Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm Đường Tam, Thực Hiện Hứa Hẹn!

Tiểu thuyết gốc · 1799 chữ

Nhìn qua không gian xung quanh một chút, ngoài những tráng hán cơ bắp thường thấy trong các hàng rèn, lại nổi bật lên một thân ảnh thon gầy, khác biệt hoàn toàn với phần còn lại.

Trên người mặc một bộ quần áo đơn giản, đai lưng đeo chuỗi ngọc thạnh, mái tóc ngắn màu đen, tướng mạo tuy không thể tính là anh tuấn, nhưng khí chất vô cùng đĩnh đạc nhẹ nhàng, lại cho người ta một cảm giác dễ dàng thân cận.

Đứa bé trai trạc tuổi với Tự Minh, nhưng vẫn thấp hơn gần nửa cái đầu, hai tay cầm chặt cây búa, liên tục vung lên hạ xuống, nặng nề gõ mạnh vào miếng sắt trên bàn. Tuy vóc dáng có phần nhỏ gầy so với những gã thợ rèn xung quang, nhưng chăm chú quan sát có thể nhận thấy được sự khác biệt.

Toàn thân hắn vững vàng, đầu gối khẽ gập, hai chân vững chắc thủ thế, cơ bắp toàn thân căng lên như cánh cung, khí thế ngưng tụ mà không tán. Mỗi một lần buông ra lại tạo nên lực lượng mạnh mẽ, dễ dàng huy động thiết chùy trên tay.

Động tác này lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ, cảm giác hết sức nhịp nhàng và thuần thục. Đứng ở ngoài quan sát, Trần Tự Minh khẽ lẩm bẩm trong miệng:

"Đây ắt hẳn là Loạn Phi Phong Chuy Pháp a!"

"Quả nhiên có chút môn đạo!" - Hắn không khỏi cảm thán một tiếng.

Người đang rèn sắt trước mắt này chính là Đường Tam, hiện tại chỉ mới hơn mười tuổi, nhưng cũng đã bước vào Đại Hồn Sư cảnh giới. Đây là người mà hắn muốn gặp, trước khi rời khỏi Nặc Đinh Thành.

Chậm rãi tiến đến trước mặt đối phương, Trần Tự Minh bình tĩnh cất tiếng. Mặc cho vô số tiếng gõ đánh ồn ào xung quanh, thanh âm của hắn phát ra vẫn vừa đủ để người trước mặt dễ dàng nghe thấy.

- Đường Tam, đã lâu không gặp!

Thấy có người gọi tên mình, Đường Tam liền dừng lại động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn lên. Nhận ra người đứng trước mắt, hắn có chút bất ngờ. Để cây búa xuống đất, khẽ lau đi mồ hôi trên trán, mỉm cười đáp lại.

- Ồ, là ngươi, Tự Minh!

- Cũng một thời gian dài rồi không cùng ngươi giao thủ, hôm nay tìm ta có chuyện gì không?

"..."

Nhìn Đường Tam mặt không đỏ, hơi thở đều đều, không cho thấy bất cứ biểu hiển mệt mỏi rõ rệt nào, mặc dù bản thân vừa mới tiến hành rèn sắt. So sánh những tráng hán xung quanh mà xem, mồ hôi nhẽ nhãi, hơi thở ồ ồ liên tục, cho thấy công việc này là tốn sức lực như thế nào.

Nhưng trông Đường Tam lại trái ngược hoàn toàn, giống như công việc này đối với hắn chỉ là chuyện vô cùng đơn giản.

"Đúng là không hề tầm thường nha! Huyền Thiên Công của hắn chắc hẳn đã đạt được thành tựu nhất định rồi!” - Trần Tự Minh âm thầm suy đoán.

....

- Còn nhớ đổ ước giữa hai chúng ta lúc trước chứ!

- Ngươi còn nợ ta một lần rèn vũ khí, hôm nay ta đến chính là vì việc này!

"..."

Nghe được Tự Minh nhắc lại, Đường Tam mới chợt nhớ ra trận đổ ước cách đây đã rất lâu, thời điểm mới vào học viện. Hắn đã thua trong trận chiến, nên phải đáp ứng giúp Trần Tự Minh một lần rèn vũ khí không thù lao.

Sở dĩ Đường tam quên mất đi việc này, cũng bởi vì thời gian dài không gặp lại Tự Minh, trải qua nhiều năm cũng không thấy hắn nhắc tới. Mặc dù sau trận chiến đầu tiên đó, giữa hai người cũng có mấy lần giao thủ.

Kết quả cũng không hề tốt đẹp gì, chưa một lần nào hắn chiến thắng. Mỗi khi đối đầu với đối phương trong trạng thái hồn kĩ Lôi Khải, hắn đều không thể duy trì cho tới khi nó hết hiểu lực.

Ngay cả lúc cùng Tiểu Vũ đối kháng, thì trận chiến cũng chỉ kết thúc trong thế hòa, khi cả ba người đều đã hao hết hồn lực.

Thời gian dài sau đó, không thấy Trần Tự Minh đến khiêu chiến nữa. Hắn cũng ít gặp mặt giao lưu, chỉ thỉnh thoảng thấy hắn vài lần tại phòng ăn của học viện.

Sở dĩ thời gian sau này, Tự Minh ít tiếp xúc với Đường Tam cùng Tiểu Vũ, một phần nguyên nhân là vì tốc độ tu luyện nhanh hơn, đã sớm một bước đột quá cấp hai mươi.

Một lý do khác nữa, là hắn dành nhiều thời gian cho việc nghiên tập leo cây cùng đứng nước. Giúp bản thân tăng lên khả năng khống chế hồn lực, sớm một bước khai phá ra “Lôi Thần Hình Thức”.

Thời gian rảnh còn lại thì đi làm đầu bếp, ăn uống sinh hoạt cũng tại chỗ làm luôn cho tiện. Hơn nữa, tại đó có rất nhiều nguyên liệu giàu giá trị dinh dưỡng, đặc biệt là từ hồn thú, rất tốt cho phát triển thể chất thời điểm này. Tiện nghi như vậy dại gì không chiếm, dẫn đến tần suất xuất hiện tại học viện cũng ít đi dần.

- Ách, ngươi nhắc lại mới nhớ giữa chúng ta còn có chuyện này!

- Thật sự xin lỗi a!

Đường Tam có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, dù sao hắn cũng nợ người ta, nhưng bản thân lại vô ý quên đi mất. Đến khi chính chủ tới cửa, hắn mới chợt nhớ đến.

- Không sao!

- Chẳng phải bây giờ ta mới tìm đến ngươi sao?

- Vừa mới tìm được một ít kim loại, trông có vẻ rất thích hợp để rèn vũ khí, nhưng không phải lĩnh vực am hiểu của ta!

- Tiện thể tìm đến ngươi nhờ thẩm định một chút!

"..."

Ánh mắt Đường Tam không khỏi sáng lên, hắn cũng rất tò mò về thứ kim loại trong tay Tự Minh, cũng như vũ khí mà hắn muốn rèn đúc. Nghe được đối phương chú trọng như vây, tất nhiên loại vũ khí này cũng không thuộc dạng tầm thường chứ.

- Chỗ này không thích hợp!

- Mau đi theo ta! - Đường tam nói xong, chỉ chỉ ngón tay hướng trong cửa hàng, rồi đi trước dẫn đường.

Dẫn đối phương tới phòng làm việc của mình, gọi là phòng làm việc thì cũng không hẳn. Vì tài năng đoán tạo của hắn vô cùng xuất chúng, sử dụng Loạn Phi Phong Chuy Pháp mà cha hắn chỉ dạy, khiến những thành phẩm hắn rèn ra tốt hơn rất nhiều so với những người khác.

Cửa hàng từ khi có hắn gia nhập, làm ăn khấm khá hơn hẳn, kiếm được không ít tiền lời. Vì thế chủ quản nơi này cho hắn không ít đãi ngộ. Căn phòng này là một trong số đó. nơi này dùng để cất chứa vật dụng, cũng là chỗ nghỉ ngơi.

Hai người vào trong phòng đóng cửa lại, tới trước cái bàn ở trung tâm, Trần Tự Minh ngồi xuống đối diện Đường Tam, ngước mắt nhìn hắn. Thấy Đường Tam khẽ gật gật đầu ra hiệu, hắn không chần chờ nữa, một tia sáng lóe lên trên ngón giữa tay trái. Ngay lập tức, từ trong Huyền Giới phóng ra một tia quang trạch, ba khối đá kích thước không đồng dạng xuất hiện trên mặt bàn, liên tục tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Vừa mới chứng kiến diện mạo ba khối kim lại này, Đường Tam ngay tức khắc nhận ra lai lịch của chúng, hắn không khỏi phấn khích khẽ kinh hô một tiếng.

- Đây là...!

- Huyền Thiết Tinh, Tinh Khiết Ngân, còn có cả Phát Tinh nữa!

....

"Ngươi nhận ra những kim loại này?” - Trái ngược với đối phương, Trần Tự Minh vẫn tỏ ra bình tĩnh, dò hỏi.

Thẫn thờ trong chốc lát, Đường Tam mới chậm rãi giải thích:

"Huyền Thiết Tinh là một trong những loại kim loại nổi tiếng về độ cứng rắn và sắc bén, là phối liệu tuyệt vời để tạo nên những loại vũ khí mạnh mẽ nhất. Chỉ một lượng nhỏ của nó thôi, cũng đủ để khiến phẩm chất vũ khí đó tiến lên một cấp bậc rồi!

Tuy không thuộc vào dạng kim loại hiếm có nhất, nhưng tần suất nó xuất hiện cũng như số lượng là không hề nhiều. Nhìn khối Huyền Thiết Tinh này, kích cỡ gần bằng đầu người trưởng thành, giá trị của nó cũng là rất lớn!"

"Còn với Tinh Khiết Ngân, tuy phẩm chất không bằng nhưng cũng là một loại cao cấp kim loại, chúng làm thành phần không thể thiếu trong hầu hết các loại binh khí. Phát Tinh thì lại khác, nó không được dùng nhiều trong chế tác các loại vũ khí thông dụng, nhưng bản thân lại có những công dụng rất đặc biệt, tạo ra một số vũ khí đặc thù!"

....

Vừa nghe xong Đường Tam cặn kẽ lý giải, Trần Tự Minh cũng có chút bất ngờ. Đây là ba trên tổng cộng năm khối kim loại có mặt trong Huyền Giới. Hai khối kim loại còn lại, thì hắn đã mơ hồ đoán đươc phần nào lai lịch của chúng.

Chính vì biết được giá trị to lớn, nên Tự Minh quyết định giữ lại, chờ thời điểm thích hợp sẽ đem ra sử dụng. Còn ba thứ này, thì hắn chỉ nhận ra mỗi Phát Tinh mà thôi, còn lại hoàn toàn không một chút manh mối.

Nhưng không ngờ được rằng, trong số này lại có cả Huyền Thiết Tinh, một trong những kim loại hiếm có, không thể thiếu để chế tạo nên ám khí Khổng Tước Linh, đứng thứ ba trong bảng xếp hạng ám khí của Đường Môn.

Quay sang nhìn Đường Tam, thấy vẻ mặt của hắn có chút do dự, muốn nói lại thôi. Trần Tự Minh không nhịn được liền hỏi.

- Có chuyện gì băn khoăn sao?

- Cứ nói thẳng ra đi!

"..."

Nghe được đối phương đã ngỏ ý, Đường Tam cũng không chần chờ nữa, nói ra mong muốn trong lòng.

- Đối với Huyền Thiết Tinh, ta không dám ao ước!

- Nhưng khối Phát Tinh này, không thích hợp để dùng chế tác vũ khí!

- Nếu ngươi không cần, có thể bán lại cho ta. Mặc dù hiện tại ta không đủ kim tệ, nhưng có thể trao đổi bằng những thứ khác!

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 14
Lượt đọc 278

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.