Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2064 chữ

Bên trong Zone A, phòng cấp cứu của quân đoàn 3.

Lúc này ba thành viên của Bạch Liên đang nằm trên giường, các vết thương đã được băng bó cẩn thân, người bị thương nặng nhất là Thạch Đầu vẫn đang hôn mê. Các vết bỏng của vêt thương ngoài da Từ Khôn và Liễu Thanh đều đã có dấu hiệu hồi phục, điều này là do có sự can thiệp đến từ những năng lực phục hồi đặc biệt của các bác sĩ trực thuộc quân đoàn.

Trong phòng phân phối nhiệm vụ, Min đang trực tiếp thay Liễu Thanh báo cáo kết quả lên cấp trên, nhiệm vụ lần này có nhiều biến cố, phần lớn tài nguyên trong nhiệm vụ thu thập đều bị mất đi, may mắn là hai con sói non cũng là tài nguyên quan trọng nhất được Tiểu Hỏa bảo vệ trên lưng, cũng xem như họ đạt được thành tựu vượt cấp.

Thú Đoàn quân đàn 3

Tiểu Hỏa vốn là khách quen ở đây, cả cha và mẹ của nàng đều đang hoạt động tại đây với vai trò tiến sĩ nghiên cứu

Thú biến dị có cơ chế hoạt động, cấu tạo cơ thể khác xa với động vật thông thường, thú đoàn là tập hợp không chỉ huấn luyện, khai thác khả năng của những con biến dị thuần phục mà còn có vai trò nghiên cứu chuyên sâu về tất cả các loại biến dị.

Mục tiêu của Thú Đoàn là hiểu rõ, nắm bắt tất cả đặc tính của tất cả chủng loại tồn tại trên thế giới.

- Hỏa, ta đã nghe qua về nhiệm vụ lần này, các ngươi đã làm hết sức rồi, còn có tiểu Bảo, lần tới nhớ mời nó tới nhà dùng một bữa cơm. - Người nói một trung niên nam tử, mái tóc đỏ rực, cả khuôn mặt bị che lấp bởi lớp khẩu trang chỉ thấy cặp mắt tinh anh, minh mẫn ẩn sau mắt kính dày cộm. Hắn là cha của tiểu Hỏa - Tiêu Phong

-Được, cha, nhưng tiểu Bảo vẫn chưa về a, hắn không phải là xảy ra chuyện gì chứ ?

-Ngươi yên tâm, cái kia thỏ đế không đơn giản như ngươi nghĩ, hơn nữa lúc quan trọng là rất đáng tin. - Tiêu Phong cười cười.

Đúng rồi Hỏa nhi, ngươi chẳng phải luôn muốn nuôi một con chó, lần này ta liền giao cho ngươi một con sói non, ngươi lãnh trách nhiệm dùng tình cảm thu phục, cảm hóa nó. Đây sẽ là tư liệu so sánh để thay đổi cách thức thuần phục của thú đoàn, đừng làm phụ tâm sức của lão ba a.

Khuôn mặt lo âu của tiểu Hoa thoáng chốc thay đổi, cái này thiếu nữ mặc dù tính cách có chút bộc trực, thẳng thắn lại nóng nảy nhưng nội tâm vẫn là một cái thiếu nữ, yêu thích chó mèo là chuyện bình thường, được nuôi sủng vật từ lâu đã là ước nguyện của nàng.

- Hoan hô, cha, ta liền không phụ lòng ngươi a. - Nàng liền ôm một con sói non vào lòng, những con sói này khi trưởng thành bởi vì bản năng mà trở nên đáng sợ, luôn muốn làm lại con người, nhưng con non vẫn mang theo vẻ non nớt, nhìn vô cùng khả ái, Tiêu Hỏa liền chọn một con trên trán có vết bớt màu đen, trông hơi giống với biểu tượng một đám lửa, cảm giác dễ thương, lại có chút liên tưởng đến tên của nàng.

Lúc này, phía dưới lòng đất của Hi vọng thành, Tiểu Bảo đang di chuyển về phía căn hộ của hắn.

Bên dưới của hi vọng thành là mấy chục tầng ngầm, mỗi tầng ngầm đều có diện tích rất lớn được quy hoạch như một thành phố nhỏ, được thắp sáng bằng những viên đá phát quang trên trần nhà. Trong mỗi tầng đều có đầy đủ các công trình kiến trúc thiết yếu phục vụ dân sinh, tất nhiên không thể đầy đủ, phong phú như thời bình, nhưng nếu so sánh với mặt đất khô cằn, hoang tàn phía trên thì quả thật như là thiên đường và địa ngục.

Tiểu Bảo vốn là một cô nhi được mang về từ bên ngoài, hắn lớn lên khá đơn độc, người duy nhất hắn tiếp xúc là tiểu Hỏa, đơn giản vì nàng là con gái của Tiến sĩ Tiêu, người trực tiếp chăm sóc sức khỏe cho hắn.

Bác sĩ Tiêu mỗi lần đến đều mang theo tiểu Hỏa, cái kia lắm chuyện nữ nhân cũng là cái duy nhất có thể giao tiếp được với hắn, bởi đơn giản vì nàng vô cùng phiền phức, nếu ngươi không trả lời nàng, nàng sẽ bám riết lấy ngươi không thôi.

Nhiệm vụ hoàn thành, phòng bàn giao lại không thấy chú Phúc đâu, Tiểu Bảo liền về thẳng về căn hộ của mình, trên đường về còn mua thêm một phần mì lạnh, từ phía xa đã trông thấy Hỏa đang đứng dựa lưng vào căn hộ của hắn, tay đang xoa xoa đầu của con sói biến dị vẻ mặt có chút khẩn trương.

-Hỏa, ngươi tại sao lại ở đây ???

Nghe thấy giọng của Tiểu Bảo, Hỏa có chút giật mình, nhìn về phía hắn, đúng như lời cha nói, cái này thỏ đế quả nhiên an toàn.

-Bảo, ngươi làm sao thoát ra, có bị thương không vậy...

- Làm sao thoát ra ??? Ngươi cũng quá khinh thường ta a Hỏa, trình độ lái xe của ta ngươi là không thể tưởng tượng được... ngươi nghĩ xem ngu ngốc nham thạc làm sao có thể đuổi được ta a ??? Ngươi xem có phải hay không nên thay thế cái kia đầu bạc si tình Từ Khôn a, chỉ là một bầy hỏa thi mà cũng không thoát được. Haha- Hắn cũng không mang chuyện mình tiêu diệt Hỏa thi ra nói với nàng, dù sao những chuyện này vốn dĩ hắn xem như là bí mật của bản thân, còn việc mấy lão già ở phía trên có biết hay không- từ từ rồi tính tiếp.

- Nói nhảm - Khuôn mặt của tiểu Hỏa có chút đỏ, nàng là thành viên của chiến đội Bạch Liên, tất nhiên sẽ không vì người ta trêu chọc thành viên đội mình mà vui mừng, chẳng qua nếu như không có hắn xuất hiện khả năng Bạch Liên sẽ tổn thương rất lớn, hơn nữa đúng là người ta lái xe rất ngầu a.

-Còn nữa, Hỏa, cái này sói non hẳn là vừa bên ngoài thu thập được, cha ngươi đêm nó chó ngươi làm thú sủng a. Có tên chưa vậy ? - Đối với việc tiểu Hỏa yêu thích thú cưng, tiểu Bảo vốn không xa lạ gì. Cái này sói trông thực sự rất đáng yêu, lại là thành quả thu thập của tiểu Hỏa, Tiêu tiến sĩ đưa cho nàng quản lí cũng coi như hợp tình hợp lí

-Còn chưa, không bằng ngươi giúp ta đặt cho nó một cái tên đi. - Hỏa trả lời

Nhìn sói con nằm trong lồng ngực của tiểu Hỏa, khuôn mặt một vẻ hưởng thụ sủng ái, có chút lưu manh

-Không bằng gọi nó tiểu Manh đi, haha.

-Tiểu Manh, tốt, nghe ngươi, từ này sói con này gọi là tiểu Manh, Manh Manh...

Cả hai nói chuyện thêm một lúc, dù sao cũng sáu tháng qua chưa gặp, với tính cách của tiểu Hỏa có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn, nhất là liên quan đến cái " D chiến đội " biệt danh. Chờ tiểu Hỏa rời đi, hắn mới mở cửa bước vào nhà, không gian của riêng hắn, chưa từng có ai đặt chân vào đây.

Bên trọng rộng khoảng sáu mươt mét, không gian hoàn toàn mở, không có một bức tường nào ngăn cách các phòng với nhau, kể cả là tắm, nhà vệ sinh hay chỗ nấu ăn, đồ đạc trong nhà cũng vô cùng tối giản, một chiếc giường nằm trong góc phải, bên cạnh chỉ có một ghế salon đã cũ, lớp da bên ngoài rách rưới, bạc màu, cùng với chiếc bàn nhỏ.

Ở giữa bàn đặt một khối thủy tinh lớn cỡ bằng nắm tay, tỏa ra ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt, chiếu sáng khắp phòng, ánh sáng mang chút ma mị, kì bí. Đèn trong nhà chưa từng được bật lên, hắn có chút chán ghét ánh đèn giả tạo kia, nhanh chóng kết thúc phần mì lạnh mua được, vùi mình trên giường cố gắng nhớ về khuôn mặt của người phụ nữ trong kí ức, người đã luôn luôn hát ru cho hắn, cầu nguyện cho hắn được an ổn sống qua thời kì mạt thế.

Tầng ngầm số 17 của hi vọng quốc

Thường được người ta gọi là tầng giải trí, bởi ở đây người ta có thể tìm thấy tất cả những thú vui ở thời đại này, dù sao con người chỉ cần có cuộc sống bình yên ngay lập tức sẽ tìm kiếm niềm vui, chính vì vậy mà dịch vụ giải trí cũng trở nên phát đạt.

Trong một quán bar mang tên Thiên Đường.

Phía trên quầy bar tụ tập mười mấy cái Hi vọng quốc binh sĩ, đang theo dõi và tán thưởng màn pha chế với những động tác chuyên nghiệp và gợi cảm từ phía cô nàng pha chế tóc vàng trong trang phục thủy thủ. Chen lẫn giữa tiếng cụng ly, và trò chuyện rôm ra người ta còn nghe thấy những tiếng huýt sáo dài, một không gian nhộn nhịp, ồn ã.

Ở hi vọng quốc, chế độ đãi ngộ dành cho binh lính rất cao, nhưng không phải binh lính nào cũng có gia đình, người thân, rất nhiều người sử dụng phần thưởng kiếm được sau mỗi nhiệm vụ cho việc vui chơi, trở thành khách hàng quen thuộc của tầng 17.

-Lão đại, có nghe không việc tân tinh của quân đoàn 3 hôm nay xém chút toàn diệt ??? Nghe nói là ra ngoài săn sói, lại lọt vào vòng vây của một bầy hỏa thi lên tới năm mươi con, sau cùng vẫn là trốn thoát còn mang về được hai cái sói non. - Một tên trong trang phục binh sĩ, giọng có chút lè nhè nói với tên lính bên cạnh.

-Ồ, có chuyện này ? Trương Hồng Phúc mấy chục năm qua là điều phối nhiệm vụ chưa từng sai lầm, nay lại xuất hiện nhầm lẫn như vậy ?

Hai cái này binh sĩ trên ngực mang biểu tượng số 1 lã mã lớn, hiển nhiên là đến từ quân đoàn số 1 của hi vọng quốc, một tên trong đó phía sau chữ cái la mã còn có đề S+. Đây là hình thức phân biệt chiến lực cùng cấp độ của binh lính trong hi vọng quốc, là niềm tự hào cuả mỗi cá nhân, cũng được xem là cách sắp xếp thực lực chỉ huy trong những trường hợp khẩn cấp trên chiến trường.

Cấp S+ ở hi vọng quốc đã là những kẻ ở vị trí chủ lực , là những người có năng lực chiến đấu không thể xem thường, chỉ cần mình họ có thể nhanh chóng xử lí bầy hỏa thi lên tới mấy trăm, thậm chí cả nghìn con.

-Đúng vậy, mấu chốt là hình như lúc nguy hiểm nhất còn được một cái tân binh giúp đỡ, mới có thể bảo toàn tính mạng. - Tên kia tiếp lời.

Chúng ta người bên quân đoàn 3 nhanh chóng tìm hồ sơ nhiệm vụ, tiếc là dường như có ai đó đang che dấu thông tin.

-Quân đoàn 3 càng lúc càng thú vị, sắp tới sẽ là Tân Binh Hội, tìm hiểu thêm thông tin về việc này kĩ một chút, lần này Tân Binh Hội phần thưởng chúng ta nhất định phải đạt được, đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tên lính cấp S+ đứng dậy quăng lại trên quầy rượu những đồng tiền của hi vọng quốc rồi rời đi, ánh mắt tuyệt đối sắc lạnh, ngập tràn sát ý...

Bạn đang đọc Mạt Thế Đại Đế của Tiểu Bảo Hồng Phúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mocmacca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.