Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

16 : Minh Chủ

2078 chữ

Sau khi ổn định xong quân trại, mọi người tập trung ở đại trại trung tâm, bàn bạc chuyện lớn.

Thái Thú Vương Khuông là người lên tiếng trước tiên : “Bây giờ chúng ta tụ họp để làm đại sự, cũng nên bầu một người đứng ra làm minh chủ, không biết ai có ứng cử viên thích hợp không?” Tào Tháo trầm ngâm một chút rồi nói : “Ta thấy Bản Sơ huynh gia đình tứ thế tam công (nhà có quan lớn làm bốn đời vua liên tiếp), lại là hậu nhân của danh tướng tiền triều, là người thích hợp nhất đảm đương chức minh chủ này.” Viên Thiệu khoát tay nói : “Không, Mạnh Đức là người phát chiếu tụ tập mọi người, huynh là người nhận chức minh chủ mới phải.”

Tào Tháo thở dài nói : “Ầy, có một người chưa tới, nếu mà hắn tới, hản là có thể đảm nhiệm chức minh chủ này.” Viên Thiệu hỏi : “Ai vậy?” Tào Tháo cười nói : “Người này trước có công hộ giá, sau được cử đi làm Thái Thú Liêu Đông, trong vòng 1 năm, dẹp yên loạn ngoại xâm, Liêu Đông trong tay của hắn phát triển lớn mạnh, không khác gì kinh đô Lạc Dương cả.” Nghỉ một chút, Tào Tháo nói tiếp : “Lưu Bị, hắn là dòng dõi Tĩnh Vương ở Trung Sơn, được tiên vương nhận làm Hoàng Đệ, bây giờ là Hoàng Thúc. Lưu Bị - Lưu Hoàng Thúc.” Khổng Dung vuốt râu khen phải : “Không sai, người này trước bại Ô Hoàn, sau dẹp yên Hung Nô. Uy chấn bát phương, có thể đảm đương chức minh chủ này.”

Mọi người cũng gật gù khen phải, duy chỉ có anh em Viên gia là sắc mặt không được tốt.

Tào Tháo cười nói : “Mà thôi, bây giờ hắn vẫn chưa xuất hiện, ta thấy Bản Sơ huynh đảm nhận là tốt nhất.”

“Ta không có dị nghị gì.”

“Ta cũng thế.”

“Ta không có ý kiến.” ........ ..........

Viên Thiệu lắc đầu giả bộ từ chối cho phải phép, nói : “không nên, không nên. Thế sao được.”

Đám người lại càng ép Viên Thiệu hơn, cuối cùng hắn phải “bất đắc dĩ” gật đầu đồng ý. ---- ----------- ---- Ngày kế, Viên Thiệu cho người xây đài lớn ba tầng, mỗi tầng cắm sáu cây cờ. Mỗi cây cờ đại biểu cho một vị chư hầu.

Viên Thiệu nhận lấy binh phù, tiến lên tế đàn.

Viên Thiệu hông dắt bội kiếm, một người hoàng xam, tay nâng binh ấn, tiến lên tế đàn.

Kỳ minh viết : “Hán Thất bất hạnh, cương thổ chưa thống nhất. Gian thần Đổng Trác, loạn chính tự tung tự tác, gây họa Chí tôn, chèn ép bách tính. Nay chư hầu các phương lo cho xã tắc an nguy, tập hợp nghĩa binh, đồng tâm hiệp lực thảo phạt Đổng Tặc. Giải nguy cho đất nước, cứu giúp bách tính khỏi lầm than. Mọi người thống nhất lập Thiệu làm minh chủ, Ta cũng tuyên bố.” Hắn nghỉ một hơi rồi nói tiếp : “Phàm là đồng minh, thì phải đồng tâm hiệp lực, giữ lấy tiết tháo của người làm thần tử, không được hai lòng. Trời đất chứng giám, tổ tông minh linh.” Đọc xong, chư hầu cắt máu ăn thề, nguyện không hai lòng.

Làm xong thủ tục, Viên Thiệu xuống đài, thăng trướng mà ngồi. Mọi người chia ra hai nhóm, một ngồi bên trái, một ngồi bên phải. Chia theo số tuổi mà ngồi, ai cao tuổi thì ngồi trước, ai nhỏ tuổi ngồi sau. ]

Mọi người nâng chén ăn mừng, chúc mừng liên minh hình thành.

Rượu quá tam tuần (mỗi người 3 ly) , Tào Tháo mở miệng nói : “Bây giờ đã kết minh xong, chúng ta phải nghe theo minh chủ, cùng nhau cứu giúp quốc gia xã tắc. Chớ nên bởi vì ai yếu ai mạnh mà so đo mất lòng nhau.” “Viên Thiệu bất tài, nếu có sai sót, còn xin mọi người lượng thứ.” Viên Thiệu nói tiếp : “Đã ở trong liên minh, có công sẽ thưởng, có lỗi tất phạt. Người ta thường nói : Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Nay liên minh cũng phải có quy củ của liên minh, không nên vi phạm.” Mọi người gật đầu nói phải.

“Viên Thuật, đệ là em trai của ta, ta tin tưởng giao trọng trách trông coi và vận chuyển lương thực cho đệ. Không nên thiên vị, cũng không được tất trách. Đệ hiểu chứ ?” Viên Thiệu hạ mệnh lệnh đầu tiên, xưa nay đánh trận lương thảo đi trước, tầm quan trọng của lương thảo không cần nói cũng hiểu. Nên chuyện đầu tiên là an bài đống lương thảo, tránh để xảy ra sự cố đáng tiếc.

Viên Thuật hơi cau mày, nhưng cũng không trái lệnh, “Vâng” một tiếng, rồi cúi đầu trầm tư.

“Chuyện thứ hai, là liên quân cần có một đạo quân tiên phong, thấy núi thì mở đường, gặp sông thì dựng cầu. Dẫn liên quân thẳng tới Tỵ Thủy, Hổ Lao hai quan này. Những người còn lại có trách nhiệm phòng thủ nơi hiểm yếu, khi có chuyện thì sẽ tiếp ứng. Không biết, có ai xung phong nhận trách nhiệm làm quân tiên phong?” Nghe vậy, đám chư hầu trầm tư, quân tiên phong không được nhiều lợi lộc, chính xác hơn là đi làm cu li mở đường cho đám người còn lại. Gặp địch thì sẽ phải đánh trận trước tiên, hao binh tổn tướng, nên chưa có ai xung phong lên làm.

Có một người không cho là phải, tiên phong có lộc hưởng trước, đánh thắng thì được công đầu. Hắn bước ra khỏi hàng, dõng dạc nói : “Kiên nguyện làm tiên phong cho liên minh.” Thấy người này dáng người hiên ngang, khuôn mặt góc cạnh thẳng thắn, là một vị tướng anh dũng bất phàm. Không phải Thái Thú Trường Sa – Tôn Kiên , Tôn Văn Thai thì còn ai vào đây.

Viên Thiệu gật đầu đồng ý, : “Văn Thai huynh dũng liệt, có thể đảm đương trách nhiệm này.”

Tôn Kiên chắp tay nhận lệnh, sau đó rời đi, điểm quân chuẩn bị lên đường.

“Chư vị cũng nên về đi, chuẩn bị kĩ càng, đại quân của chúng ta sẽ theo sát quân tiên phong của Văn Thai huynh, tiến đánh Tỵ Thủy quan.”

Mọi người gật đầu đồng ý, sau đó rời đi.

Ai cũng muốn chiếm lấy công đầu đạnh hạ Tỵ Thủy quan, nhưng mà hùng quan bậc nhất thời Tam Quốc, người ta ví nó với câu : một người chặn quan ải, không kẻ nào thông qua.

Muốn đến Lạc Dương, phải qua Tỵ Thủy. Quan ải này nằm trên con đường nhỏ bé, trái phải không còn đường nào khác. Diện tích để giao chiến rất nhỏ nên chỉ cần 500-1000 người thủ quan, cũng có thể chặn được hàng vạn quân trong cả tuần lễ. Lúc này trong lòng chư hầu hội minh, kẻ nào không muốn giành công lớn để được Thiên Tử phong quan to? Ai cũng có tính toán riêng cả. ----------- -----

Trong thành Lạc Dương, một con khoái mã phóng vù vù trên đường, hướng thẳng tới phủ Thừa Tướng của Đổng Trác. Tên lính truyền tin gấp gáp chạy vòng báo cáo, hắn nói to : “Báo! Có tin khẩn thưa Thừa Tướng.” Nghỉ lấy hơi một nhịp, hắn nói tiếp : “Thừa Tướng, không xong rồi. Tào Tháo đã triệu tập mười bảy mười tám lộ chư hầu chung nhau thảo phạt Thừa Tướng. Giờ này, đại quân của chúng đã tới gần Tỵ Thủy quan rồi ạ.” “Cái gì.” Đổng Trác kinh hãi, hắn nói to : “Mau, kêu chúng tướng đến sảnh nghị sự.”

Thấy chúng tướng đã đến đông đủ, Đổng Trác nói : “Đại quân của liên minh chư hầu đã đến Tỵ Thủy quan, ta nên làm như thế nào?”

Lữ Bố bước ra, ngạo nghễ nói : “Đổng công, liên quân chư hầu toàn bọn gà đất chó sảnh, chỉ là cỏ rác trong mắt ta, Bố nguyện dẫn quân đi phòng thủ quan ải, chém đầu đám chư hầu, treo trên cửa thành Lạc Dương.” Đổng Trác cười to nói : “Được, ta có Phụng Tiên trợ giúp, không cần lo lắng rồi.”

“Thừa tướng, giết gà cần gì dùng đến dao mổ trâu, mạt tướng nguyện đi.” Lúc này một tên kiêu tướng bước ra khỏi hàng, nói : “Không cần Ôn hầu phí công, đám ô hợp kia với ta chỉ là đồ trong túi, xin ngài nhường cho ta cơ hội ra sức cống hiến cho Đổng công.” Lữ Bố hừ lạnh một cái, gật đầu đồng ý.

Đổng Trác cười lớn, nói to : “Binh hùng tướng mạnh. Binh hùng tướng mạnh trong tay ta, ha ha ha.”

--- -------- -- Giờ này “tam anh” của chúng ta đang làm gì nha ?

Trương Phi càu nhàu : “Đại ca, huynh dẫn ta với nhị ca đến nơi chim không thèm ỉa, gà chẳng màng gáy làm gì?”

Lưu Bị cười hắc hắc nói : “Nha, ha ha, ngày mai sẽ có kịch hay để xem, ta dẫn hai ngươi đến đây để xí chỗ trước, tầm nhìn nơi này rất tốt, rất phù hợp để xem kịch.” Trương Phi gãi gãi đầu nói : “Nơi này còn cách Tỵ Thủy quan hơn 50 dặm, theo đệ nhớ không nhầm thì mục tiêu của liên quân là chiếm đóng Tỵ Thủy quan mà ? Nơi này làm gì có đánh nhau đâu mà xem?” Hôm nay chưa có, ngày mai sẽ có.

Lưu Bị cười cười, rút ra mấy thanh gỗ, bắt đầu dựng trại, hắn cũng không muốn cúng máu cho mấy con mẹ muỗi.

Quan Vũ nheo nheo mắt, bỗng dãn mặt ra, cười khì khì nói : “Đại ca, ngày mai có đánh nhau sao?”

Lưu Bị quay đầu lại cười nói : “Đúng rồi, ngày mai sẽ đánh nhau lớn ở đây.”

Quan Vũ sắc mặt tiện tiện nói : “Hắc hắc, vậy ngày mai đệ có thể xuống góp vui chứ?”

Trương Phi nhích nhích lỗ tai, vừa nghe thấy đánh nhau và góp vui, hắn xồ ngay tới, trợn mắt ốc lên nhìn Lưu Bị. Hai cánh tay thô kệch nắm lấy áo của Lưu Bị, kéo qua kéo lại, mồm thì phụng phịu như con nít, “Đệ muốn đi, đệ muốn đi.” Lưu Bị cũng hết cách với tên này, kể từ cái ngày 2 con nhoi nhoi này vớ được bộ Hỗn Độn Khải Giáp, nghe thấy đánh nhau là tớn hết cả lên. Đành phải gật đầu đồng ý.

Nháo kịch qua đi, Lưu Bị ngồi nghiêm túc trong trại, hắn nói : “Nhị đệ, ngày mai ta cho đệ 500 Thiên Kỵ Binh, đệ xuống cứu Tôn Kiên.” Quay sang nhìn Trương Phi, thấy tên này đang bứt bứt tóc nhìn mình chằm chằm, lắc đầu cười khổ nói : “Cho đệ 500 Thiên Kỵ Binh, muốn quẩy thế nào thì quẩy, nhưng không được quá trớn, đệ mà làm tổn thất một tên Thiên Kỵ Binh nào, xem ta có lột da đệ không.” Trương Phi cười khì khì nói : “Đám quái vật đấy võ lực chả thua gì nhất lưu võ tướng, lại có trang bị tốt như vậy, không chết được đâu. Ha ha.”

Lưu Bị lườm Trương Phi một cái, lắc lắc đầu, quả thật như lời Trương Phi nói, đám Thiên Kỵ Binh này quả thật quá khó chơi. Ngươi có thể tưởng tượng, tập hợp 1 đám võ lực ngang ngửa với Hoa Hùng lại còn cho chúng mặc trang bị cực tốt. Hoành hành khắp nơi trên chiến trường là rất bình thường.

Muốn giết được một tên Thiên Kỵ Binh với trang bị xịn như vậy, đến Lữ Bố cũng phải mất sức chứ đừng nói là đám quân võ lực 70-80 kia. Bâu vào dùng chiến thuật biển người thì may ra, nhưng muốn bao vây đám này trên đất bằng ? Mơ giữa ban ngày sao.

Chương sau : Hoa Hùng cân cả thế giới.

Bạn đang đọc Mang Theo Phần Mềm Hack Xông Pha Thiên Hạ của ღNhất✬Ngôn✬Kinh✬Thiênღ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.