Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồn Vương Tập Sát!

Tiểu thuyết gốc · 3324 chữ

Ý niệm vừa mới hiện lên trong đầu, dường như một phản xạ tự nhiên, mặc cho bản thân đang trên đà lao xuống với tốc độ cực nhanh không hề có chỗ mượn lực, cơ thể hắn vẫn có thể quỷ dị vặn vẹo.

Đang trên không trung chỉ thấy vai trái hắn ngửa ra phía sau mạnh mẽ mang theo thân thể xoay vòng. Tại khoảnh khắc đó chỉ nghe thấy "vút" một tiếng, cùng với thanh âm vải vóc bị xé toạc, một đạo hắc quang mang theo kình khí lãnh liệt lướt qua cơ thể Tự Minh, xuyên thủng một phần da thịt, máu tươi vẩy trên không chính là từ vết thương này mà ra.

"Bành!"

Đồng thời một đạo thanh âm bạo nổ trầm thấp theo sau mà đến, hắc quang tốc độ quá nhanh dễ dàng xuyên thủng cổ thụ phía sau, thân mộc nổ tung, lá cây liên tiếp đổ xuống một mảnh.

Tất cả những tình tiết này chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi, tốc độ chớp nhoáng khiến bản thân hắn chỉ kịp đưa ra phản xạ né tránh không thể nào thuận lợi tiếp đất.

Tự Minh gắng gượng dùng bả vai cứng rắn ngạnh cương mặt đất, ngay khi vừa tiếp xúc lập tức cuộn tròn thân mình mượn lực mà lăn, hóa đi phần lớn lực lượng rơi xuống, mặc dù vậy hai chân cũng phải trượt dài một đoạn mới chịu dừng lại.

Cũng may cho hắn là bản thân đang trong môi trường rừng rậm Tinh Đấu, vừa ẩm ướt vừa thiếu ánh nắng mặt trời trực tiếp chiếu rọi khiến cho mặt đất nơi đây tương đương mềm mại so với những nơi khác, không xuất hiện đất đá cứng cáp lởm chởm.

Nếu đổi lại là bất kì hoàn cảnh nào sở hữu địa hình kiên cố hơn một chút, với tốc độ rơi xuống nhanh như vậy chí ít cũng gãy nát mấy cây xương, chưa kể đến trường hợp những bộ phận cơ thể trọng yếu có thể va đập gây thương tổn vô cùng nghiêm trọng.

Cúi đầu xuống nhìn một chút, phần ngực áo đã bị xé mở một mảng lớn, rất may hắc quang chỉ điểm phá da thịt bên ngoài, chưa hề động chạm tới trái tim. Mặc dù máu tươi đang không ngừng chảy ra nhưng với thể chất mạnh mẽ cùng với sức khôi phục hiện tại là tương đối kinh người, không mất quá nhiều thời gian để tế bào chỗ vết thương linh hoạt chữa trị, rất nhanh là có thể ngừng chảy máu.

Bởi vì cái áo hắn đang mặc trên người là màu trắng hoàn toàn, cho nên máu tươi đỏ thẫm lan tràn một mảng lớn càng trở nên bắt mắt rõ ràng, nhìn lướt qua còn lầm tưởng bản thân vừa chịu thương tích kinh khủng lắm đây.

Bỏ qua vết thương trước ngực một bên, điều cần làm ngay lúc này chính là tìm kiếm nơi phát ra công kích, sớm lộ diện kẻ vừa mới đánh lén muốn lấy đi cái mảng nhỏ của hắn.

Hai chân chỉ vừa ổn đinh trên mặt đất, Tâm Võng đã ngay lập tức được Tự Minh kích hoạt, lấy bản thân làm trung tâm phóng ra xung quanh dò xét. Vô số tín hiệu trong vòng bán kính gần hai trăm mét nhanh chóng truyền về não hải.

Cận thận phân tích một lượt rất nhanh đã phát giác được điểm đáng ngờ, xuất hiện hai sóng tín hiệu mạnh hơn nhiều so với phần còn lại, đặc biệt trong đó hiện diện một sóng tín hiệu cường đại hơn bất kì sinh vật nào hắn từng chứng kiến trước đây.

Đồng thời điểm Tiểu Hắc cũng đã chạy tới kề sát một bên, co rúm lại thân thể chờ thời phóng ra ngoài ứng biến bất kì tình huống nguy hiểm bất thường nào. Bản năng của nó mơ hồ dự đoán được, khả năng cả hai sắp sửa phải chiến đấu với mạnh mẽ kẻ thù.

Mới vừa nãy cũng không thể trách Tiểu Hắc không sớm thông qua Tâm Linh Tương Thông giữa cả hai sớm cảnh báo nguy hiểm chó hắn. Chính vì chiến trường bởi Thiết Giác Man Ngưu điên cuống đuổi giết mà sớm dì dời đi rất xa, nó cũng chỉ có thể theo sát phía sau chờ lệnh từ phía chủ nhân mà thôi.

Bản thân Trần Tự Minh mới là người đầu tiên tiếp cận khu vực này, nhưng vì phải tập trung tinh thần ứng chiến đấu, không thể nào đồng thời mở ra Tâm Võng. Một chút lơ là cộng thêm đen đủi, sâm lâm rộng lớn như vậy không chạy hướng nào lại một mực dẫn đến nơi đây để rồi phải chịu đánh lén.

Tâm Võng quét qua một vòng, rất nhanh đã phát hiện hai tín hiệu truyền lại, trong đó có một sóng tín hiệu có cường độ rất mạnh, mạnh hơn bất kì tín hiệu nào hắn thấy trước đây.

Không một giây do dự, cặp mắt Tự Minh bỗng chốc quỷ dị biến đổi, màu đỏ máu tròng mắt cùng với hắc sắc câu ngọc thình lình xuất hiện. Sharingan đã mở ra, cảnh giác nhìn về phía một góc tối rừng rậm.

Dường như cùng lúc với chủ nhân, Tiểu Hắc ngay sau cũng phát giác được điều gì, chợt phô ra hàm răng sắc nhọn, cả người xù lông gầm gừ về hướng đó. Ngay khi đến đây, cái mũi linh mẫn của nó đã một chút phát giác được mùi vì bất thường quanh quẩn trong không khí, chỉ có điều không biết chính xác chúng bắt nguồn từ đâu mà thôi.

"Ra đi, không cần phải trốn nữa!"

"..."

Trần Tự MInh vừa dứt lời, từ trong góc rừng rậm nơi ánh mắt hắn tập trung chợt vang lên một chuỗi thanh âm dường như là tiếng nhân loại vỗ tay mà đến, xen lẫn là tiếng cười có phần ngả ngớn.

"Ha ha ha, không tệ không tệ…!"

"Thật không ngờ được, một Hồn Tôn nhỏ bé như người trong hoàn cảnh như vậy vẫn có thể né được đệ tam hồn kĩ của Hào Lão."

"Đúng là được một phen mở mang tầm mắt a!"

Chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt Tự Minh là hai đạo thân ảnh một già một trẻ, nhân loại xuất hiện trong rừng rậm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này chỉ có thể là Hồn Sư đi săn hồn hoàn mà thôi.

Dẫn đầu đi trước là một mập mạp thanh niên, mái tóc dài đen có phần bóng loáng xõa ngang vai được chau chuốt kĩ lưỡng, đánh giá sơ qua khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi trên dưới, toàn thân là một bộ xích sắc trang phục hết sức nổi bật, phía trên đính vô số kim sắc hạt châu, thỉnh thoáng ánh lên từng đạo quang điểm, cho thấy giá trị không hề nhỏ.

Trên hai bàn tay đeo đủ loại trang sức, nhẫn ngọc vòng vàng tất cả đầy đủ, nơi cổ áo là một chuỗi dây chuyền không biết làm từ thứ chất liệu gì, nhưng quang mang lộng lẫy của nó bắn ra cũng đủ lóe mù tròng mắt người đối diện.

Không biết bản thân tên mập này đánh giá toàn bộ những thứ hắn mặc trên người đẹp đè như thế nào, chỉ riêng Trần Tự Minh nhìn lướt qua cũng có thể rút ra một nhận xét ngắn gọn thế này:

"Nhà hắn rất có tiền a!"

...

Trái ngược với vẻ ngoài sang quý, hắn lại sở hữu một gương mặt có phần núc ních, đôi lông mày dài nhọn cùng với cặp mắt nhỏ híp đang chăm chú đánh giá trên dưới Tự Minh , khóe miệng thời thời khắc khắc hướng trên trời nhếch lên, kết hợp với thân hình mập lùn chỉ tạo cho người khác cảm giác hắn vô cùng nham hiểm bỉ ổi.

Chưa hết, chứng kiến vẻ bề ngoài xa hoa đừng tưởng rằng hắn là một tên phú nhị đại không hơn không kém, nhưng Tự Minh có thể sơ bộ kết luận hồn lực của tên mập này là không hề thấp, chí ít trong ba nhân loại hồn sư có mặt ở đây thì hắn không phải thấp nhất.

Sở dĩ Tự Minh có thể mười phần chắc chín như vậy một phần vì cường độ sóng tín hiệu của tên mập khi dùng Tâm Võng dò xét là khá mạnh, một phần cũng là do gã này thực sự quá phô trương một chút. Hồn lực trong cơ thể từ nãy tới giờ không hề có ý định che giấu mà hoàn toàn bày ra, thời khắc cố gắng đè ép lên người hắn.

Từ chỗ ẩn náu ban đầu dường như đã có thể chắc chắn Tự Minh chỉ là một tên trẻ tuổi hồn sư mới bước vào Hồn Tôn cảnh giới, đối với thực lực của bản thân hoàn toàn tự tin có thể đè ép đối phương, phô ra cái gọi là cường giả uy thế.

Nhưng sự thật thế nào, Trần Tự Minh chỉ có thể trần trụi nhổ thẳng vào cái bản mặt núc ních của hắn:

"Thực sự là không đâu vào đâu!"

Cho là cấp độ hồn lực của tên này cao hơn bản thân chí ít 6 đến 7 cấp, nhưng xét trên độ tinh thuần cũng như lẫn số lượng thì quả là kém một trời một vực. Hồn lực tên mập này cao thật đấy nhưng cho hắn cảm giác quá phù phiếm, nhiều khả năng là thiên tài địa bảo đập đi lên.

Chỉ tên mập mạp này thôi cũng không có gì đáng để Trần Tự Minh phải mười phần cảnh giác, từ lúc hai người xuất hiện đến bây giờ, ánh mắt hắn toàn bộ một mực tập trung trên người lão giả đứng phía sau, chính xác hơn là năm cái hồn hoàn đang cao thấp xoay tròn quanh thân hắn.

"Vàng vàng, tím tím, đen!"

Toàn bộ là cao cấp nhất tổ hợp hồn hoàn phối trí, cho thấy đây là một gã chân chính hồn sư cảnh giới Hồn Vương, hơn nữa là một Hồn Vương đặc biệt mạnh.

Khoảng cách phía sau một bước bình thản đứng đó là một xám bào lão giả, chừng năm mươi tuổi có hơn, đầu đầy tóc bạc buông thõng phía sau, thân thể khẽ khom xuống một chút, phía sau lưng ẩn hiển hư ảnh khá giống là Hào Trư (Một con nhím), toàn thân mọc đầy hắc sắc gai nhọn, ánh mắt không ngừng bắn ra tinh quang lăng lệ, trên thân là năm cái hồn hoàn liên tục phóng thích chân thực uy áp, đặc biệt là màu đen đệ ngũ hồn hoàn vô cùng thâm thúy, sâu thẳm quang mang từ nó cho thấy niên hạn không chỉ một vạn năm đơn giản như vậy.

Diện mạo hết sức bình thường, có thể nói "diễn viên quần chúng" một thành viên, gương mặt cũng đã tràn đầy nếp nhăn bởi tuổi tác nhưng ánh mắt vẫn hết sức thanh minh. Đặc biệt là khí thế cường giả Hồn Vương trên người, thời gian dài càng khiến ánh nhìn của lão càng có vẻ uy nghiêm một chút.

"Cái tên Hào Lão mà gã mập vừa nhắc đến chắc hẳn là lão giả này a! Quả nhiên là rất mạnh. Không biết cấp độ chân chính của hắn là bao nhiêu, hi vọng không phải là cao cấp Hồn Vương 55 cấp phía trên, nếu không tất cả con bài toàn bộ bày ra cũng khó mà nắm chắc. Hư ảnh Hào Trư phía sau chắc hẳn là võ hồn của hắn?"

Trong đầu thoáng chốc lướt qua vô số ý niệm, mơ hồ đánh giá thực lực đối phương cũng như toàn bộ mọi phương diện hoàn cảnh một lượt. Càng rơi vào tình cảnh khó khăn nguy cấp, càng cho thấy tâm tính cường giả hơn người từ trên người hắn mơ hồ mà phóng thích.

Tính cả hai đời cũng đã hơn ba mươi mấy tuổi, mặc dù kiếp trước cũng chưa hề trải qua sóng gió cuộc đời quá nhiều, nhưng vì mồ côi cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, hắn sớm phải một mình tự chăm sóc bản thân, lớn lên một mực bươn chải kiếm sống, tầm tuổi như hắn không nhiều người sở hữu tâm tính trưởng thành vượt bậc như vậy.

Một lần nữa sống lại trên thế giới Đấu La, sớm ý thức được thế giới này có bao nhiêu nguy hiểm, hồn sư cường giả người trên người khống chế tất cả, ưu điểm này của hắn càng được mài dũa hun đúc theo thời gian, dần hình thành một loại khí chất vô cùng đặc biệt mà hồn sư đồng lứa không thể nào có được.

Trước đây, Trần Tự Minh cũng đã gặp qua hồn sư cảnh giới Hồn Vương không chỉ một lần, trong đó có Lão Viện Trưởng cũng là một vị hồn vương 53 cấp, nhưng hồn lực uy áp tỏa ra lại kém hơn nhiều so với xám bào lão giả này, nhiều khả năng là một vị Hồn Vương cường giả lâu năm, hồn lực trải qua thời gian dài cô đọng tích xúc cộng thêm với tổ hợp hồn hoàn tốt nhất càng khiến bản thân lão trong mắt Tự Minh so với Hồn Vương khác càng thêm nguy hiểm.

Nhìn vào cái hồn hoàn màu đen vạn năm duy nhất đang phát ra quang mang thâm thúy, càng khiến hắn toàn thân dâng lên cảm giác nguy cơ, không hề che giấu mà sớm mở ra Sharingan tùy thời chiến đấu cho thấy hắn đã thực sự sẵn sàng lâm vào một trận ác chiến mà bản thân không hề nắm chắc phần thắng chút nào.

Tiểu Hắc đứng một bên dường như cũng cảm nhận được trạng thái khẩn trương từ trên người chủ nhân, nó lập tức dựng đứng hai cái tai lớn, hàm răng sắc nhọn trắng muốt càng lộ ra rõ ràng, cả ngươi chậm rãi co rúm kề sát mặt đất, chờ đợi khoảnh khắc bộc phát.

"Chúng ta không thù không oán, tại sao lại đánh lén ta?"

Mặc dù đã đoán được phần nào động cơ hai người này xuất thủ, nhiều khả năng là con Thiết Giác Man Ngưu gần năm ngàn năm đang co quắp nằm liệt một bên, chỉ có hồn hoàn trên người nó mới là thứ dẫn tới hai người này nảy sinh ý định giết người cướp đoạt, nhưng Tự Minh vẫn cố tình hỏi dò.

Trong quá trình chiến đấu với Thiết Giác Man Ngưu tiêu hao không ít hồn lực, cả ba hồn hoàn đã đồng thời phóng thích một lượt, kết quả là trong người chỉ còn hơn năm thành hồn lực một chút, dùng để vượt cấp chiến đấu với hai gã hồn sư mà trong đó còn có một gã Hồn Vương lâu năm với tổ hợp hồn hoàn tốt nhất là quá thua thiệt.

Càng kéo dài thêm thời gian, hồn lực cùng thể lực càng có thể chậm rãi hồi phục, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Không thể xem nhẹ tố chất thân thể mạnh mẽ cũng như công pháp cường đại mà hắn đang tu luyện, nhiều năm ma luyện ra cũng không phải chỉ để trưng cho đẹp.

Nghe được lời chất vấn từ một gã nhỏ bé Hồn Tôn, trên gương mặt gã mập càng lộ rõ vẻ diễu cợt, cánh tay vung lên chỉ chỉ về phía thân thể khổng lồ của Thiết Giác Man Ngưu bên cạnh, cùng Tự Minh mắt đối mắt lạnh nhạt trả lời.

"Ngươi ngu ngốc sao?"

"Hồn hoàn của nó nên thuộc về ta, có thể chứ?"

"..."

Tuy rằng là một lời trưng cầu ý kiến, nhưng Tự Minh có thể nghe rõ ràng trong đó giọng điệu khinh miệt, trần trụi mỉa mai. Hắn chỉ khẽ nhíu mày một cái, đứng đó không có ý định trả lời.

Đôi mắt tên tiểu Hồn Tôn này có chút quỷ dị, nhưng đối với mập mạp cũng chỉ là tiểu tiết thoáng qua, thanh âm cao cao tại thượng của hắn lại tiếp tục vang lên:

"Nhìn kích thước con Thiết Giác Man Ngưu vừa truy sát ngươi, chắc hẳn niên hạn của nó vào khoảng bốn đến năm ngàn năm a? Vừa vặn thích hợp để làm hồn hoàn thứ tư của ta."

"Còn việc xuất thủ với ngươi, cũng chỉ là tiện tay giải quyết, xem như loại bỏ rắc rối không cần thiết phát sinh nha!"

...

Mặc dù bản thân khi mới vừa sống lại ở thế giới này, sớm nhận thức rõ về sức mạnh của Vũ Hồn cũng như Hồn Lực, Tự Minh đã luôn phải nhắc nhở bản thân rằng thế giới này vô cùng nguy hiểm, chỉ có chân chính kẻ mạnh mới thực sự có tiếng nói. Dân đen trong mắt giới Hồn Sư cũng chỉ là những kẻ hèn mọn, yếu ớt chỉ cần nhẹ nhàng vận dụng một chút lực lượng là có thể thoải mái bóp chết.

Chỉ khi chính bản thân thực sự dấn thân vào con đường tu luyện, rơi vào tình cảnh như bây giờ, tâm hắn mới chân chính cảm thụ rõ ràng sự ác liệt, khắc nghiệt của Đấu La thế giới.

Chứng kiến vẻ mặt khinh miệt, giễu cợt trong con mắt của gã mập mạp, khi có thể bình thản mà đưa ra phán quyết chém giết hắn chỉ bằng một câu nói, thậm chí chỉ là một đạo ý niệm thoáng qua trong đầu mà thôi.

Càng khiến cho tâm Tự Minh càng thêm nguội lạnh, hai bên cũng chỉ là qua đường người, phía trước không hề đụng chạm hay phát sinh bất cứ mâu thuẫn nào cho cam.

"Thực sự là vô cùng khó chịu nha!"

Hiện tại tâm tình của Tự Minh quả thực rất tệ, nhưng ngoài mặt vẫn một mực bình tĩnh nhìn về phía đối phương. Không phải vì mức độ nhẫn nhịn của hắn cao bao nhiêu, mà vướng phải đối thủ cường đại, thực lực không thể nào nghiền ép đối phương mới không mạnh mẽ đánh tới, để cái miệng thúi của tên mập này mãi mãi không còn cơ hội phun phân được nữa.

Chỉ riêng việc hai người này trong bóng tối đánh lén, muốn lấy đi cái mạng của hắn cũng đủ để Tự Minh điên cuồng giết trở lại rồi. Cũng may là linh giác hắn nhạy cảm, phản ứng chậm chút nữa thì trước ngực chắc chắn đã là một lỗ máu, thi thể lạnh lẽo từ bao giờ. Mới vừa tưởng tượng trong đầu hình ảnh như vậy đã khiến hắn không khỏi một phen hãi hùng khiếp vía, lạnh cả sống lưng.

Đệ tam hồn kĩ của một gã Hồn Vương, còn sở hữu hồn hoàn tuyệt phối đâu phải là chuyện đơn giản, trong trạng thái chỉ có Lôi Thần Hình Thức còn trên người, công kích vừa rồi hoàn toàn đủ để xuyên thủng trái tim, tố chất thân thể mạnh mẽ hiện tại cũng không thể nào ngạnh chống đỡ.

Phải công nhận đối phương lựa chọn thời khắc xuất thủ vô cùng hoàn hảo, tốc độ lẫn lực lượng cũng như độ chuẩn xác vô cùng cao. Chứng minh kinh nghiệm chiến đấu của lão giả Hồn Vương trước mắt là hết sức phong phú.

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 263

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.