Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu người

Phiên bản Dịch · 1937 chữ

Sắc mặt của Liễu Thanh tím lại, cô nàng vừa rồi dính đòn của môt con hỏa thi, sức chiến đấu của Liễu Thanh hoàn toàn không đủ đế chống chịu sát thương của nó, huống hồ nhiệt độ của lũ hỏa thi là rất cao, va chạm với nó khiến cho phần hông của Liễu Thanh bị bỏng một mảng lớn.

- Từ Khôn, tôi và Thạch Đầu mở đường, cậu thoát ra ngoài dẫn hai người kia bỏ chạy, nếu không chúng ta chỉ có thể toàn diệt. - Liễu Thanh nhanh tay xịt vào phần hông của mình một loại kem màu trắng đục, miệng nói.

- Bớt nói nhảm, Min và Tiểu Hỏa đều không phải là kẻ ngốc, họ lại càn tôi dẫn đi ??? Mau ra lệnh cho họ rút, ba chúng ta liều. - Từ Khôn trả lời, khẩu tiểu liên bên phía tay trái trở nên vô dụng vì hết đạn liền bị quăng ngay ra đất.

Bên trên một thân cây lớn, vị trí của tiểu Hỏa và Min bị bại lộ, lúc này một con hỏa thi to lớn lao vào họ, nắm đấm đánh vào khiến thân cây bị thủng một lỗ lớn, bên trong vẫn còn âm ỉ vết cháy đen.

Cả Min và Tiểu hỏa nhảy bật ra phía sau, hai người liên tiếp xả đạn về phía con hỏa thi, vừa bắn vừa lợi dụng lực đẩy của vũ khí thoát

Những viên đạn trúng vào người con hỏa thi làm cơ thể nó bị thủng lỗ chỗ, rồi dần dần được phục hồi, tất cả chỗ đạn đều không thể tiêu diệt nó.

Ở thời đại này, vũ khí của con người so với sức mạnh của dị thú phần lớn đều được đánh giá là thô sơ, chỉ đủ để đối đầu vớ các loại nhiệm vụ cơ bản nhất, vũ khí mạnh mẽ nhất chính là sự biến đổi của nhân loại, mặc dù mỗi thành viên của đội Bạch Liên đều mang trong mình sự biến đổi nhưng khả năng kích phát của họ hoàn toàn rất thấp, người biến đổi sớm nhất bây giờ chính là Thạch Đầu, cơ thể của cậu ta với các khối cơ biến đổi có khả năng cường hóa phi thường chỉ tiếc đối thủ của cậu ta hiện tại là hỏa thi, sức chiến đấu đơn thuần là thế mạnh của chúng. Dù sao Thạch Đầu vẫn còn quá trẻ, thời gian phát triển, biến đổi là quá ngắn.

Phía dưới, Liễu Thanh ba người bắt đầu tuyệt vọng, Thạch Đầu sau cú va chạm với hai con Hỏa thi to lớn nhất liền lăn ra đất ngất đi, Từ Khôn và Liễu Thanh bảo vệ Thạch Đầu mà liên tiếp va chạm với chúng, cả người be bét máu, cả hai người đều có thân hình mảnh dẻ, thiên hướng linh hoạt, hoàn toàn không thể đối cứng với hỏa thi. Trước mắt Liễu Thanh bây giờ là nắm đấm đang dần dần hạ xuống, vốn là người bình tĩnh nhất trong Bạch Liên đội cũng phải run rẩy khi đối mặt với cái chết...

Ngay lúc tưởng chừng như mọi thứ vụt tắt, đôi mắt nhắm chặt của Liễu Thanh chợt mở ra, bởi nghe thấy tiếng súng phát ra cùng với tiếng động cơ xe. Viên đạn bắn ra ghim thẳng vào giữa mi tâm của con hỏa thi đối diện với cô, nắm đấm cách đỉnh đầu cô chỉ còn gang tấc thì dừng hẳn rồi hóa thành tro.

Những con hỏa thi khác đều phân tâm, nhìn về phía chiếc xe đang lao nhanh đến, trong xe tiểu Bảo một tay giữ chặt vô lăng, tay kia kê trên cửa sổ xe tiếp tục nhả đạn về đám hỏa thi, khuôn mặt và ánh mắt khác hẳn hoàn toàn với cái kìa lười nhác sợ chết " D tiểu Bảo " biệt danh mà quân đoàn 3 đặt cho hắn.

Đạn được xả ra liên tục về phía con đầu đàn, một viên trong đó bay thẳng vào mắt phải của nó, điều này làm cho nó cảm thấy bị uy hiếp ghê gớm.

- GRUUUUUUUUU

Âm thanh to lớn từ con đầu đàn phát ra khiến cả đám hoa thi dừng việc truy đuổi tiểu Hỏa và Min, hay thậm chí ngừng bao vây nhóm người của Từ Khôn, tất cả những con hỏa thi bên ngoài đều lao nhanh về chiếc xe của Tiểu Bảo.

Vài con bắt đầu sử dụng những hòn đá tảng công kích từ xa như với chiếc xe của chiến đội Bạch Liên.

Trên xe, nét mặt của Tiểu Bảo giãn ra đôi chút khi nhìn thấy Hỏa vẫn an toàn, hắn tiếp tục lái xe phía rừng, ngược lại với hướng của Hi vọng thành.

Bầy hỏa thi từ bỏ hoàn toàn nhóm Bạch Liên, tất cả đều lao theo chiếc xe của tiểu Bảo, Bạch Liên đội tất cả đều không phải kẻ ngu, hiển nhiên là tiểu Bảo bây giờ đang thu hút sự chú ý của Hỏa Thi để cứu họ, ngoài Min và tiểu Hỏa các thành viên còn lại trong đội đều rất yếu nhược, Từ Khôn và Liễu Thanh đang dìu Thạch Đầu chạy thật nhanh về phía Hi vọng thành, bầy hỏa thi kia bất cứ lúc nào cũng có thể quay trở lại, việc họ ở đây sẽ chỉ thành gánh nặng cho đồng đội.

-Đã liên lạc được với tổng bộ, ngay lập tức sẽ có người đến hỗ trợ chúng ta, mọi người cố gắng. - Min nhảy xuống từ một thân cây gần đó, tiến đến đỡ lấy Thạch Đầu thay cho Liễu Thanh rồi nói.

-Nhanh di chuyển, thoát ra an toàn, đừng phụ công cái kia tiểu Bảo, không biết bây giờ hắn thế nào.

Trên cây cao, Tiểu Hỏa mắt nhìn về hướng lái xe của Bảo, mặt đầy lo lắng, cái tên này luôn biểu hiện là cái tránh nặng tìm nhẹ, luôn tránh đi những việc nguy hiểm, khó khăn nhưng cô biết cái này người, đã làm cái gì đều nhất quyết hoàn thành tốt nhất, không rũ bỏ trách nhiệm của mình.

Trên xe, Tiểu Bảo thở dài ra một hơi, cái này nhiệm vụ thu thập cấp D+, bỗng nhiên nhảy thành nhiệm vụ giải cứu mà cũng ít nhất là cấp A+, không biết lúc trở về có nên kiện cáo với chú Phúc không, dù sao còn có phần thưởng, nhiệm vụ cấp càng cao, phần thưởng càng nhiều.

Hắn vẫn đạp mạnh chân ga lao về phía trước, dường như không quan tâm lắm tới bầy hỏa thi phía sau, kì lạ là cái kia lúc nào cũng sợ chết tiểu Bảo, bây giờ khi đối mặt với một bầy hỏa thi lớn đến cả Bạch Liên đội cũng chỉ có tử lộ lại bình tĩnh như không có việc gì xảy ra.

Chiếc xe dần cách xa Bạch Liên chiến đội, tới một mảnh đất trông trải phía sâu bên trong rừng, liền dừng lại. Phía sau bầy hỏa thi trông thấy liền gào rú lên, chúng cũng dừng việc công kích bằng cự thạch mà lao tới muốn xé xác con mồi của mình.

-Được rồi, không cần vội, ai cũng có phần nha- Tiểu Bảo bước xuống xe, tươi cười nói.

Vừa dứt lời hắn ta lao thẳng về phía bầy hỏa thi, trong tay một tấc sắt cũng không có trang bị. Chỉ thấy hắn nhảy lên một bước liền bật tới vị trí cách hơn mười mét, hai chân đứng trên hai vai của một con hỏa thi, quyền đầu xuyên thủng qua đầu của hạch tâm của nó, lại rất nhanh nhảy tới một cái hỏa thi khác, dùng tay không hủy diệt đi hạch tâm. Liên tiếp như vậy mười mấy cái hỏa thi gục ngã, chỉ còn lại một nắm tro tàn trên mặt đất. Tốc độ và lực lượng này vượt xa hoàn toàn với các tân binh của quân đoàn 3. Chỉ có thể dùng hai từ khủng khiếp để nói tới.

Nhìn thấy tràng cảnh này, trong mắt con hỏa thi đầu đàn hiện lên vẻ khiếp sợ tột độ, nó đã sản sinh ra linh trí, có tư duy, nó hiểu được rằng cái kia nhân loại tuyệt đối đáng sợ, hoàn toàn không có một chút cơ hội nào cho nó, trong miệng nó phát ra thanh âm nhỏ điều khiển lũ hỏa thi bỏ chạy.

-Đi thong thả a, đi thong thả.- Tiểu Bảo nhìn theo hướng bầy hỏa thi bỏ chạy, cũng không đuổi theo. Nhiệm vụ của hắn là thu thập, lại nâng cấp thành phiên bản cứu người là đủ rồi a, còn muốn hắn thăng cấp lên đến truy quét mới chịu ??? Hắn tất nhiên không rảnh, trời tối rồi, ra ngoài là vô cùng nguy hiểm.

Hơn nữa không biết mấy người Bạch Liên đội bây giờ thế nào, quay lại càng sớm càng tốt, dẫu sao cũng toàn thương binh.

Leo lên xe lái về hướng hi vọng thành, mắt hắn nhìn vào gương chiếu hậu, đăm đăm nhìn vào khoảng tối của cánh rừng.

- Lộ rồi ??? - Khi chiếc xe rời khỏi hoàn toàn khu vưc trên, một bóng người hiện ra, trên thân mang quân phục của Hi vọng thành, khuôn mặt hồng nhuận vui vẻ, thân hình có chút mập mạp, chính là Trương Hồng Phúc, phòng phân phối nhiệm vụ của quân đoàn 3.

- Hẳn là chưa, nhưng hắn cực kì nhạy cảm, dường như cảm nhận được sự tồn tại của chúng ta, chỉ là không có bằng chứng.- Một bóng đen khác cất lời, người này thân hình to lớn vạm vỡ, khuôn mặt chằng chịt vết sẹo đan xen, từ miệng đến mang tai mang mộ vết sẹo lớn, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng đều không thể nào quên.

- Năm đó là ngươi cứu hắn về, đến bây giờ cũng chưa từng tiếp xúc qua hắn, tại sao lúc này lại dàn ra nhiều bố cục như vậy ???

Nghe được Trương Hồng Phuc hỏi, Hoàng Thiên ngược lại không trả lời, chỉ đăm chiêu suy nghĩ, hắn hồi tưởng lại chiến dịch kinh khủng nhất trong đời hắn, chiến dịch mang đến cho hắn vết sẹo lớn nhất trên mặt mình, một nửa quân đoàn " Không số " huyền thoại của hi vọng quốc chỉ còn lại hai người.

- Ta không cứu hắn, đơn giản chỉ là mang hắn về mà thôi, vả lại....

Đang nói chuyện Hoàng Thiên chợt im lặng, lượng thông tin liên quan là cực kì khủng bố, mặc dù cái này Trương Hồng Phúc là tri kỉ của hắn, nhưng không biết là tốt nhất.

- Chúng ta về - Nói rồi, Hoàng Thiên cúi người lặt lên một viên sỏi, chỉ thấy hắn tại chỗ bật nhảy lên một cái, đã ở trên không trung hơn mười mét, thân hình đồ sộ to lớn dường như không ảnh hưởng bởi trọng lượng, dùng tay ném mạnh hòn sỏi về phía xa của khu rừng, sau đó thuận đà hướng về phía Hi vọng thành.

Bên trong khu rừng, viên sỏi mang tốc độ cùng với sát thương khủng khiếp cắm thẳng vào não của con Hỏa thi đầu đàn, nó hoàn toàn không có bất kì một phản ứng nào, gục ngã xuống, cả không gian chỉ còn lại tiếng Gru của bầy hỏa thi vô chủ.

Bạn đang đọc Mạt Thế Đại Đế của Tiểu Bảo Hồng Phúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mocmacca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.