm bình an vô sự, không có điều gì bất ngờ xảy ra, hai người lại tiếp tục công cuộc tìm kiếm hồn thú.

Càng tiến gần khu vực trung tâm, tần suất xuất hiện hồn thú trăm năm lại càng nhiều. Cũng có nhiều hồn thú dám cả gan tấn công bọn họ, nhưng tất cả đều bị Viện Trưởng dễ dàng đánh gục, đuổi đi.

Hai ngày nữa tiếp tục trôi qua, mà vẫn không bắt gặp hồn thú nào thích hợp.

Đây là ngày thứ tư hành tẩu trong Liệp Hồn sâm lâm. Từ sự háo hức và nhiệt tình ban đầu, giờ đây trên gương mặt Trần Tự Minh đã có phần chán nản.

Vừa đi, vừa phải duy trì liên tục Tâm Võng, cũng khiến tinh thần của hắn có chút quá tải. Mặc dù có thể nhờ vào bạch quang của Bí Điển xoa dịu sự mệt mỏi, nhưng đó cũng chỉ là giảm thiểu đôi chút mà thôi.

Hơn nữa hắn còn nhỏ, tuy bẩm sinh tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng cơ thể của đứa trẻ chỉ chưa tới bảy tuổi, đã hạn chế đi sự phát triển.

- Phía trước là địa bàn của Đại Địa Ngạc Thú!

- Một loại hồn thù nổi tiếng với lớp da dày rất khó bị đâm thủng!

- Hơn nữa nó còn có khả năng độn thổ.

- Ngươi cận thận một chút, theo sát ta!

- Để ý phía dưới đất, nhận thấy mặt đất có bất kì rung động nào, cần báo ngay cho ta!

- Tránh nó tiếp cận, chui lên từ mặt đất để tấn công!

....

Vâng!

Lão Viện Trưởng tiếp tục dặn dò.

- Nếu không tìm được hồn thú nào thích hợp hơn, thì hồn hoàn của nó cũng là một lựa chọn không tồi.

- Hồn thú này tương đối khó gặp trong liệp hồn sâm lâm.

- Tuy không phải là lôi thuộc tính hồn thú, nhưng nếu lấy được hồn hoàn của nó, thì khả năng cao có thể kế thừa hồn kĩ gia tăng khả năng phòng ngự rất mạnh!

Vâng, Viện Trưởng!

"..."

Bọn họ cũng không thể ở trong này quá lâu, vì quy định của Liệp Hồn sâm lâm không cho phép.

Nếu hôm nay không tìm được hồn thú thích hợp, khả năng cao Tự Minh cũng chỉ đành lựa chọn Đại Địa Ngac Thú làm hồn hoàn đầu tiên của mình.

Đi được một đoạn, Tự Minh bỗng bắt được hai tín hiệu bất thường, xuất hiện trong phạm vi bao phủ của Tâm Võng.

Với kinh nghiệm gặp gỡ hồn thú những ngày nay, hắn khẳng định đây đều là trăm năm cấp bậc hồn thú. Hơn thế nữa, còn mạnh hơn bất kì hồn thú nào hắn gặp trước đó.

- Viện trưởng!

- Phía trước có hồn thú xuất hiện a!

...

Nghe được Tự Minh phía sau nhắc nhở, lão không một chút nghi ngờ, vội thu liễm khí tức nhẹ nhàng tiếp cận.

Đây không phải là lần đầu tiên chứng kiến khả năng này của Trần Tự Minh. Lúc hỏi, Tự Minh cũng chỉ giải thích rằng, đây là khả năng hắn có được từ sau khi thức tỉnh võ hồn.

"Một loại Thiên Phú Võ Hồn"

Lão Viện Trưởng biết, những võ hồn cường đại hoặc biến dị, đều có khả năng mang lại cho hồn sư những thiên phú vô cùng đặc thù.

Điển hình nhất là Lam Điện Phách Vương Long hồn sư. Từ 30 cấp trở đi, mỗi một lần hấp thu thêm hồn hoàn, thì trong chiến đấu, một bộ phận cơ thể sẽ "Hóa Long". Mang sức mạnh tương tự như chính bộ phận trên thân thể một con rồng vậy.

Càng tiến đến gần, lão nghe được thanh âm bạo tạc của với cây cối bị đánh gãy. Rất có thể, hai con hồn thú này đang đánh nhau.

Tiến thêm một đoạn, rồi dừng lại quan sát phía trước, giọng nói thì thầm của viện trưởng vang lên bên tai.

- Là Đại Địa Ngạc Thú cùng Lôi Thử Hoàng!

- Theo kích thước cơ thể!

- Con Đại Địa Ngạc Thú này có tu vi trên dưới sáu trăm năm.

- Còn muốn xác định niên hạn của Lôi Thử Hoàng!

- Thì chỉ cần nhìn xem số đạo lông vàng chạy dọc trên lưng nó.

- Ngươi chú ý một chút, con này có bốn đạo hoàng mao, đạo thứ tư dài khoảng bảy tám phần. Chứng tỏ, con Lôi Thử Hoàng này tu vi tiếp cận bốn trăm năm.

"..."

- Tử Minh!

- Hồn hoàn đầu tiên của ngươi có chỗ dựa rồi a!

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 12
Lượt đọc 386

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.