Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời Gian Trôi Nhanh, Bốn Năm!

Tiểu thuyết gốc · 1454 chữ

So về tố chất thân thể cùng chất lượng hồn lực mà nói, rõ ràng Trần Tự Minh cao hơn một bậc. Nhưng với kinh nghiệm chiến đấu kết hợp với tuyệt kỹ của Đường Môn, Đường Tam dẽ dàng khống chế tiết tấu trận đấu, linh hoạt né tránh những đợt công kích.

Mặc cho lực lượng mạnh hơn, nhưng công kích không trúng đối phương thì cũng vô dụng. Phải chờ khi hắn sử dụng hồn kĩ thứ nhất, thì trận đấu mới thực sự được định đoạt. Kĩ năng Lôi Khải, khắc chế hoàn toàn hồn kỹ Quấn Quanh của Lam Ngân Thảo, cộng với khả năng bạo phát lực lượng, tốc độ,… mới là yếu tố quyết định thắng bại.

Cũng không thể không nhắc tới, việc Đường Tam không hiểu rõ về hồn kĩ này, một chút mưu kế nhỏ, khiến đối phương lơ là cảnh giác, mới để Tự Minh có cơ hội tiếp cận, trong chớp mắt ra đòn.

Qua trận đánh này, hắn cảm thấy hiện tại vẫn còn thiếu sót nhiều thứ. Ngoài hồn kĩ Lôi Khải ra, hắn không có kĩ năng khống chế nào, hay công kích tầm xa,... Tóm lại là thiếu tính đa dạng trong phương thức tấn công.

Tất cả những khuyết điểm này, có thể được cân nhắc bổ sung ở những hồn hoàn sau này. Kinh nghiệm quý giá có được hôm nay, chính là lý do hắn muốn đánh với Đường Tam một trận.

Còn về quyết định tiết lộ điểm yếu của hồn kỹ Lôi Khải cho Đường Tam, cũng đã nằm trong dự tính từ trước.

Cho Đường Tam một ảo giác rằng, hắn có thể chiến thắng nếu cố gắng và cận thận hơn. Đến lúc đó, nếu gặp lại Trần Tự Minh một lần nữa, chắc chắn kết quả trận đấu sẽ khác rất nhiều.

Nhưng hắn lại không biết, mặc dù sau khi hết hiệu lực của Lôi Khải, Tự Minh sẽ tiêu tốn lượng lớn hồn lực cùng thể lực, nhưng không đồng nghĩa với việc mất đi khả năng chiến đấu.

"Lôi Pháp" không những cho hắn tốc độ tu luyện vượt bậc, mà khả năng hồi phục hồn lực cũng hết sức đáng nể. Cộng với tố chất thân thể cường đại sẵn có, cũng là chỗ dựa để Tự Minh không ngần ngại, trong một trận chiến dài hơi.

Thời gian sau đó, Trần Tự Minh lại quay về với quá trình tu luyện khổ cực và có phần nhàm chán của mình. Lúc rảnh, hắn tìm đến Đường Tam cùng Tiểu Vũ để luyện tay một chút, nâng cao kinh nghiệm chiến đấu.

Đối với việc này, hai người bọn họ cũng rất sẵn lòng. Một mặt muốn phục thù, một mặt muốn làm quen nhiều hơn về phong cách chiến đấu của hồn sư. Cả hai bên không mưu mà hợp.

Đối với Tiểu Vũ mà nói, không được làm "Đại Tỷ Đại" của học viện, khiến nàng chưa một lần từ bỏ ý định đả bại Trần Tự Minh. Đánh bẹp hắn, để cả học viện thấy được sự lợi hại của Tiểu Vũ tỷ là như thế nào.

....

Thấm thoát hơn bốn năm đã trôi qua.

Lúc này, trên con đường dẫn về Mộc Hồn Thôn, một tiểu thanh niên khoảng mười hai, mười ba tuổi, thân cao gần một thước bảy, trong miệng ngậm một cọng cỏ, tay cầm theo chiếc áo khoác đen, vắt trên vai vừa thong dong bước, vừa ngâm nga câu hát.

Trên thân là chiếc áo trắng, phần tay áo dài được quấn gọn lên, lộ ra làn da ngăm ngăm cùng với cơ bắp mạnh mẽ. Phía bên tay phải, là một chiếc vòng màu lam nhạt, ánh nắng chiếu vào, khiến nó trở nên óng ánh lạ thường. Áo dài xuống phần hông, được ôm trọn bới chiếc quần dài đen, dưới chân là đôi dày da màu sắc cũng tương tự, trông vô cùng đơn giản, nhưng lại toát lên sự khỏe khoắn, không kém phần trẻ trung phóng khoáng.

Đứa bé trai có mái tóc ngắn mà đen, một phần tóc phía trước dài ra miễn cưỡng che đi một bên mắt. Cơn gió thổi thoáng qua, khiến chúng đung đưa, làm lộ ra cặp mắt có thần, cùng với gương mặt anh tuấn, khiến bất kì ai lướt qua một lần, cũng không kìm lòng được mà phải quay đầu lại nhìn thêm nữa.

( Bộ quần áo nhân vật chính đang mặc chính là bộ Siut " Bộ Vest" ở thế giới trước.

Áo sơ mi trắng, quần tây đen, giày da đen, áo vest đen.

Chỉ khác là không có cà vạt.)

Chàng thiếu niên này, chính là Trần Tự Minh. Nhìn thân cao cũng như vóc dáng khỏe mạnh bên ngoài, không ai nghĩ hắn chỉ mới mười một tuổi rưỡi. Việc kiên trì ma luyện thân thể nhiều năm, cùng với dinh dưỡng đầy đủ, khiến cơ thể hắn phát triển hơn so với những người cùng trang lứa.

Bộ quần áo đang mặc, chính là dựa trên trang phục hắn rất thích ở kiếp trước. Hắn đã thiết kế và đặt may tại một tiệm trang phục lớn nhất Nặc Đinh Thành. Không phải là vì quần áo này thật sự quá đẹp,… hay bất kì lý do nào khác, chỉ đơn giản là nó rất thoải mái, rất quen thuộc, một chút nhắc nhở bản thân để Trần Tự Minh biết rằng:

”Hắn vẫn là chính mình, chứ không trở thành một kẻ xa lạ nào khác ở thế giới này!"

Sau hơn năm năm tại Nặc Đinh Thành sơ cấp học viện, hồn lực của Trần Tự Minh đã là 29 cấp đỉnh, thiếu một chút tích lũy nữa, là có thể đột quá lên cấp 30, sẵn sàng bước vào một cảnh giới mới.

Ngoài quá trình tu luyện tẻ nhạt, thời gian rảnh, hắn cũng xin làm đầu bếp tại một nhà hàng xem như lớn nhất Nặc Đinh thành. Nhà hàng này chuyên phục vụ cho các hồn sư, cùng với tầng lớp quý tộc.

Các món ăn ở đây chủ yếu được chế biến từ thịt hồn thú, nên giá cả cũng không hề rẻ, chính vì vậy mà nó chỉ giành cho tầng lớp có tiền.

Từ kinh nghiệm làm đầu bếp ở kiếp trước, lợi dụng vô số nguyên liệu phong phú giàu năng lượng ở thế giới này, tạo điều kiện cho hắn thỏa sức sáng tạo món ăn mới lạ, không chỉ ngon mà còn rất bổ dưỡng, đặc biệt là rất có ích với hồn sư.

Chính vì thế, Trần Tự Minh moi được không ít kim tệ từ túi bọn họ. Không mất quá nhiều thời gian, để hắn trở thành bếp chính, chỉ phục vụ cho những vị khách đặc biệt nhất. Nhờ có nguồn thu nhập này, mà hắn tiết kiệm được không ít tiền, kim tệ mà Lão Thôn Trưởng trợ cấp cũng không hề động tới.

Chiếc vòng tay này là trữ vật hồn đạo khí, mà hắn mua được từ một gã Hồn Sư từng ăn món ăn của hắn chế biến. Vì ngưỡng mộ tài nấu nướng, nên đã bán lại cho hắn. Tuy không gian chỉ hơn một thước vuông, nhưng cũng tiêu tốn của hắn gần như toàn bộ vốn tích trữ tại thời điểm đó.

Lúc mới mua, cũng khiến Tự Minh đau lòng một quãng thời gian, nhưng tiện lợi mà trữ vật hồn đạo khí mang lại là không thể bàn cãi. So sánh với Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ trên người Đường Tam, mới thấy giá trị món quà Đại Sư tặng là lớn như thế nào.

Ngày hôm nay, Trần Tự Minh quyết định về nhà một chuyến, ngay giữa năm học, là vì một lý do. Mấy ngày gần đây, tâm trạng luôn trong tình trạng bồn chồn, lòng không yên, không thể tập trung hoàn toàn cho việc tu luyện. Hắn dự cảm được, có chuyện gì đó không may sắp sửa xảy đến, với mình hoặc cũng có thể là người thân cận.

Tự Minh quyết định xin nghỉ mấy hôm, để về thăm Lão Thôn Trưởng một chút. Hắn phỏng đoán, dự cảm xấu này bắt nguồn từ lão, cũng xem như là người thân duy nhất hiện tại, trên thế giới này.

Là học sinh xuất sắc nhất học viện, thực lực đã sớm có thể xin tốt nghiệp, cùng với quen biết Viện Trưởng, nên việc xin nghỉ này cũng rất dễ dàng được thông qua..

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 19
Lượt đọc 333

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.