Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xin Tốt Ngiệp, Hành Trình Mới!

Tiểu thuyết gốc · 1593 chữ

Những trang này có hình minh họa, một bên ghi lại cặn kẽ về đặc điểm nhận dạng, công dụng, môi trường sống, phương pháp bảo quản cũng như sử dụng của từng loại. Tất cả được tỉ mỉ chú thích một cách rõ ràng. Phía cuối của cuốn sách, có một vài dòng nhắn nhủ.

”Những dược thảo quý hiếm này, ta vô tình biết được từ một tiểu bộ lạc sống cách xa trung tâm đại lục. Theo như lời tộc trưởng bộ lạc, những dược thảo này không phải là truyền thuyết bịa đặt và chúng đang thực sự tồn tại. Đó là những sinh linh được thần ban phước, trao cho chúng sức mạnh kì lạ, nếu có thể may mắn hấp thu được, con người sẽ có được sức mạnh của thần linh."

"Thế giới này đặc biệt và rộng lớn như vậy, chắc chắn không thiếu những điều thần kì. Ta tin chúng đang tồn tại ở nơi nào đó, chờ con người đến khám phá. Chỉ tiếc, ta không đủ may mắn để một lần tận mắt chứng kiến sự huyền bí của chúng.”

Khép lại cuốn sách trên tay, Trần Tự Minh chìm vào dòng suy tư. Quả nhiên thế giới này không chỉ đơn giản như cuốn tiểu thuyết hắn đọc ở kiếp trước. Những hồn thú chưa từng được nêu tên, những vùng đất chưa ai đặt chân tới, những tiên phẩm dược thảo không chỉ mỗi Đường Tam mới có thể biết.

Trên Đấu La này, còn rất nhiều dấu vết chứng minh sự hiện diện của chúng. Không chỉ bộ lạc mà Lão Thôn Trưởng từng đi qua, mà hiện tại ở Võ Hồn Điện, còn có Cúc Đấu La - Nguyệt Quan, cũng hiểu biết về nó.

Hắn ta dễ dàng nhận ra từng loại tiên phẩm mà Sử Lai Khắc Thất Quái đã phục dụng, chỉ bằng khí tức mơ hồ trên người họ phát ra. Còn gã Hồn Đấu La mà Lão Thôn Trưởng đã giao thủ năm xưa, chắc hẳn là Độc Đấu La - Độc Cô Bác.

Tại Thiên Đấu Đế Quốc, người mang võ hồn Bích Lân Xà Hoàng, còn đạt đến cấp độ hồn lực cao như vậy, chỉ có thể là hắn mà thôi. Với thực lực hiện tại, đương nhiên Tự Minh không dại dột gì đi tìm Độc Cô Bác khiêu chiến.

Đối với một vị phong hào đấu la mà nói, Tự Minh chỉ như một tiểu trùng, khẽ bóp là có thể diệt trừ. Nhưng với thiên phú của mình, hắn tin tưởng không mất thời gian quá lâu để đạt tới cảnh giới như vậy, thậm chí không cần đến cấp bậc Phong Hào Đấu La, cũng có thể đánh bại Độc Cô Bác.

Trần Tự Minh rất tự tin, võ hồn Tử Lôi của mình không hề thua kém bất kì võ hồn nào trên Đấu La Đại Lục, kể cả là thần cấp đi chăng nữa. Đó là chưa kể đến đồng thuật Sharingan.

Với mỗi một lần tiến giai, chính là một lần lột xác về thực lực. Không biết khi nó đạt đến cấp độ Mangekyou (Vạn Hoa Đồng), thì sức mạnh từ đôi mắt này sẽ kinh khủng như thế nào. Hắn thật sự vô cùng mong ngóng đến ngày đó.

Kéo dòng suy nghĩ của mình về với thực tại, Trần Tự Minh đứng dậy, bước đến trước ngôi mộ, nơi Lão Thôn Trưởng đang nằm yên nghỉ. Lẳng lặng đứng thẫn thờ trong giây lát, sau đó hắn ngẩng đầu ngắm nhìn toàn bộ mọi thứ xung quanh một vòng.

Thu tất cả hình ảnh vào trong đáy mắt, trái tim Tự Minh không khỏi thổn thức bội phần. Hắn khẽ mỉm cười một cái, rồi quay lưng bước đi. Tương lai đầy huyền diệu phía trước, đang chờ bản thân tới chinh phục.

Sau khi rời khỏi Mộc Hồn Thôn, dự định tiếp theo của Trần Tự Minh là trở lại Nặc Đinh thành sơ cấp học viện. Hắn dự định xin tốt nghiệp, cùng với hoàn thành một số chuyện còn dang dở ở đây.

Đến trước cửa phòng ngài Viện Trưởng, khẽ gõ vài tiếng như thường lệ rồi mở cửa bước vào.

Thấy có người tiến đến, Lão Viện Trưởng liền dừng công tác trên tay, ngẩng đầu lên. Nhận thấy là Tử Minh đến, hắn từ tốn hỏi:

- Có chuyện gì sao?

- Mấy hôm trước, ta nghe nói ngươi vừa xin nghỉ về thăm nhà!

....

"Chào ngài, ta đến đây để xin tốt nghiệp, đồng thời cũng là để tạm biệt ngài."

"Cảm ơn ngài trong suốt thời gian qua đã chiếu cố!"

Nói xong, Trần Tự Minh khẽ khom người, chân thành cảm kích. Mặc dù là vì trả lại ân tình của Lão Thôn Trưởng, nên người lão giả trước mắt này mới giúp đỡ hắn trong thời gian học tập ở học viện. Giúp hắn săn hồn hoàn, giải đáp rất nhiều thắc mắc trong vấn đề tu luyện.

Qua nhiều năm như vậy, Tự Minh cũng cảm nhận được sự chân thành cũng như tận tâm của lão dành cho hắn. Chính vì thế Tự Minh mới cố ý đến đây, thông báo một tiếng.

Lão Viện Trưởng có chút kinh ngạc, nhìn Trần Tự Minh một lúc. Hiện tại, đứa trẻ này có chút khác biệt so với lúc trước. Ngoài khí chất tự tin, trưởng thành thường thấy thì giờ đây lại thêm một phần lạnh nhạt, một phần nộ liễm,... Đứa trẻ này dường như vừa trải qua một lần tẩy lễ, gột rửa và chín chắn thấy rõ.

”Gia gia ngươi…?” - Lão Viện Trưởng không dám chắc mà dò hỏi, ánh mắt nghi hoặc nhìn Trần Tự Minh.

- Đúng vậy, thưa viện trưởng!

- Lão gia gia vừa mới qua đời!

- Gia gia ra đi rất vui vẻ, rất thỏa mãn!” - Tự Minh bình tĩnh trả lời.

Vừa nghe xong, ngài Viện Trưởng có chút ảm đạm, thở dài một tiếng. Hắn chăm chú trên người Tự Minh, có chút thương tiếc. Lão biết, đứa bé này chỉ có một người thân duy nhất là gia gia hắn, nhưng thời điểm hiển tại đã không còn nữa rồi.

- Ta không biết cảm giác của ngươi phải trải qua như thế nào, nhưng chứng kiến ngươi hiện tai chắc hẳn đã vượt qua được nó!

- Mạnh mẽ lên, gia gia ngươi chắc chắn sẽ vô cùng tự hào, khi có một đứa cháu thiên tài như ngươi vậy!

"..."

"Cảm tạ viện trưởng!” - Trần Tự Minh chân thành đáp.

- Được rồi!

- Với cấp bậc hiện tại, ngươi đã sớm có thể tốt nghiệp!

- Xin vào học tập trong một Trung Cấp Hồn Sư Học Viện danh tiếng là hết sức dễ dàng!

- Ở đây ta có quen biết một số người, đang đạm nhiệm các chức vụ cao tại đó. Nếu ngươi chưa có dự định gì tiếp theo, thì ta có thể sẵn sàng dẫn tiến!

....

Nghe được lời gợi ý thiện chí này, Trần Tự Minh chỉ khẽ lắc đầu từ chối.

- Cảm ơn chiếu cố của ngài!

- Ta đã có mục tiêu tiếp theo của mình!

Nhận được câu trả lời chắc chắn như vậy, Lão Viện Trưởng cũng bỏ đi ý định trong đầu.

- Vậy thì tốt!

- Ngươi trở về trước đi, thủ tục tốt nghiệp sẽ sớm được hoàn thành!

- Có thời gian, ta sẽ đến thăm mộ gia gia ngươi một chút, dù sao hắn cũng từng là ân nhân của ta!

....

Khẽ khom người một cái thay cho lời tạm biệt, rồi quay người rời khỏi phòng. Nhìn theo bóng lưng Trần Tự Minh, Lão Viện Trưởng khẽ than thở:

"Không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng ở hiện tại, là trời cao mặc chim bay a!"

"Với thiên phú của hắn, nếu có thể thuận lợi trưởng thành, thì giới hồn sư nhiều khả năng vì sự xuất hiện của đứa bé này mà chao đảo!"

"..."

Không phải bỗng dưng, Lão Viện Trưởng lại đánh giá cao tiềm lực của Trần Tự Minh như vậy. Qua nhiều năm tiếp xúc, hắn thấy đứa bé này không chỉ có tốc độ tu luyện hồn lực vô cùng nhanh, mà tâm tính cũng trưởng thành, sớm vượt xa những người cùng lứa.

Đã không phải một lần, hắn chứng kiến kì tích xuất hiện trên người Tự Minh, chỉ riêng việc vượt cấp hấp thu hồn hoàn đã là thứ gì đó phi thường, vượt ngoài sự nhận thức thông thường rồi.

Lão không biết được rằng, những suy đoán của bản thân hiện tại, nhiều năm sau sẽ trở thành hiện thực. Thậm chí là vượt ra xa những gì hắn có thể tưởng tượng ra.

Sau này về già, mỗi khi hồi tưởng lại quãng thời gian này, hắn lại không kìm được vẻ đăc chí, coi đó là niềm kiêu hãnh lớn nhất trong cuộc đời làm hồn sư của mình.

Rời khỏi phòng viện trưởng, Trần Tự Minh không trở về kí túc xá, mà hướng thẳng ra khỏi học viện. Không mất bao lâu, đã thấy bóng dáng hắn đứng trước một cửa hàng rèn, nổi bật trên đường phố Nặc Đinh Thành.

Đứng từ xa, đã nghe thấy tiếng gõ đánh không ngừng vang lên. Không khí nhộn nhịp, ồn ào xung quanh cũng không thể che đậy đi những âm thanh lanh lảnh của kim loại.

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 20
Lượt đọc 314

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.