Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

17 : Tôn Kiên Thất Bại, Hoa Hùng Khiêu Chiến

2389 chữ

Nhắc tới Hoa Hùng, hắn dẫn theo 500 kỵ binh hành quân cấp tốc tới Tỵ Thủy quan, lại đụng phải quân của Bảo Trung đang lén lút định tập kích quan ải.

Không nghĩ nhiều, Hoa Hùng vung đao thét lớn : “Tặc tướng mau mau nhận chết.”

Nói xong vỗ ngựa nhắm thẳng Bảo Trung lao đến.

Bảo Trung thấy tướng địch hung hãn, cả kinh định lui lại, nhưng lại phát hiện đã không kịp. Không còn cách nào khác, vung đao lên đỡ.

Bảo Trung chỉ là võ tướng loại hai, sao có thể sánh với đại tướng như Hoa Hùng, bị Hoa Hùng 1 đao chém ngã ngựa.

“Hừ, bọn phế vật.” Hoa Hùng hừ lạnh một cái, nói với tên lính bên người : “Mang đầu kẻ này cho thừa tướng.”

Đổng Trác nhận được, vui mừng lắm, cười ha hả mấy tiếng, nói to : “Phong Hoa Hùng làm Đô Đốc lãnh quân.”

------ ---------- ------

Tôn Kiên cho người hành quân đến sát Tỵ Thủy quan, đến nơi hắn thấy được xác của lính liên quân, ngạc nhiên lẩm bẩm : “Cái gì đây ? Sao lại có xác của lính liên quân ở đây?” Sau đó thì hắn híp mắt lại, lúc này có một tướng đi cạnh hừ lạnh nói : “Hẳn là có kẻ tham công liều lĩnh, xuất quân tập kích nhưng bị địch tướng thủ quan giết chết, hừ.” “Công Phúc, không nên tranh cãi nhiều, đều là liên quân cả, không nên xung động vô cớ.” Tôn Kiên khoát tay một cái, nói khẽ.

“Dạ, chủ công.” Hoàng Cái gật đầu nói phải.

Một vị tướng khác trong tay nắm đại đao đi bên cạnh Tôn Kiên hỏi : “Chủ công, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Tôn Kiên cười nói : “Tất nhiên là gọi trận khiêu chiến rồi.”

Hoàng Cái cười to, thét lớn : “Đám Tây Lương man tử, mau xuất thành nhận chết.”

Hoa Hùng khuôn mặt dữ tợn, trợn mắt nói : “Mở cửa thành, ta muốn giết cho đám này không còn manh giáp.”

Lý Túc một bên khuyên nhủ : “Hoa tướng quân, liên quân mới tới, binh lương đầy đủ, không cần phải liều lĩnh như vậy.”

Hoa Hùng hừ lạnh nói : “Toàn bọn gà đất chó sảnh, sao có thể là đối thủ của ta được. Mở cửa thành, tránh ra cho ta lên. Đến đây đã có mấy ngày, nhưng chưa được thể hiện gì nhiều.” Lý Túc : “.....” , hắn dứt khoát không khuyên gì nữa.

Cửa thành mở ra, Hoa Hùng xuất lĩnh một đạo kỵ binh, hung hãn ra khỏi thành.

Hoa Hùng kiêu ngạo khiêu khích Hoàng Cái, : “Ngươi muốn chiến với ta ? Dưới đao của ta không chém kẻ vô danh.”

Hoàng Cái nộ, thét lớn : “Ông đây là Hoàng Cái, Hoàng gia gia của ngươi đây.”

Hoa Hùng càng khiêu khích : “Ngươi ? Ngươi không xứng.”

Hai người lao vào chiến đấu. Hoàng Cái thiện dùng một cây chùy sắt, nhưng võ lực cũng không phải cao lắm trong đám đại tướng, chỉ khoảng 93-94 thôi, Hoa Hùng thì không phải nói, đã là 96-97.

Đã lên đến cấp bậc này, chênh lệch 1-2 điểm đã có cách biệt, chứ đừng nói đến chênh lệch 3 điểm thế kia.

“Keng~” một tiếng lanh lảnh vang lên, 2 thanh binh khí lần đầu va chạm. Hoàng Cái lực lượng yếu hơn, căn bản khó địch nổi đại đao trong tay Hoa Hùng, mới chỉ một lượt giao chiến, vũ khí trong tay đã khó giữ nổi.

Hoa Hùng hừ lạnh, kiêu ngạo nói : “Hừ, không có gì hơn cái này. Nhận chết đi.” Nói xong, xuất đao, thế tới hung hãn.

Hoàng Cái cả kinh, trong lòng thầm than không ổn. Đã ở thế cưỡi hổ, không thể không đón đỡ. Vận sức giơ vũ khí lên đỡ, lại một hiệp qua đi, chùy sắt trong tay hắn đã run rẩy, xém chút thì rơi cả vũ khí.

Hoa Hùng cười lạnh, xuất đao định giết Hoàng Cái.

Tôn Kiên ở ngoài thấy Hoàng Cái đã không đỡ nổi lâu, cả kinh. Sờ lấy cây cung bên hông ngựa, thét lớn : “Đừng hòng tổn thương tướng của ta, xem tiễn.”

Hoa Hùng nghe thấy, thu đao đón đỡ. Chém đứt ám tiễn, hắn phẫn nộ thét lớn : “Tiểu nhân ti bỉ, ám tiễn thương nhân.”

(ý chỉ kẻ bên ngoài chơi xấu, bắn lén để thương tổn hắn)

Tôn Kiên cất cung, xuất ngựa lao lên : “Công Phúc, quay lại đi, để cho ta. Người này lợi hại, ngươi không phải đối thủ của hắn đâu.”

Hoàng Cái quay về, Tôn Kiên xuất đao, tiến lên.

Hoa Hùng hừ lạnh, “hừ, muốn tìm chết sao? Ta thành toàn cho ngươi.” Xuất đao lao lên.

----- ---------- -----

Ba anh em Lưu Bị đứng ở trên núi quan chiến, Lưu Bị cười nói : “Vân Trường, chút nữa Tôn Kiên chống không nổi, ngươi xuất quân xuống giúp, nhớ không nên giết tên tướng Tây Lương kia, hắn còn có chỗ hữu dụng.” Quan Vũ mắt phượng híp lại, “vâng” một tiếng, sau đó thì không nói gì thêm.

]

Trương Phi ở bên quạo quạo, ngứa tay nói : “Chỉ cần không giết tên tướng Tây Lương đó, đám còn lại có thể giết chứ đại ca?”

Lưu Bị cười nói : “Ừ, đúng vậy.”

Trương Phi cười híp cả mắt, quay đầu trừng Ba Lượng, bây giờ Ba Tài đã là thống lĩnh Thiên Kỵ Binh. Trương Phi nói : “Không cho ngươi cướp công của ta, để yên cho ta giết cho sướng tay.” Ba Tài cười hắc hắc nói : “Ba Lượng không phải kẻ hiếu chiến, ngài cứ yên tâm.”

Trương Phi hừ hừ nói : “Tốt nhất nên như vậy, ta còn chưa được đánh đã tay a.”

Ba người nhìn hắn tự kỉ, lắc đầu khinh bỉ.

--------- ---------- ----

Tôn Kiên mấy ngày hành quân tiêu hao thể lực, sao có thể là đối thủ của Hoa Hùng đây, vừa mới một hiệp đã có dáng vẻ chống đỡ hết nổi. Xách đao lui lại.

Hoa Hùng càng kiêu ngạo, khiêu khích : “Còn có kẻ nào tiến tới chịu chết.”

Hàn Đương muốn lên nhưng bị Tôn Kiên ngăn lại, khuyên bảo : “Chúng ta hiện tại không ai địch nổi kẻ này, lui lại vẫn là hơn.”

Tôn Kiên cho quân lui lại.

Hoa Hùng hừ lạnh, “Một đám nhát gan.” Thu đao lui về Tỵ Thủy quan.

--------- --------- -----

Quan Vũ trên đồi thấy 2 quân tách ra, trong lòng thấp thỏm hỏi : “Đại ca?”

Lưu Bị cười hắc hắc nói : “Không sao, từ từ , đệ sẽ có cơ hội.”

Rất nhanh thôi, đám Tôn Kiên sẽ bị Viên Thuật chơi xấu, cắt giảm vận lương.

----- ---------- ---

Tôn Kiên trong trại đang đau đầu vấn đề Hoa Hùng. Lúc này lại phát sinh một chuyện nữa càng đau đầu hơn.

Một tên lính hậu cần xuất hiện, hắn nói : “Báo, chủ công, hiện tại quân ta đã thiếu lương thực, đội vận lương của liên quân còn chưa xuất hiện, giờ phải làm sao?” Tôn Kiên cả kinh : “Cái gì? Đã phái người đi thúc giục Viên Thuật chưa?”

Tổ Mậu đáp : “Đã cho người đi rồi, nhưng Viên Thuật tìm cớ cự tuyệt, không phát lương.”

Tôn Kiên mắng to : “Đáng chết, Viên Thuật tiểu nhi, dám hãm hại ta.”

Ngừng một chút, hắn nói : “Bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ lui quân chờ liên quân tới đông đủ rồi đánh?”

------- ---------- --

Lúc này, trong Tỵ Thủy quan, Hoa Hùng vừa mới đắc thắng trở vở trong lòng đang lâng lâng thì bị một tên lính cắt đứt.

Có chút khó chịu nói : “Chuyện gì?”

Tên lính cũng không dám chậm trễ, nói : “Thưa tướng quân, lính thám báo vừa trở lại cho biết, lương thực của Tôn Kiên đã không đủ.”

Lý Túc ở bên nghe vậy, sáng mắt nói : “Hoa tướng quân, đây là thời cơ của chúng ta, nếu quân ta tập kích, đảm bảo có thể đại thắng Tôn Kiên.”

“Ừ?” Hoa Hùng cảm thấy con đường rộng mở, cười ha hả nói : “Ý kiến rất hay.”

Lý Túc nói luôn : “Hoa tướng quân, tối nay ngài dẫn theo 2000 kỵ binh, tập kích doanh trại của Tôn Kiên, để lâu e sẽ sinh biến.”

Hoa Hùng gật đầu nói : “Được, cứ làm như vậy.”

Đến đêm, Hoa Hùng dẫn xuất 2000 khinh kỵ, cẩn thận ra khỏi thành, mục tiêu tập kích đại doanh Tôn Kiên.

Quan Vũ ở trên đồi thấy vậy sáng mắt, cười nói : “Đại ca, ta có thể xuất quân rồi chứ.”

Lưu Bị gật đầu, nói : “Ừ, hai đệ lên đi, nhớ, không nên giết tên tướng Tây Lương đó.”

Hai người phụng phịu “biết rồi, khổ lắm, nói mãi.” Sau đó, phấn khởi rời đi.

------ -

Hoa Hùng xuất quân đến gần trại của Tôn Kiên thì phát lệnh tiến công.

Tôn Kiên trong trại vừa mới cởi giáp chuẩn bị đi nghỉ, nghe được tiếng vó ngựa, lòng than không ổn, lại lật đật mặc giáp ra ngoài.

Vừa mới ra ngoài thì thấy, 2000 kỵ binh của Hoa Hùng đang quẩy tưng bừng ngoài trại, còn lính của mình thì cứ như ruồi mất cánh, quay vòng vòng chả biết làm sao.

Tôn Kiên hô lớn : “Địch tập, nhanh ứng chiến.”

“Công Phúc, Nghĩa Công, Đại Vinh, mau thu quân, chúng ta rời đi, tình hình bây giờ nếu không rời đi sẽ thiệt hại lớn.” Quay người lên ngựa, hạ lệnh lui quân.

Ba người kia “Vâng” một tiếng, lên ngựa thu quân. Ba người cũng là áo giáp siêu vẹo, chắc hẳn cũng mới mặc lại, ánh mắt vẫn còn lim dim buồn ngủ.

Tôn Kiên xuất đao, nhằm hướng Hoa Hùng, muốn cản tên này lại. Nhưng hắn khí lực không đủ, lại còn chưa đủ tỉnh táo, nào phải đối thủ của Hoa Hùng. Giao chiến chưa được 3 hiệp, đã phải quay đầu chạy đi.

Hoa Hùng đâu dễ để hắn rời đi như vậy, hoành đao truy đuổi, miệng liên mồm chửi mắng.

Đang lúc gay cấn, bỗng nghe có tiếng xé gió, không kịp suy nghĩ, Hoa Hùng đưa đao lên đỡ, chỉ nghe “Keng~” một tiếng. Cây đao của hắn xém chút rớt xuống đất, tay vẫn còn run.

Hoa Hùng cả kinh, không nói không rằng, quay ngoắt đầu ngựa lại chạy đi. Đùa gì chứ, người còn không thấy đâu, ngại mạng dài hay sao mà ở lại chơi trò bịt mắt đỡ tên? ----------- --

Chạy được một đoạn không thấy Hoa Hùng đuổi theo, Tôn Kiên thở phào một hơi, trong lòng thầm nghĩ “có cao nhân tương trợ”.

Tình thế cấp bách, hắn lệnh cho bộ tướng thu quân nhanh chóng lui về, tụ họp với đám liên quân. Tránh cho đêm dài lắm mộng.

Hoa Hùng lật đật quay về thì thấy binh lính theo mình về ít hơn hẳn, chỉ còn chưa đến 1000. Biết được bị người ám toán, hắn tức lắm, nhưng không biết là kẻ nào làm nên đành phải ngậm ngùi.

Chửi lớn mấy tiếng, cho bõ tức, sau đó thở phì phì về ngủ.

-

Lưu Bị đứng trên đồi cười nói : “Đánh đã chưa?”

Quan Trương hai người đồng thanh nói : “Chưa đã.”

Lưu Bị cười nói : “Rồi sẽ có cơ hội, ngày mai ta và các đệ đứng ngoài quan chiến, ha hả, xem đám chư hầu này đối phó với Hoa Hùng như thế nào được.”

--------- -----------

“Viên Thuật thất phu, ra đây cho ta.” Tôn Kiên vừa quay lại doanh, hùng hùng hổ hổ quát lớn đi vào.

Viên Thiệu đứng lên đón, giảng hòa nói : “Văn Thai huynh trước tiên bớt giận đã, có gì từ từ nói.”

Tôn Kiên càng giận hơn, quát to : “Viên Thuật dám hạ lệnh cấm vận lương, làm cho quân tiên phong của ta thiếu thốn lương thực, bị Hoa Hùng tập kích, tổn thất nặng nề, 3000 người chỉ còn lại bao nhiêu?” Viên thuật nghe vậy, giả bộ cả kinh nói : “Có chuyện này sao?”

“Mau gọi Viên Thuật đến đối chất, nếu thật có chuyện như vậy, ta sẽ trách phạt thích đáng.”

Viên Thiệu vỗ về nói : “Văn Thai huynh yên tâm, nếu thật như huynh nói, ta sẽ trừng trị tên này.”

Viên Thuật lật đật đi tới, hướng Tôn Kiên thi lễ nói : “Tôn huynh, ta thành thật xin lỗi, nhân lúc ta đi hội minh trong đại doanh, có kẻ trong quân lũng đoạn tham ô, không phát lương cho huynh. Ta đã chém đầu kẻ này răn đe, hạ nghiêm lệnh không cho phép xuất hiện nữa.” Tôn Kiên hừ lạnh quay đi. Không nói thêm nữa.

Viên Thuật thấy vậy nhìn Viên Thiệu cầu cứu.

Viên Thiệu lúc này cười giảng hòa nói : “Đã như vậy, ta sẽ cho người bổ sung binh lực đền bù cho Văn Thai huynh, huynh thấy thế nào.”

Tôn Kiên cũng không còn cớ chấp nhặt, đành phải gật đầu giảng hòa.

Lúc này, một tên lính vội vã chạy tới bẩm báo : “Báo, ở ngoài có tướng địch gọi trận khiêu chiến.”

------- ---

Lúc này, Hoa Hùng cáu kỉnh đứng ở ngoài doanh trại liên quân khiêu chiến. Để lọt mất Tôn Kiên nên hắn khá tức, còn tức hơn là có kẻ ám toán, diệt hơn 1000 kỵ binh của mình.

Điên máu, nghỉ ngơi một đêm lấy lại thể lực, hắn thúc ngựa xuất quân ra khỏi quan đi khiêu chiến đám liên quân, kệ cho Lý Túc có khuyên giải thế nào đi nữa cũng không nghe.

Thế là Hoa Hùng một mình một ngựa đứng ở tiền trận khiêu chiến.

Chương sau : Tam Sửu chiến Hoa Hùng.

Bạn đang đọc Mang Theo Phần Mềm Hack Xông Pha Thiên Hạ của ღNhất✬Ngôn✬Kinh✬Thiênღ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.