Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xung Huyết, Đánh Lén!

Tiểu thuyết gốc · 2201 chữ

Cận thận quan sát toàn bộ quá trình biến đổi, chỉ chưa tới ba giây thời gian đã toàn bộ hoàn thành, Tự Minh không khỏi âm thầm cảm thán:

"Chẳng trách, thiên phú này được mệnh danh là Xung Huyết!"

Đúng như tên gọi của nó, trạng thái “Xung Huyết” của Thiết Giác Man Ngưu chính là đốt cháy huyết dịch trong cơ thể nhằm bạo phát ra lực lượng cũng như tốc độ gấp nhiều lần so với bình thường, đồng thời bỏ qua toàn bộ thương tổn trước đó nhận phải.

Hắn thấy những chỗ bầm dập sưng tấy do từng quyền toàn lực gây ra trên người hắc ngưu rõ ràng đã biến mất, dường như nó cũng không cảm giác được đau đớn từ nãy tới bây giờ mà Tự Minh gây ra.

Chính là lợi dụng một hiệu quả đặc biệt khác từ trạng thái này mà Thiết Giác Man Ngưu có thể lật bàn phản sát trong những trận chiến sinh tử, đúng nghĩa là đòn hồi mã thương vô cùng bất ngờ, dành để trừng phạt mọi sự chủ quan của kẻ thù.

Nhìn vào cặp mắt đã trở nên đỏ ngầu của Thiết Giác Man Ngưu, hắn chỉ thấy được trong đó một hình ảnh duy nhất chính là Bạo Nộ. Đúng vậy, chính là sự cuông bạo đến tận cùng, cảm giác phẫn nộ tựa một tòa núi lửa đang chực chờ để phun trào bất cứ lúc nào.

Toàn thân bốc lên lệ khí cuồn cuộn, điên cuồng hướng phía nhân loại hồn sư mà lao tới, khí lưu nóng bỏng từ cơ thể hắc ngưa tỏa ra còn khiến không khí xung quanh như cuộn trào tạo nên liên tiếp sóng gợn.

"Bình tĩnh a!"

"Điên cuồng như vậy?"

Ánh mắt Trần Tự Minh không khỏi trừng thật lớn, mặc dù đã lường trước kĩ năng Xung Huyết này sẽ không hề đơn giản, nhưng không nghĩ tới tốc độ cùng với lực lượng của Thiết Giác Man Ngưu lại tăng lên nhiều đến như vậy.

Trong khoảnh khắc, khí tức cuồng bạo nóng rực đã dần áp sát tới gần, Tự Minh không một chút chần chừ mà lập tức dồn hồn lực cùng lực lượng xuống hai chân, không quên giẫm mạnh một cái.

"Bạo Bộ!"

"Bành...!"

Chợt một âm vang bạo hưởng tại chỗ đứng của hắn phát ra, bỏ lại vô số vết rạn nứt bất quy tắc trên mặt đất, cả người hắn không một chút dấu hiệu nào bỗng nhảy lên cao gần chục thước. Cơ thể hắc ngưu mà chính xác bây giờ nên gọi là hồng ngưu, tốc độ kinh khủng từ phía dưới lao vụt mà qua, nhiệt độ nóng bỏng bốc lên cao tới nỗi phía trên bản thân loáng thoáng vẫn có thể cảm giác được.

Sau khi bắn người lên, phương hướng nhắm vào một thân cây to lớn một bên gần đó mà đáp xuống, dùng hồn lực bám trên bàn chân khống chế cơ thể dính sát trên thân cây, phát huy tối đa khả năng khống chế hồn lực không tầm thường của mình.

Cơ thể vừa mới ổn định xuống, đã thấy Thiết Giác Man Ngưu mang theo hơi thở kinh khủng nóng rực ở ngay phía dưới mạnh mẽ mà đâm.

"Răng rắc!”

"Uỳnh!"

...

Không khó tưởng tượng, thân cây to lớn ba bốn người ôm dưới chân hắn dễ dàng bị đốn gục, vô lực chống đỡ ngã xuống một bên, đè nát một vùng cỏ dại cùng với bụi đất lẫn lá cây bị đánh xơ xác tung lên.

Trước khi thân cây đổ ập xuống, Tự Minh đã kịp sử dụng bạo bộ bắn thân mình sang một thân cây lớn khác gần đó, tránh khỏi tình cảnh không chỗ bám víu mà ngã nhào xuống dưới.

Nhiệm vụ của hắn vào lúc này chính là kéo dài thời gian càng lâu càng tốt, tránh phải đối đầu trực tiếp với Thiết Giác Man Ngưu trong trạng thái Xung Huyết này.

Có thể ngạnh kháng được hay không vẫn không nắm chắc, nhưng có thể khẳng định chắc chắn là bản thân sẽ vô cùng chật vật nếu cố gắng trực diện so lực lượng với nó thời điểm hiện tại.

Trần Tự Minh biết đây là chiến lược khôn ngoan nhất trong hoàn cảnh này, chỉ cần khoảng cách giữa cả hắn cùng Thiết Giác Man Ngưu vẫn được duy trì trong suốt quá trình trạng thái Xung Huyết còn hiệu quả, đến lúc đó phản kích vẫn không muộn, phương pháp đơn giản nhẹ nhàng như vậy ngu gì mà không lựa chọn chứ.

"Kỹ năng Xung Huyết của Thiết Giác Man Ngưu mặc dù có thể bạo phát thực lực lên gấp nhiều lần, nhưng điểm yếu cũng hết sức rõ ràng, đó là thời gian duy trì không dài. Tùy thuộc vào niên hạn của hồn thú mà đánh giá, với con Thiết Giác Man Ngưu khoảng bốn đến năm ngàn năm này thì Xung Huyết có thể kéo dài nhiều nhất năm phút thời gian. Đó là chưa tính đến trường hợp, sau khi rời khỏi trạng thái này thì cơ thể Thiết Giác Man Ngưu sẽ rơi vào tình trạng thoát lực, toàn bộ thương tổn phải nhận từ trước cũng toàn bộ trở về, lúc này nó chính thức là "Cá Nằm Trên Thớt”, chờ đối thủ tới kết liễu."

Một lần nữa, Bạo Bộ lại cho thấy được giá trị to lớn của nó. Không uổng công hắn cực khổ thí nghiệm hơn một năm trời, phá tan vô số đôi giày, đụng nát bao nhiêu đất đá, nếu không có thân thể cường đại chống đỡ cùng với đệ nhất hồn kỹ Lôi Khải bảo vệ, chắc có lẽ hắn đã sớm đoạn mệnh mà vong, hoặc chí ít là toàn thân thương tật rồi.

"Bành, bành, bành...!"

Cả người hóa thành một đạo lôi điện lam quang cư thế lướt đi trên những thân cây, phía sau là Thiết Giác Man Ngưu đang điên cuồng đuổi theo, trên đường đi không biết đụng nát bao nhiêu cây cối.

Cả hai truy đuổi đến đâu, thực vật cùng mặt đất không hề thương tiếc mà bị cày nát tới đó, cảnh tưởng để lại phía sau thê thảm không nỡ nhìn. Đất đã bắn lên tung tóe, vô số thân cây to lớn dễ dàng bị đốn gục nằm ngổn ngang hai bên, cỏ dại thì điên cuồng chịu cảnh dày xéo.

Nếu để ý kỹ một chút, có thể thấp thoáng trông thấy một bóng đen lướt theo phía sau, không hề nghi ngờ chính là Tiểu Hắc.

Từ thời điểm Tự Minh bắt đầu hành động, nó đã vô cùng yên tâm mà ngồi xuống một bên quan chiến, vì đơn giản là Tiểu Hắc có thể thông qua liên kết vô hình giữa cả hai cảm giác được phần nào thực lực của chủ nhân, tuy không phải là toàn bộ nhưng cũng dư sức hạ gục con hồn thú gần năm ngàn năm này.

"Ầm ầm, ầm ầm...!"

Chiến trường sớm đã dời đi cách chỗ cũ hơn trăm mét có hơn, trong trạng thái Xung Huyết dường như lý trí vốn đã hữu hạn của Thiết Giác Man Ngưu cũng không còn lại bao nhiêu, nó điên cuồng phá phách đuổi theo đối thủ, quyết tâm xé nát tên tiểu nhân loại trước mắt cho bằng được.

Thời gian càng trôi đi, tốc độ của Thiết Giác Man Ngưu càng hiện rõ dấu hiệu chậm dần, năm phút đồng hồ nhanh chóng đi qua, tốc độ suy giảm càng hiện hữu rõ ràng, từ từ cho đến khi dừng hẳn.

Nhận thấy âm thanh đổ nát phía sau đã biến mất, Trần Tự Minh không khỏi vui mừng quay đầu nhìn lại.

"Kết thúc rồi sao?"

Lúc này đây, không còn vẻ cuồng bạo ban đầu, trạng thái Xung Huyết đang dần biến mất hoàn toàn, hồng sắc làn da cùng với bộ lông đã chậm rãi rút đi, trở về hắc sắc đen nhánh bình thường, màu đỏ rực hừng hực trong hai con ngươi cũng đã dập tắt, thay vào đó là vẻ mệt mỏi thấy rõ.

Thiết Giác Man Ngưu ra sức thở phì phò, toàn thân lung lay dường như sắp đổ gục xuống, bốn cái chân lớn giờ đây chỉ có thể run rẩy đứng đó, gắng gượng chống đỡ thân thể khổng lồ.

Bàn chân lưu chuyển hồn lực bám chặt trên thân cây, cả người Tự Minh treo lơ lửng trên đó, bình tĩnh chờ đợi chưa vội vã ra tay. Hắn bình tĩnh, lạnh lùng quan sát mọi động tĩnh trên người mục tiêu, chờ cho Thiết Giác Man Ngưu hoàn toàn rơi vào trạng thái suy kiệt.

Đồng thời lúc này, hiệu lực của đệ nhất hồn kỹ Lôi Khải cũng vừa hết, lôi điện áo giáp chậm rãi rút đi phần lớn, dọc theo cơ thể biến mất trong lòng bàn tay phải.

Tự Minh tranh thủ tắt đi đệ nhị hồn kĩ Lôi Bạo, tránh lãng phí hồn lực không cần thiết, chỉ còn lại lôi điện lập lòe tí tách của trạng thái Lôi Thần Hình Thức trên người.

Mặc dù hồn kỹ tự sáng tạo này không có khả năng phòng ngự mạnh mẽ, không bạo phát thực lực một cách rõ rệt như đệ nhất hồn kĩ Lôi Khải, nhưng bù lại Lôi Thần Hình Thức chỉ tiêu tốn rất ít hồn lực, toàn bộ tế bào đồng loạt được cường hóa khiến tốc độ cùng lực lượng đều tăng lên tương đối khả quan.

Hắn có thể thoải mái duy trì trạng thái này trong một khoảng thời gian dài mà không phải cân nhắc tới vấn đề hồn lực tiêu hao hay vượt quá giới hạn sử dụng. Trong suốt những trận chiến đấu những năm qua, bản thân chưa lần nào phải tắt đi Lôi Thần Hình Thức trước khi mục tiêu bị đánh bại.

Sau một hồi chờ đợi, cảm thấy hắc ngưu đã không còn bất cứ dấu hiệu có thể một lần nữa phản kích, Tự Minh một mặt lạnh nhạt tuyên bố.

"Đến lúc rồi, xuất hiện đi!"

"Thiên Điểu Lưu!"

Ngay lập tức, đệ tam hồn hoàn màu tím từ dưới chân hắn chậm rãi rực sáng mà lên, dựa vào độ đậm của màu sắc có thể đánh giá niên hạn của nó không hề nhỏ chút nào, vượt xa đệ tam hồn hoàn mà hồn sư thông thường có thể sở hữu.

Từng đạo lôi điện điên cuồng hội tụ trong lòng bàn tay phải của hắn, nhanh chóng cô đọng tạo thành hình cầu, phía ngoài không ngừng bắn ra những tia sét, vừa tiếp xúc thân cây phía dưới lập tức nổ bắn lên, mặt gỗ chịu tàn phá để lại vô số lỗ hổng.

Số lượng lôi điện áp xúc mạnh mẽ đến nỗi khiến một tay Tự Minh không thể giữ vững, phải dùng còn lại tay trái giữ chặt chỗ cổ tay mới có thể khống chế được nó, cho thấy uy lực của hồn kỹ này là kinh khủng đến mức nào.

"Chi chi, chi chi, chi chi…!"

Ngay sau khi hoàn thành đệ tam hồn kỹ, Tự Minh không ngần ngại mà lao thẳng về phía Thiết Giác Man Ngưu, một trăm phần trăm tốc độ cộng thêm khiến cho tốc độ của hắn còn nhanh hơn một đoạn so với thời điểm đệ nhất cùng đệ nhị hồn kỹ còn đang tồn tại.

Thiên Điểu Lưu mang theo một chuỗi thanh âm rét lạnh chói tai, nhắm hướng phần cổ của hắc ngưu mà đâm. Hắn không muốn kéo dài trận chiến này thêm nữa, ngay từ đầu cả hai đã gây ra động tĩnh không nhỏ, lúc này cần phải kích sát Thiết Giác Man Ngưu, tranh thủ nhanh chóng hấp thu hồn hoàn của nó, tránh việc hấp dẫn đến cường đại hồn thú khác, lúc đó bản thân hắn không chắc còn có thể khống chế được cục diện.

Từ trên cao lao xuống với tốc độ chóng mặt, khoảng cách ngoài hai mươi mét đối với Trần Tự Minh lúc này cũng chỉ là cái chớp mắt mà thôi, trong lòng tay phải nắm chặt Thiên Điểu Lưu toàn lực đâm tới. Hắn vô cùng tự tin đệ tam hồn kĩ có thể dễ dàng xuyên qua được lớp da dày của hắc ngưu, giết chết nó.

"Vút!"

Tập sát đột nhiên xuất hiện, chợt cảm thấy rung động mãnh liệt từ tận sâu trong linh hồn truyền tới, tâm thần chưa bao giờ chịu kích thích dữ dội như khoảnh khắc này, không kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, chỉ duy nhất một thanh âm kinh hô vang lên trong thức hải.

"Không tốt!"

Kinh hồng thoáng hiện, "Phốc" một tiếng kề sát bên tai mà đến, máu tươi đỏ thẫm bất chợt vẩy trên không trung.

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 178

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.