Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1937 chữ

Thời gian trôi qua rất nhanh, hôm nay đã đến ngày Tân Binh Hội

Trên quảng trường chính của Hi Vọng thành, tất cả các chiến đội tập trung làm lễ xuất quân, lá cờ danh dự nhỏ được trao lại cho ba đội trưởng của ba tân binh chiến đoàn, lá cờ này tượng trưng cho tinh thần của hi vọng quốc, bất khuất, kiên cường, chiến đấu vì những người ở lại sau lưng.

[ Hoắc Tôn - Chiến đội Hắc Lang quân đoàn 1 ]

[ Kim Mã - Chiến đội Tử Long quần đoàn 2 ]

[ Liễu Thanh - Chiến đội Bạch Liên quân đoàn 3 ]

Lần xuất binh này không chỉ có gần ba trăm tân binh mà còn có hơn năm mươi sĩ quan của ba chiến đoàn, măt trận càn quét rộng hơn hai mươi dặm vuông, lực lượng sĩ quan này sẽ là nòng cốt tiêu diệt dị chủng bậc cao, hoàn toàn tách biêt với mục tiêu càn quét của tân binh đoàn. Trong đây có những người rất ít khi xuất hiện trong các quân đoàn, luôn ra ngoài làm nhiệm vụ, hay đơn giản chỉ là không thích lộ diện bên ngoài, sức mạnh của họ được bảo chứng bởi ngôi sao và dấu hiệu cấp bậc trên ngực áo.

" Quân đoàn 1 đã có hai năm liền về bét, lần này không biết sẽ về thứ mấy " - Một cái nữ nhân tóc ngắn ngang vai trong đứng giữa đám sĩ quan chủ động nói chuyện, ngang hàng với cô chỉ có hai người, chính là Tào Anh và Trương Hồng Phúc. Người này là sĩ quan chỉ huy của quân đoàn 2 - Diệp Nhu

Nghe câu trêu chọc của Diệp Nhu, Tào Anh khuôn mặt vẫn lạnh như tiền, chỉ có Trương Hồng Phúc chủ động cười nói chuyện:

" Kết quả mỗi năm đều rất sít soát, chênh lệch không lớn, hơn nữa nhìn xem năm nay tân binh của quân đoàn 1 tất cả đều rất xuất sắc, khả năng về bét là không thể nào"

"Không về bét, vậy về thứ mấy ??? " - Diệp Nhu liền tươi cười quay sang hỏi Trương Hồng Phúc.

" Có khả năng về thứ 3 " - Trương Hồng Phúc liền nhìn Tào Anh diễu cợt.

[ Ha ha ]

Đáp án của hắn khiến không chỉ Diệp Nhu và tất cả sĩ quan của 2 quân đoàn đều bật cười, chỉ có Tào Anh và sĩ quan quân đoàn 1 đều làm như câm điếc, có kẻ có chút phản ứng tức giận nhưng vẫn phải kìm nén.

Tào Anh xưa nay vẫn được gọi là mắt sắt người, hành động ngang tàn, bá đạo, nhưng võ mồm không phải là thế mạnh của hắn. Mỗi năm dù thứ hạng thế nào đều bị hai cái này trêu chọc, chuyện trở nên khá quen thuộc trong đám sĩ quan.

Người ta trêu chọc ngươi một chút, chẳng lẽ ngươi đè người ta ra đánh, thiết luật của hi vọng quốc về việc đánh nhau trong quân ngũ phạt vô cùng nặng nề, không thể chỉ vì mấy lời trêu chọc mà gây sự, huống hồ tất cả đều đồng cấp, đánh được hay không cũng là vấn đề.

Lễ xuất quân cử hành xong, mọi người bắt đầu lên xe. Mặc dù được tư vấn và cho thời gian chuẩn bị rất kĩ nhưng dù sao lần này cũng là một sự kiện quan trọng, vinh quang và hi sinh sẽ đi cùng với nhau, các tân binh ai nấy đều có vẻ hồi hộp.

Phía trong một chiếc xe chuyên chở, Lý Tưởng đang nhồi nhét vào đầu mấy người bằng những câu chuyện từ các cuộc Tân Binh Hội lần trước, thỉnh thoảng có những tiếc cười vang lên, không khí vì vậy mà giãn ra đôi chút.

Tiểu Bảo nhìn ra bên ngoài cửa xe, không gian xung quanh dần dần thay đổi, càng đi xa khỏi hi vọng thành, không khí sáng sủa, sạch sẽ càng ít đi, thay vào đó là chút tối tăm, u ám, những cột khói bốc lên từ phía xa, hay thi thoảng là tiếc gào rú của một loài dị thú khiến tâm trạng của những người trên xe bị xao động, lo lăng. bồn chồn.

Nhưng với hắn, không hiểu sao hắn không cảm thấy sợ hãi, hẳn cảm giác như không gian bên ngoài có chút thân thiết, hình như bản thân hắn quen thuộc với những thứ này, ảm đạm, chết chóc. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm ở hi vọng thành, hắn có khao khát tìm hiểu nơi hắn từng ở, nơi người ta tìm ra và mang hắn về.

" Lo lắng sao ? " - Phía bên cạnh hắn, một tân binh mà hắn quen mặt, một người thuộc chiến đội đã từng nhận sự trợ giúp của " D chiến đội " cất tiếng hỏi. Chỉ là tên của cậu ta khá khó nhớ, một người dân tộc thiểu số với đôi mắt xanh ngọc bích, đẹp đặc biệt.

"Ừm" - Hắn khẽ ầm ừ.

" Cậu biết không, nếu tôi chết, có khả năng dân tộc tôi sẽ biến mất vĩnh viễn " - Tân binh với đôi mắt xanh ngọc bích nói tiếp

Câu nói của chàng trai không lớn, nhưng đủ để mọi người trong xe nghe được, Lý Tưởng im bặt, tất cả mọi người đều trầm xuống, hiện thực của chiến tranh luôn luôn tàn khốc, những người ngồi đây có thể chỉ lát nữa thôi sẽ không tồn tại nữa. Suy cho cùng trong thế giới này, dù là thịnh thế hay mạt thế chiến tranh luôn mang lại đau thương, nỗi sợ hãi và chia ly. Không gian bên trong chiếc xe trở nên ngột ngạt, có vài nữ binh đã mắt ngấn lệ, tất cả mọi người đều có người thân, bạn bè, nghĩ về cái chết, nghĩ về chia ly có ai không run sợ ?

" Vậy thì đừng chết " - Tiểu Bảo cất lời.

" Haha " - Câu trả lời có phần ngây ngô của hắn khiến cho vài người bật cười, nhưng lại làm phần lớn tỉnh ngộ. Thay vì ủy mị, dúm dó vì nỗi sợ chẳng phải nên làm hết sức mình sao, sợ chết thì đừng chết. Tại sao lại chỉ nghĩ về cái chết khi trận chiến còn chưa bắt đầu, tại sao lại nghĩ về chia li khi hội ngộ mới là phút giây hạnh phúc nhất.

Những cặp mắt trẻ tuổi sáng rực lên, hăng hái, nhiệt huyết giống như mỗi người được nhận một liều doping trước khi ra trận.

Bên ngoài, tiếng pháo nổ vang lên, cùng với âm thanh gào rú của dị chủng, đây là báo hiệu cho trận chiến đã bắt đầu, với lực lượng tiên phong là các sĩ quan của quân đoàn, họ sẽ chỉ lao vào nơi nguy hiểm nhất, tranh đấu với các dị chủng bậc cao, nhiệm vụ của các tân binh đoàn chính là dọn dẹp chiến trường với những dị chủng có sức mạnh thấp hơn.

Những chiếc xe dừng lại, Hoắc Tôn là người đầu tiên lao vào khu vực chiến trường, phía sau hắn toàn bộ quân đoàn số 1 di chuyển. Bọn họ chia lực lượng thành năm nhóm, mỗi nhóm chính là vai trò của bản thân tân binh trong chiến đội, Hoắc Tôn cùng với đội sát thương chủ lực lao vào thành phố, rất nhanh dùng sức bật của mình leo lên những mái nhà, di chuyển truy tìm con mồi của bản thân.

" Tất cả các tân binh di chuyển theo chiến đội của mình, mỗi chiến đội giữ khoảng cách an toàn với các chiến đội còn lại, nếu có nguy hiểm lập tức rút lui vào bắn pháo hiệu " - Liễu Thanh hướng về các thành viên của quân đoàn ba nói. Cách làm này của cô nàng sẽ làm chậm tốc độ truy quét của quân đoàn, song tính an toàn khá cao.

" Đại tỷ, đại nữ thần, ta chỉ có một mình a ? " Trong lòng tiểu Bảo khóc ròng - Song vẫn di chuyển vào thành phố, mục tiêu của hắn không rõ ràng, đơn giản chỉ là bạ đâu đi đó.

Đi sâu vào thành phố khoảng một dặm, xung quanh chỉ toàn đổ nát, vết tích của một nền văn minh rực rỡ bây giờ chỉ còn lại những phế thải. Những chiếc xe rỉ sét hư hỏng nặng nề trở thành những đống sắt vụn tấp đầy trên đường phố, dấu vết của những công trình kì vĩ giờ chỉ còn là đống đá bị phong hóa. Những cơn gió cùng mùi hôi thối phả vào mặt hắn, mang kèm theo cả mùi máu tanh tưởi.

Phía trước mặt hắn, một lối đi xuống bên dưới lòng đất, một lối vào hệ thống tàu điện ngầm cũ, bên trong còn có chút ánh sáng lờ mờ của một vài tinh thạch phát sáng trên trần nhà, loại đá có thể phát sáng dường như bất tận, một tài nguyên bên ngoài thế giới mà loài người phát hiện ra.

" Có chút sợ hãi a " - Miệng lẩm bẩm, nhưng đôi chân vẫn tiêp tục di chuyển xuống phía dưới.

Trước mắt hắn là lối đi dài hun hút, mờ ảo, càng đi sâu vào bên trong càng tối, trong đường hầm xuất hiện những mạng nhện lớn giăng đầy các lối đi. Mỗi cái đều lớn hơn gấp nhiều lần so với cơ thể hắn, mang màu xanh lục đặc biệt quái dị, trên một vài cái mạng nhện còn kèm theo xác của những con chuột, hay những động vật biến dị nhỏ hơn.

Trong bóng tối bỗng nhiên có những âm thanh xào xạc phát ra từ mọi hướng, tiếng của những con giáp xác bò trên mặt đất, những tiếng cạch cạch của những cái chân gõ vào nền bê tông...của rất nhiều, rất nhiều cái chân.

Trên đầu Tiểu Bảo, một con nhện khổng lồ, kich thước to lớn đang sợ đang nhẹ nhàng trượt xuống, những cái lông tua tủa trên cơ thể nó mọc ra như những cây đinh sắc nhọn, cặp mặt đỏ ngầu với đôi răng nanh thò ra ngoài, bên trên còn mang theo nọc độc màu xanh tanh tưởi. Loại quái vật chỉ có trong phim ảnh này, bây giờ đang treo lơ lững và lặng lẽ bên trên tiểu Bảo, chỉ cần một cú đớp của nó thôi, thì dù có khối lượng của một con voi cũng phải gục ngã.

Cảm nhận được thứ sinh vật đang mai phục mình bên trên, Tiểu Bảo nhẹ nhàng rút ra vũ khí, là một con dao hơi dài, chuôi dao được bọc bằng bạc có gắn hình con sử tử đang gầm.

Đối với những thứ sinh vật này, hắn vẫn tự tin vào sức mạnh của mình, chỉ là cảm giác nếu dùng tay không sẽ không sạch sẽ, ai lại đi thích thú khi bị mấy thứ dịch nhầy kia dính vào người cơ chứ....

[ Rẹt ]

Không cần lấy đà, hắn nhảy người lên không trung, tốc độ của hắn khiến cho con nhện không kịp di chuyển đã bị nhát dao chém ngang vào mặt, lực đạo khiến nó bị chẻ làm đôi.

" Một điểm cho quân đoàn 3 " - Vừa nói, hắn vừa cất bước đi sâu vào phía bên trong của tầng ngầm

Bạn đang đọc Mạt Thế Đại Đế của Tiểu Bảo Hồng Phúc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mocmacca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.