Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả thù bắt đầu.

Tiểu thuyết gốc · 3441 chữ

Phùng Mạnh con trai độc nhất của gia chủ Phùng giá Hắc Hùng bang, một trong 3 thế lực mạnh nhất Tán Tâm thành.

Như thường lệ hắn đến những quán bar tìm kiếm thú vui như thường lệ.

Đang trên đường đi thì đột nhiên bị ai đó đánh ngất từ phía sau.

Vì ở trong thành không ai dám làm gì hắn và là đến nơi quen thuộc nên không mang theo vệ sĩ.

Cuối cùng khi hắn tỉnh lại thì phát hiện mình đang bị trói còn bị bịch mắt.

Bên cạnh còn nghe tiếng rên ư ử của một nữ nhân có chút quen thuộc.

Hắn hoãn sợ tột độ, nghỉ mình bị kẻ thù bắt cóc trả thù, vì hắn làm việc ác vô số.

"Tỉnh rồi à..."

Đột nhiên một giọng nói ồn ồn khàng kàng vang lên.

"Mày là ai?...mày biết tao là ai không..., ba tao là Phùng Giác Ngưu bang chủ Hắc Hùng bang...

Khôn hồn thì thả tao ra, tạo còn tha cho mày một mạng...": Phùng Mạnh giật mình liên tục kể ra gia thế hi vọng đối phương sợ mà tha cho mình.

"Khà khà...ta thích tính cách này...

Ngươi không cần lo, ta không có ác ý...

Chỉ là thấy ngươi thuận mắt ban cho ngươi cơ duyên lớn mà thôi...

Còn về vì sao trói ngươi lại và bịch mắt ngươi, là vì sợ ngươi sẻ lâm gì đó không tốt với vị mỹ nhân nằm bên cạnh ngươi thôi..."

Thanh âm khàng khàng lại vang lên.

" Cơ Duyên gì...?": Phùng Mạnh nghe đối phương không có ác ý liền yên tâm một chút.

Hắn không phải người ngu, nếu là muốn giết hắn thì đã giết rồi không cần phải bắt đến đây.

Còn nếu muốn tra tấn thì không cân nhiều lời như vậy.

"Chẳng phải ngươi luôn muốn trở thành dị năng giả sao?...ta có thể ban cho ngươi dị năng,thứ mà ngươi mong muốn..." : giọng nói đó tiếp tục vang lên.

"Thật?" : Phùng Mạnh vừa nghe liền kích động hỏi lại.

Hắn không lúc nào không mong muốn mình thức tỉnh dị năng.

"Nói không cũng chẳng được gì..., giờ ta ban dị năng cho ngươi nhưng cực kỳ đau đớn đấy..."

Giọng nói kia cuồng ngạo cười lớn.

"Xin ngài hãy ban cho tôi dị năng...": Phùng Mạnh nghe vậy lập tức quỳ xuống dập đầu.

Đột nhiên một bàn tay chụp lấy đầu hắn cùng giọng quát. "ngồi im..."

Phùng Mạnh giật mình nhưng khi nghe tiếng quát liền giật mình ngồi im.

Aaaaa....

Đột nhiên một cơn đau đớn truyền tới, khiến hắn hét lên như heo bị chọc tiết nhưng vì nghỉ đến sẻ sở hữu dị năng hắn cố chịu đau.

Hắn cảm nhận có gì đó trong người mình bị rút ra, rồi lại có cái gì đó được truyền vào.

Trong khoản khác đó hắn cảm thấy một trận sản khoái khiến toàn thân thư thái, từ vị trí tim một lường năng lượng lang ra toàn thân.

"Đây...đây chính là dị năng sao?...hahaha... cuối cùng ta cũng có dị năng...": cảm nhận cơ thể tràn đầy năng lượng Phùng Mạnh cười lên hưng phấn.

"Dị năng có tên là Hấp Huyết..., chỉ cần ngươi hấp thụ máu huyết của kẻ có thực lực mạnh thì cấp độ của ngượi sẻ tâng cực nhanh, trở thành cường giả cấp 90 cũng chỉ là vẫn đề thời gian." : giọng kia hài lòng nói.

"Cảm ơn ngài đã ban cho ta dị năng...cảm ơn ngài...": Phùng Mạnh liên tục dập đầu cảm ơn.

Tất nhiên đó chỉ là cảm ơn xuông, với loại người như hắn làm gì biết mang ơn người khác.

"Đừng vội mừng, ta không phải cho không ngươi..., khi ta có việc cần ngươi làm phải Tuân lệnh tuyệt đối, hiểu không...": Giọng nói kia cắt ngang quát.

"Vâng...vâng..., ta tuyệt đối sẻ làm những gì ngài muốn...": Phùng Mạnh gật đầu lia lịa đáp.

"Hừ...tạm thời nghe ngươi, chỉ cần ta cường đại lên nhất định sẻ hấp hết máu của ngươi...": trong lòng Phùng Mạnh nghỉ.

Hắn không hề nghi ngờ mục đích của kẻ thần bí kia.

Nếu là cho không hắn thì chắc chắn hắn sẻ nghĩ ngờ.

Dù gì hắn cũng có mát hoàng đế trong tương lai, không phải người ngu, ngược lại là một kẻ tâm ngoan thủ lạc, dã tâm bừng bừng.

Do lúc trước không có dị năng mới sống buôn thả thôi.

"Được rồi..., mỹ nhân bên cạnh là món quà chủ nhân tặng ngươi, nhưng hãy nhớ trước khi đạt đến cấp 80 không được đụng vào bất kỳ nữ nhân nào khác, vì dị năng của ngươi có tác dụng phụ rất lớn.

Nếu đụng vào nữ nhân khác thì máu huyết sẻ chảy ngược, bạo thể mà chết...hiểu chưa..., nếu như ngươi cảm thấy ta lừa ngươi thì có thể thử, đến lức đó cả ta cũng không cứu được ngượi ": giọng kia nói.

"Hiểu...hiểu...": Phùng Mạnh gật đầu lia lịa đáp.

Hăn không phải người ngu, suy nghỉ một chút có thể hiểu kẻ này sẻ không gạt hắn, vì hắn còn phải làm việc cho tên đó mà.

Hơn nữa hắn cũng rất sợ chết, không có gan làm vậy.

"Ta đi đây..., chúc ngươi vui vẻ nô bộc của ta...khặc khặc...": giọng nói kia lại vang lên rồi im bặt.

Cùng lúc đó dây trói và bịch mắt của hắn rơi xuống.

Phùng Mạnh được giải thoát liền bậc người đứng dậy nhìn xung quanh.

Nơi đây là một nhà kho củ nát bỏ hoang, xung quanh có chút đổ nát hoang tàn.

Đột nhiên ánh mắt hắn co rút nhìn thân ảnh nằm dãy dụa dưới đất.

"Mẹ..."

Không sai thân ảnh này chính là mẹ của Phùng Mạnh, vợ của Phùng Giác Ngưu...

Thân ảnh bà hiện tại khôn có mảnh vải che thân từng đường cong dâm đảng hiển lộ, với lại tình trạng bà đang trúng thuốc kích thích nên nước từ cái âm hộ thâm đen rỉ ra liên tục càng kích thích cái nhìn.

Phùng Mạnh nhìn thân thể dâm đảng đang dãy dụa bên dưới, ánh mắt hắn dần trở nên dâm tà, cảm giác cấm kỵ thật sâu kích thích hắn.

Không chịu được nữa, hắn cởi phăng quần áo, banh rộng chân bà ra rồi đút côn thịt vào dã liên tục.

Bên trong nhà kho bỏ hoang vang lên tiếng rên rỉ và tiếng cười dâm đảng không dứt.

Bên ngoài nhà kho cách trăm nét trên một cành cậy.

Lý Minh ánh mắt lạnh lẻo nhìn cảnh diễn ra bên trong với nụ cười tà ác.

Mọi chuyện diễn ra từ nãy tới giờ là do hắn làm, mà mục đích chỉ có một là khiến cả phùng gia đại loạn tương tàn lẫn nhau.

Đặc biệt là Phụng Mạnh, hắn muốn tên đó phải chết trong nổi tuyệt vọng không cam tâm, đau khổ tột cùng, như vậy mới thỏa cơn hận trong lòng hấn.

Chuyện này chỉ là bước đầu của kế hoạch thôi, về sau sẻ càng đặc sắc.

Nhìn xuống hai quả cầu một xanh một trắng trên tay, hắn mĩm cười đắc thắng.

Đây là hai dị năng hắn lấy được của Phùng Mạnh và ả kia.

Cái màu xanh lá chính là dị năng Cực Hạng Thực vật của Phùng Mạnh.

Lý Minh cố ý để hắn cảm nhận đau đớn của việc bị rút dị năng, xem như chút lợi nhỏ.

Đặc biệt chính là cái màu trắng kia, nó là lấy từ bà mỹ phụ kia.

Kiếp trước bà ta sống đến khi 67 tuổi mới bị giết.

Người giết bà ta chính là Lý Minh, đến lúc sắp chết bà ta thực tỉnh được dị năng này, hắn đã giết bà ta và cướp nó, vì vậy hắn mới biết.

Mà dị năng của bà ta cũng không hề tâm thường, nó tên là Cực Hạng Sóng Âm thuộc loại siêu nhiên.

Không sai, nó là một cực hạng dị năng, hơn nữa còn cực kỳ mạnh nếu biết cách dùng.

Kiếp trước hắn nhờ có dị năng này mà chiến lực tăng một mãng lớn.

Đây cũng là món quà hắn muốn tặng Hoa Ý Nguyệt, giúp nàng thực hiện ước mơ.

Hắn thấy dị năng này cực kỳ phù hợp với khí chất ôn nhu trang nhã của nàng.

Kết hợp với một cây đàn tranh nữa thì không còn gì bằng.

Hắn đã tưởng tượng được cảnh mỹ nhân gãy đàn trên một mái đình xinh đẹp, càng nghỉ hắn càng hưng phấn.

Hài lòng với thu hoạch Lý Minh quay người rời đi để lại một câu nói rợn người bay theo gió. :"kế hoạch trả thù bắt đầu..."

Hắn đã xắp xếp thêm nhiều kịch hay cho Phùng gia rồi, bây giờ chỉ cần ngồi xem kịch thôi.

~ ~

Tại một quán bar trong thành...

Phùng Hùng mới vừa bị đại ca đập một trận rồi đuổi đi, lão đang dùng rượi giải tức như thường lệ.

Lúc này một trung niên có khuôn mặt gian trá cầm ly rượi đi đến ngồi trước mặt Phùng Hùng cười nói. : "Lão Hùng...lại bị đánh mữa à"

Phùng Hùng ngước mặt lên nhìn, phát hiện bợm nhậu liền đập bàn nói. "Mẹ nó...lão Lân, mày có thấy bấc công không, tao giúp thằng khốn kia chạy tới chạy lui làm bao nhiêu việc vậy mà thằng chó đó cứ gặp là đánh tao...

Mẹ nó...nếu không phải tao không mạnh bằng nó, tạo đã bóp chết nó rồi..."

Sự oán độc của Phùng Hùng đã gần tới đỉnh điểm.

" Vậy mày có muốn gián tiếp trả thù nó không..., tao có thông tin hữu ích đây...": lão Lân nở nụ cười gian xảo khoác vai Phùng Hùng nói.

" Thật sao? ": Phùng Hùng nghe liền kích động túm lấy áo lão Lân hỏi.

"Ấy ấy...bình tỉnh bạn tôi..., tao lừa mày có ích gì..., chỉ là mày nên tỏ chút thành ý nhỉ...": bị túm áo lão Lân là lên hất tay ra, sau đó cười nói còn làm động tác thêm tiền.

"Giá thế nào..." : Phùng Hùng bình tỉnh lại nhíu mày hỏi.

" rẻ lắm...2 viên cấp 3 cao cấp thôi...": lão Lân xoa xoa hai tay cười nói.

"Mẹ mày, sao mày không đi cướp đi, như thế mà rẻ..." : Phùng Hùng nghe cái giá liền nổi giận quát.

Đối với hắn 2 viên cấp 3 cao cấp cũng là một món tiền không nhỏ.

"Đừng nóng bạn tôi..., tao đảm bảo thông tin này xứng với cái giá đó, hơn nữa còn được sung sướng một trận...": lão Lân cười tự tin nói.

Phùng Hùng nhíu mày trầm tư một lúc, cuối cùng móc trong túi ra hai viên Tinh thạch cấp 3 cao cấp cùng với lời đe dọa. :" nếu thông tin đó không như tao mong muốn thì mày hiểu hậu quả rồi chứ"

" yên tâm...bảo đảm mày hài lòng...": lão Lân nhận lấy hai viên Tinh thạch cười nói.

Sau đó lão móc từ trong người ra một xấp ảnh đặt trước mặt Phùng Hùng.

Phùng Hùng vừa nhìn thấy ảnh, ánh mắt liền co rút, lập tức hỏi." chuyện này là thật chứ...? "

" Chính mắt tao thấy, chính tay tao chụp sao có thể không thật...

Mẹ nó...nói ra thì sôi máu, còn bồ tao thế cùng với con ả này rủ nhau thuê phòng để 10 thằng trai bao hiếp, tạo vì nhận được tin đến bắt quả tang nên mới chụp được đống này...": lão Lân ánh mắt tức giận sôi máu nói.

Phùng Hùng nhìn biểu hiện của tên này không giống nói dối.

Ngay lập tức thu lấy đống ảnh, bá vai lão Lân cười nói." Đừng buồn vị loại đĩ điếm đó..., chầu hôm nay tao bao, mày có thể xỏa thỏa mái..."

Tâm trạng Phùng Hùng chưa từng được thỏa mái như này bao giờ.

Bà chị dâu này lão cũng thèm lâu rồi nhưng không dám đụng, giờ có đống vật chứng này thì...

Nghỉ đến ngày nào chị dâu cũng nằm dưới háng lão rên rỉ khiến lão Hưng phấn không thôi và cũng thỏa mãn được lòng báo thù của lão.

Đây chính là kế hoạch thứ hai của Lý Minh...

Không chỉ thế, những giai đoạn khác cũng đang tiến hành...

~ ~

Trong lúc đó Lý Minh vẫn đang thản nhiên đi về...

Vào hội tình báo, hắn hỏi nhân viên phòng của Sơ Nhan.

Đứng trước của phòng nàng đáng tính gõ cửa thì đột nhiên nghe từ trong phòng vọng ra giọng nói của Sơ Nhan.

"Sở Nhan mày thật ngốc, sao có thể để cậu ta làm vậy chứ, xấu hổ chế người ta rồi..."

Lý Minh bên ngoài khóe miệng giật giật, cô nàng này còn có mặt này sao, kiếp trước sao mình không biết vậy.

Cốc cốc...

Tuy rất muốn nghe tiếp nhưng hắn đành cắt ngang thôi.

Ầm...

"Ra ngay đây..."

Một tiếng động giống như ai đó vừa té giường vang lên cùng với giọng nói xen chút xấu hổ.

Lý Minh xém chút bậc cười, tính vụn về của cô nàng này vẫn y như kiếp trước.

Két...

Tiếng mở cửa vang lên cùng với một mỹ nhân phụ nhân khuynh thành tuyệt thế xuất hiện.

Dung nhan diễm lệ không son phấn của một thục phụ đài các, nhã nhặn pha chút anh khí khiến người mê say.

Trên thân nàng là bộ đồ ngủ màu vàng dễ thương, phối với vóc dáng uyển chuyển có chút khỏe mạnh của nàng tạo thành hai trường phái đối lập kích thích ánh nhìn.

Lý Minh nhìn nàng cũng có chút thất thần, quả không hổ là mỹ nhân đứng thứ 16 trong 20 đại mỹ nhân của thế giới.

Sở Nhan cũng ngây người khi thấy người bên ngoài cửa là hắn.

Ngay lập tức dung nhan đỏ bừng càng thêm Kiều diễm.

Trái tim vừa ổn định lập tức loạn nhịp lần nữa.

"Không mời anh vào sao?" : Lý Minh nhìn bộ dạng ngượng ngùng như thiếu nữ vủa nàng khiến hắn rất muốn cắn vào đôi môi đỏ mọng kia.

"Cậu...cậu tới đây làm gì?" : Sở Nhan cố áp chế ngượng ngùng lắp bắp nói.

"Đến tặng nhẫn cưới, được không...": Lý Minh thấy nàng như vậy liền nổi hứng trêu.

"Nếu không có chuyện gì thì tôi đóng cửa đây...": Sợ Nhan bị hắn trêu càng ngượng ngùng muốn tránh mặt.

Lý Minh biết mình đùa quá liền đưa tay giữ cửa không cho nàng đóng cười nói.

"Anh có quà muốn tặng em..."

Nói xong hắn lấy ra Thanh Kiếm Phán Xét nhiét vào tay nàng và nhanh như chớp đặt lên môi nàng một nụ hôn sau đó bỏ chạy, cùng một câu trêu đùa nói.

"Đó là nhẫn cưới của anh, nhớ giữ gìn cẩn thận đấy...hahaha..."

Sơ Nhan ngẩn người luôn, mắt nàng mở lớn đứng như trời trồng.

Vài giây sau nàng mới kịp phản ứng nhưng lúc này Lý Minh đã biến mất dạng.

Trái tim nàng đạp loạn nhịp như muốn nhảy ra ngoài, thất thần nhìn thanh kiếm trên tay.

Một lát sau nàng mới hoàn hồn, ánh mắt mơ hồ lẩm bẩm. : "thật sự không thể thoát khỏi tay hắn rồi..."

Đóng cửa lại đi đến giường nằm xuống, tay vẫn ôm lấy thanh kiếm hắn tặng. : "nếu là duyên thì không ngại thử một lần."

Mổi đỏ cong lên, nở nụ cười mê đảo chúng sinh, ôm lấy món quà hắn tặng chìm vào giất ngủ.

Lý Minh sau khi tặng quà cho Sơ Nhan thì đi thẳng về phòng hội trưởng nơi ba nữ đang trờ chuyện.

Nhưng vừa mở cửa, một ánh mắt hình viên đạn bắn thẳng vào mặt Lý Minh khiến hắn mộng bức.

Ánh mắt đó chính là của Hoa Ý Nguyệt, còn hai nữ Đỗ Nhược Na và Nhược Vân ngồi một bên cười trộm xem kịch.

"Anh đúng là rất giỏi nhỉ..., đến cả dì nhỏ của em cũng không tha...": Hoa Ý Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp nói, nhưng trong mắt Lý Minh nụ cười đó sặc mùi nguy hiểm.

Nghe đến đây hắn mà không hiểu chuyện gì sảy ra thì đúng là đầu đất.

Chắc chắn hai cô nàng kia đã tố giác với Hoa Ý Nguyệt chuyện của Sở Nhan.

Quay qua trừng mắt hai thủ phạm thì bắt gặp ánh mắt trêu tức của hai nàng cùng nụ cười trên nổi đau của người khác.

Hít sâu một hơi, dù gì Hoa Ý Nguyệt cũng sẻ biết, biết sớm hay biết muộn cũng vậy.

Lý Minh đi tới ôm lấy Hoa Ý Nguyệt nhưng nàng giận dỗi đẩy hắn ra.

Hắn sao có thể để nàng đẩy ra, vòng tay ôm thật chặc eo thon của nàng, ánh mắt yêu thương cười nói. :"Bảo bối anh dùng quà chuộc lỗi được không."

Nói xong hắn phất tay một quả cầu mang năng lượng dị năng xuất hiện trước mặt nàng.

Hoa Ý Nguyệt tính lên tiếng mắng thì bị quả cầu màu trắng trước mặt thu hút.

"Đây là gì?" : nàng tò mò chạm vào nó, nàng có thể cảm nhận năng lượng đặc biệt từ nó phát ra.

"Chắc em đã từ hai em ấy biết dị năng của anh rồi nhỉ...": Lý Minh không vội trả lời ngược lại hỏi.

Hoa Ý Nguyệt gật đầu, lúc trò chuyện Đỗ Nhược Vân có nói với nàng về dị năng của hắn khiến nàng một phen kinh hãi.

"Dị năng này là anh cướp được từ kẻ thù...

Nó có tên là Cực Hạng Sóng Âm, là một dị năng cực hạng cực kỳ mạnh..." : Lý Minh ôn tồn giải thích.

"Ý anh là?" : nghỉ đến gì đó, hô hấp nàng trở nên dồn dập, ánh mắt chờ mòng nhìn hắn.

"không sai..., đây là món quà anh muốn tặng em..., nó sẻ giúp em có thể tu luyện tiến cấp, hơn nữa khả nâng tấn công của nó cực kỳ bá đạo, không thua kém dị năng thần thoại...": Lý Minh cười nói.

"Thật sao...cho em thật sao..." : Hoa Ý Nguyệt không giữ được bình tỉnh nữa kích động hỏi.

Có thể tu luyện luôn là ước mơ của nàng, nay có thể thực hiện được ước mơ sao có thể không kích động?

"Thật..., chỉ là anh phải lấy đi dị năng kia của em, vì nó không thể thăng cấp sẻ mất cân bằng khi dung hợp dị năng này, hậu quả thì em cũng biết rồi đấy...": Lý Minh gật đầu xác nhận nói.

"Không sao...anh cứ lấy đi, em không cần nó...": hiện tại nàng đã quá kích động rồi nào quan tâm đến lợi ích nhỏ mà dị năng đọc tâm mang lại.

"Được...vậy anh bắt đầu nhé...": Lý Minh cuối xuống ngậm lấy đôi môi Kiều diễm của nàng.

Hắn có hai loại cướp dị năng, thứ nhất là trược tiếp rút ra, chỉ là loại này sẻ gây đau đớn cho người bị rút.

Thứ hai là truyền năng lượng vào hòa cùng dị năng của người đó rồi rút ra, nó không gây đau đớn nhưng sẻ khiến người đó suy yếu.

Hoa Ý Nguyệt cảm nhận được năng lượng ôn hòa của hắn đi vào cơ thể và đang nhẹ nhàng rút gì đó ra từ cơ thể nàng.

Cảm giác suy yếu ập tới khiến nàng đứng không vững, ngã vào lòng Lý Minh, may mà hắn vẫn luôn ôm nàng.

Làm xong, Lý Minh lấy ra dị năng Cực Hạng Sóng Âm, theo năng lượng của hắn đưa vào cơ thể nàng.

Hắn cực kỳ cẩn thận để không làm nàng đau.

Sau một lúc, dị năng đã hoàn toàn dung nhập vào cơ thể Hoa Ý Nguyệt.

Ưm...

Một cảm giác thư thái lan tràn khắp cơ thể khiến nàng không nhịn được rên lên một tiếng câu hồn đoạt phách.

[ phát hiện dị năng phù hợp với kỹ năng quan sát của chủ nhân...

Dị năng đọc tâm dung hợp với dị năng quan sát...chủ nhân có muốn dung hợp không?

Có / không ]
Bạn đang đọc Mạt Thế : Điên Cuồng Cướp Đoạt. sáng tác bởi yy15016086
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15016086
Thời gian
Lượt thích 18
Lượt đọc 326

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.