Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quá Khứ, Hoài Niệm!

Tiểu thuyết gốc · 1820 chữ

Bước vào trong thôn, chào hỏi mọi người một tiếng. Nhưng trái với không khí vui vẻ, nhiệt tình thường ngày, giờ đây trên gương mặt bình dị của bọn họ lại thêm một phần ảm đảm, ánh mắt thương cảm nhìn Trần Tự Minh.

Cảnh sắc trầm xuống lạ thường, vắng đi tiếng trò chuyện ồn ào, hình ảnh những đứa trẻ chơi đùa hằng ngày cũng biến đâu mất. Chứng kiến những điều này, tâm trạng Tự Minh càng thêm bất an, trái tim nhảy lên dồn dập, bước chân thêm gấp gáp.

Về tới nhà, không thấy bóng dáng gầy gò quen thuộc, nằm nghỉ ngơi trước cửa như mọi khi, Trần Tự Minh vừa chạy vào, vừa hô lớn:

”Gia gia, ta về thăm ngài đây!”

Nghe có tiếng gọi bên ngoài, một trung niên phụ nhân từ trong phòng bước ra, hai tay đang mang theo khăn ướt, buồn bã nói:

- Tự Minh về rồi hả?

- Mau vào đi, gia gia ngươi đang chờ!

Nói xong liền bước ra ngoài, trên gương mặt tràn đầy vẻ ảm đạm.

Đây là người trong thôn mà hắn thuê để chăm sóc cho Lão Thôn Trưởng, trong khoảng thời gian đi học tại học viện.

”Vâng!!”

Vội vàng đáp một tiếng, rồi bước nhanh vào trong phòng. Chỉ thấy Lão Thôn Trưởng, đang lặng lẽ ngồi trên gường, dựa lưng vào phía sau, ôn hòa mỉm cười:

"Khụ...khụ...!!"

- Tiểu Minh a!

- Ta dự cảm được, hôm nay con nhất định sẽ trở về!

- Lại đây, ngồi xuống cạnh ta!

"..."

Vẫn là nụ cười ấm áp quen thuộc nở trên môi, nhưng Trần Tự Minh có thể thấy rõ khí sắc, cũng như sinh cơ của lão đang vô cùng mờ nhạt.

Ổn định tâm tình, hắn bước tới ngồi xuống một bên, cánh tay vươn tới, nắm lấy bàn tay gầy gò của lão, yên lặng chờ đợi. Rất nhanh, âm thanh trầm thấp một lần nữa vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

- Tiểu Minh à!

- Chắc hẳn từ lâu, con đã có rất nhiều nghi vấn!

- Những điều bất thường, mà một thôn trưởng của tiểu thôn, nằm ở xa xôi này có thể có được.

- Tại sao ta lại am hiểu những kiến thức về hồn sư như vậy, trong khi Mộc Hồn thôn chưa từng sinh ra một vị hồn sư nào.

- Hơn nữa, còn sở hữu Hồn Lực Minh Tưởng Pháp, lại có rất nhiều kim hồn tệ như vậy!

....

Lão thôn trưởng nói đến đây, liền vươn cánh tay gầy gò, xoa đầu Tự Minh. Thấy vậy, hắn lập tức cúi thấp đầu xuống, với thân cao bây giờ, mặc dù đang ngồi, nhưng lão muốn xoa đầu hắn như hồi còn nhỏ là không dễ.

Mỗi lần như vậy, Tự Minh đều hiểu ý thuận theo, hạ thấp người một chút, thỏa mong muốn nho nhỏ của lão.

- Con là đứa trẻ thông minh!

- Chắn hẳn đã cảm thấy điều gì đó không bình thường, nhưng cũng không vì vậy mà đòi hỏi câu trả lời, chỉ một mực làm theo.

- Bây giờ đã đến lúc, ta cho con biết toàn bộ bí mật!

....

Nói xong, lão vươn tay chỉ về phía dưới giường, chỗ hắn đang nằm, nhẹ nhàng nói:

- Con gỡ viên gạch phía dưới này lên, lấy thứ trong đó ra!

"Vâng, gia gia!”

Ngay sau đó, theo hướng chỉ dẫn của lão, Tự Minh dễ dàng lật miếng gạch dưới sàn lên, phủi qua lớp bụi đất bên ngoài. Đó là một chiếc hộp gỗ nhỏ hình vuông, kích thước chỉ bằng cái nắm tay người trưởng thành, mặt ngoài cũng không có gì đặc biệt.

Nhẹ nhàng cầm nó lên, quan sát một chút rồi quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc hướng về Lão Thôn Trưởng.

- Mở nó ra đi!

- Bên trong có thứ, ta muốn giao lại cho con!

Trần Tự Minh từ từ mở chiếc hộp, phía trong đang nằm lẳng lặng một chiếc nhẫn màu xanh ngọc. Quan sát sơ qua một chút, có thể thấy được rất nhiều đường vân nhỏ, được chạm khắc một cách tinh xảo phía trên, màu sắc vô cùng ôn nhuận hài hòa, khiến nó càng trở nên bất phàm.

"Gia gia, đây là?”

....

- Tên của nó là Huyền Giới!

- Tương tự như chiếc vòng con đang đeo trên tay, cũng là một cái trữ vật hồn đạo khí!

- Chiếc nhẫn này, đã đồng hành cùng ta trong suốt những năm tháng tuổi trẻ!

Lão thở dài một hơi, ngửa mặt lên nhìn trần nhà, chậm rãi hồi tưởng.

”Ta lớn lên ở một cái tiểu thôn tại biên giới Tinh La Đế Quốc. Vì thức tỉnh đươc tiên thiên 9 cấp hồn lực, nên được quý tộc của hoàng thất Tinh La thu nhận. Nhờ có tài nguyên dồi dào, nên hồn lực của ta tinh tiến rất nhanh."

"Trong những năm sau đó, ta không ngừng cố gắng tu luyện, cũng như cống hiến sức mạnh của mình, phục vụ cho gia tộc bọn họ. Đến khi gần ba mươi tuổi, hồn lực đã là 58 cấp, thời điểm đó cũng được công nhận thiên tài kiệt xuất của Tinh La Đế Quốc. Vì mong muốn tìm kiếm cơ duyên, mưu cầu đột quá những cấp bậc cao hơn, nên đã quyết định ngao du đại lục. Bản thân là một vị Phụ Trợ Khí Hồn Vương, đến đâu cũng được hồn sư khác chào đón, mời gia nhập tổ đội."

"Khụ...khụ...khụ...!" Sau khi ho khan vài tiếng, lão tiếp tục kể.

"Không lâu sau đó, ta đồng hành cùng hai người khác, đều là Chiến Hồn Đế, đi tới Thiên Đấu Đế Quốc. Chỉ một năm sau, ta đột phá cấp 60, chúng ta quyết định tiến đến Lạc Nhật sâm lâm để tìm kiếm hồn hoàn. Nhưng cũng tại đó, chúng ta đã gặp phải bước ngoặt của cuộc đời."

"Con biết đấy, trong lúc đi săn hồn hoàn, việc xảy ra tranh chấp là một chuyện vô cùng bình thường."

....

_"Chúng ta gặp phải hai người, bọn họ là cha con, cũng đang tìm kiếm hồn hoàn. Cả hai bên đều chung một mục tiêu, là một con hồn thú hơn hai vạn năm.

Bọn ta dường như là kẻ chậm chân hơn một chút, đáng lẽ hồn thú này phải thuộc về bọn họ. Nhưng vì trưởng thành trong môi trường quý tộc từ nhỏ, cộng với con đường tu luyện luôn thuận lợi, khiến ta sinh ra lòng kiêu căng tự mãn lúc nào không hay."_

"Haizzz....!" Lão Thôn Trưởng thở dài một tiếng, vẻ nuối tiếc hiện rõ trên gương mặt già nua.

"Chính sự tự mãn này, khiến ta đưa ra một quyết định ngu ngốc, dùng thực lực để dành lấy hồn thú. Cả đội đều không can tâm, sau nhiều ngày tìm kiếm miệt mài, nên ý định này nhanh chóng được cả nhóm thông qua. Nhưng đáng tiếc thay, nhìn đối phương cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, mà đã là một vị Hồn Đấu La cường giả. Chênh lệch thực lực quá lớn, khiến chúng ta bại trận rất nhanh sau đó. Hắn không giết mà để bọn ta rời đi."

"Trước khi đi hắn có nói với ta rằng: Ngươi đã trúng độc Bích Lân Xà Hoàng, nếu không tiếp tục dùng hồn kỹ, chắc cũng sống được thêm 5 năm."

Dừng lại một chút, Lão Thôn Trưởng quay sang nhìn đứa cháu của mình, thấy con mắt đang trầm tư của hắn, lão mới bình tĩnh hỏi:

- Chắc hẳn con đang thắc mắc, tại sao ta vẫn sống đến bây giờ?

Lão khẽ mỉm cười, vẻ tiếc nuối cũng đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là niềm kiêu hãnh toát lên trong con ngươi đã có phần mở đục.

”Sau khi trở về gia tộc tìm kiếm trợ giúp, nhưng bọn họ không một chút niệm tình xưa, thẳng thừng đá ta đi. Lòng không cam tâm, bản thân quyết định lặ lội khắp nơi trên đại lục, tìm kiếm dược thảo, thiên tài địa bảo, nhằm hóa giải độc tố đang dày vò trên người. Nhiều năm sau đó, mặc dù không thể bài trừ hoàn toàn độc trong cơ thể, nhưng với vốn tri thức phong phú có được, kết hợp với vũ hồn Sinh Mệnh Bạch Liên của mình, đã đè ép được quá trình phát tác của độc tính."

"Và kết quả thì con thấy đấy, sau hơn ba mươi năm ta vẫn sống nhăn răng đấy thôi!”

Lão ngửa mặt cười lớn, vẻ tự hào không thèm che giấu:

"Chắc hẳn tên kia cũng không ngờ tới chứ!"

- Tiểu Minh, đỡ ta dậy!

Từ trong trầm tư thoát ra ngoài, Trần Tự Minh vội đỡ Lão Thôn Trưởng rời khỏi giường.

- Cách xa một chút, nhìn ta!

"..."

Lùi ra phía sau mấy bước, con mắt chăm chú trước mặt. Trong khoảng khắc, khí tức trên người Lão Thôn Trưởng bỗng thay đổi hoàn toàn. Tay trái chống gậy, tay phải đưa ra phía trước, từng đạo hồn lực cuồn cuộn từ trong cơ thể lão phóng ra ngoài.

Áp lực kinh khủng, khiến những đồ đạc xung quanh rung lên dữ dội. Từng vòng sáng liên tiếp hiện lên, xoay xung quanh người lão.

Vàng vàng... tím tím.... đen đen..., sáu cái hồn hoàn phối trí tốt nhất, tưởng trưng cho một vị Hồn Đế chân chính, đang không ngừng phát ra hào quang sáng chói. Trên tay lão là một đóa hoa sen mày trắng bạc, phía trong nhủy hoa là điểm điểm năng lượng màu xanh nhạt, đang không ngừng nhảy nhót, tỏa ra sức sống mãnh liệt.

Trần Tự Minh đứng rất gần, nên có thể cẩm nhận được rõ ràng sinh cơ mạnh mẽ ẩn chưa trong nó. Mặc dù từ trong lời kể đã biết được, nhưng thời điểm tận mặt chứng kiến cảnh tượng này, hắn không khỏi sững người đứng đó.

Từ trong dạt dào sinh cơ, có thể phỏng đoán phẩm chất vũ hồn này của Lão Thôn Trưởng không hề tầm thường, chí ít cũng là một đỉnh cấp Thực Vật Khí võ hồn hệ phụ trợ. Tiên thiên hồn lực cấp 9, nếu không gặp biến cố thế này, thì với thiên phú sẵn có cộng thêm cố gắng tu luyện, trở thành một vị phụ trợ hệ Phong Hào Đấu La là hoàn toàn có khả năng.

"Khụ, khụ...!"

Vũ hồn duy trì hình thái không được bao lâu đã tan biến, lão vội vàng thu lại hồn lực, chật vật ho khan liên tục.

Trần Tự Minh vội vàng tiến đến, đỡ lão ngồi xuống giường.

- Không sao!

- Đỡ ta ra trước cửa nhà!

- Ta muốn ngồi ở đó một lát!

....

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 18
Lượt đọc 307

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.