Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa Ý Nguyệt hướng tâm.

Tiểu thuyết gốc · 2829 chữ

"Anh đến từ tương lai..."

Hoa Ý Nguyệt nghe qua như sét đánh ngang tai, kinh ngạc ngẫn người.

Nhưng cũng rất nhanh bình tỉnh lại, nàng ánh mắt không tin, nhíu mày khó chịu nói. "Tôi đang rất nghiêm túc, xin cậu đừng đùa dai như vậy..."

Nhìn phản ứng của nàng như dự liệu của hắn, dù nàng đã kích hoạt dị năng và biết hắn nói thật nhưng vẫn không thể tin nổi chuyện hư cấu như vậy.

"Em nhìn anh giống đùa sao?" : Lý Minh ngay lập tức nhíu mày hỏi.

Hắn cần để nàng chấp nhận việc này mới có thể giải thích tiếp.

Thân thể Hoa Ý Nguyệt thân thể run lên, hắn không nói đùa nàng biết chứ nhưng vẫn quá khó tưởng tượng, một con người bằng xương bằng thịt lại có thể xuyên không từ tương lai trở về.

Vì thuyết tiến hóa đã ăn sâu vào người, nàng không tin linh hồn thật sự tồm tại, nên mới khó chấp nhận việc này.

Nghỉ đến những điều siêu nhiên trên thế giới, nàng Hít sâu một hơi ổn định nội tâm dậy sóng và cố thuyết phục bản thân chấp nhận việc này.

"nói...nói vậy, cậu là giống như trong mấy câu chuyện giả tưởng xuyên không, của thời đại trước..." : nàng có đọc tiểu thuyết của thời đại trước lúc rảnh rỗi.

"có thể xem là vậy...nhưng là trùng sinh chứ không phải là xuyên không...

Như đã biết trên thế giới này có rất nhiều dị năng, có tồm tại một loại dị năng giúp người ta chết đi sống lại một lần...

Anh là nhờ dị năng này mới có thể trùng sinh về quá khứ...": Lý Minh kiên nhẫn giải thích.

" em đúng là không thay đổi, vẫn cố chấp như trước..."

Đây lời trong lòng Lý Minh.

Hoa Ý Nguyệt nge lời trong lòng hắn liền nhíu mày nhưng tạm thời bỏ qua, nàng đã có chút tin tưởng.

Quả thật trên thế giới đầy rẩy những chuyện siêu nhiên này, chuyện gì cũng có thể sảy ra.

" Được rồi...cậu giải thích đi..." : chuyện khác tạm bỏ qua, nàng cần xác định cách tiến hóa cấp Hoàng Đế này có thật không.

"Ở tương lai, anh là một trong các hoàng đế hùng mạnh nhất thế giới...": Lý Minh nói đến đây đừng lại để nàng có thời gian tiếp thu.

Nghe hắn nói Hoa Ý Nguyệt kinh ngạc nhưng nghỉ đến thiên phú khủng bố của hắn thì có thể hiểu, nàng gật đầu ra hiệu hắn nói tiếp.

" cách tiến hóa này là anh có được ở tương lai mấy chục năm sau, nhờ vào cách này mà trong vòng 1 tháng có mười mấy người đột phá cấp hoàng đế...": Lý Minh tạm thời không nói tới chuyện Hoa gia ở tương lai.

Nghe hắn nói, Hoa Ý Nguyệt không thể giữ được bình tỉnh nữa, những lời hắn nói là thật.

Nếu vậy cách này thật sự có thể giúp ông bà nội nàng đột phá cấp hoàng đế.

Đây chẳng khác nào giúp Hoa gia một bước lên trời trở thành một trong các thế lực cường đại nhất thê giới, chuyện lớn thế này sao nàng có thể giữ bình tỉnh được.

"thật...thật sự có thể sao?" : Nàng vẫn còn chưa thể tin nổi lần nữa muốn xác nhận.

"Thật...giả bao đổi..": Lý Minh chèn đinh chặc sắt nói.

"Nhìn mặt mình không đáng tin như vậy sao?"

Lý Minh âm thầm khó chịu nghỉ, tất nhiên những ý nghỉ này là cho Hoa Ý Nguyệt nghe.

Nghe những tiếng lòng của hắn, Hoa Ý Nguyệt đã hoàn toàn tin tưởng, thân thể run rẩy càng lợi hại, trái tim nhỏ bé đập lên thình thịch, hô hấp có chút dồn dập, chứng tỏ nàng đang vô cùng kích động.

"Vậy ân tình này đủ để muốn em không..." :Thấy nàng như vậy Lý Minh lên tiếng cười trêu.

Hoa Ý Nguyệt dù biết tên này trêu mình nhưng cũng không nhịn được đỏ mặt thầm mắng lưu manh.

"hihi...vẫn chưa đủ đâu...": đã chắc chắn phương pháp là thật, nàng trở lại bình thường hùa theo, che miệng cười nói.

Động tác của nàng nhìn thì chỉ tùy ý nhưng lại khiến Lý Minh lần nữa thất thần, thật mẹ nó quá đẹp đi.

"Thôi không đùa nữa..., điều kiện giao thứ này cho Hoa gia là muốn các vị toàn lực ủng hộ, chống lưng cho tôi đến khi tôi đạt đến cấp Hoàng Đế...": Lý Minh không muốn trêu nàng nữa.

Nếu nàng làm ra dáng vẻ kia hắn thật sự khó có thể nhịn nổi cảm giác muốn ngậm lấy bờ môi Kiều diễm mê người kia.

Thấy hắn nói ra điều kiện thật, không hiểu sao trong lòng này có mất mát.

Mà khoan đã..., nãy giờ nàng không hề thấy hắn nói dối, vậy nghĩa là những suy nghỉ trong lòng kia là thật.

Vậy trong tương lai kia hắn thật sự có quen nàng và chuyện kia....

Nghỉ đến đây, thân thể nàng run lên, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Bình tỉnh...bình tỉnh, trước phải xác nhận lại đã.

"với ân tình của cậu cho Hoa gia, bảo vệ cậu là điều Hiển nhiên, cậu có thể đổi điều kiện khác..." : Nàng đang muốn dẫn đắc câu chuyện.

Lý Minh cũng nhận ra liền hợp tác với nàng, nhún vai tùy ý nói.: "tôi chỉ có điều kiện này, còn nếu Hoa gia muốn báo đáp thêm thì có thể cho tôi thêm ít Tinh thạch cấp 5..."

"hihi...cậu là ân nhân của Hoa gia, chút Tinh thạch không là gì cả...": Hoa Ý Nguyệt cười quyến rũ nói, ông nội đã cho nàng quyền tùy ý quyết định mọi chuyện nên không cần hỏi ý kiến bên kia nữa.

"Chuyện hợp tác quyết định như vậy đi...

Câu chuyện lúc sáng cậu kể có thể kể chi tiết hớn không...tôi rất tò mò phải là cô gái như thế nào mới khiến một hoàng đế như cậu nhung nhớ không quên...": Hoa Ý Nguyệt làm ánh mắt hứng thú muốn nghe hắn kể chuyện.

Lý Minh âm thầm buồn cười, cô nàng này sao hôm nay lại không biết che giấu mục đích như vậy, cái chữ 'muốn biết người đó có phải là tôi không' vết hết lên mặt rồi kìa.

Tuy vậy hắn cũng giả ngu, ánh mắt trở nên mơ hồ chìm vào ký ức, miệng bắt đầu nói.

"Nếu cô muốn nghe tôi sẻ kể...

Cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất, tốt nhất và cũng ngốc nhất tôi từng gặp...

Chúng tôi gặp nhau trong trường hợp gần giống như tôi và cô hiện tại...

Lúc đó tôi chỉ là một tên dị năng giả vừa thức tỉnh..................

..................trong trận chiến đó cả gia tộc của cô ấy vì một kẻ như tôi mà bị diệt, còn cô ấy cho đến lúc chết cũng chưa bao giờ hối hận vì đã yêu tôi...

Câu nói cuối cùng của cô ấy khiến trái tim tôi như chết lặng...'cuối cùng anh cũng khóc vì em'...

Cô nói xem, cô ấy có ngốc không, vì một kẻ không đáng để yêu như tôi mà hi sinh nhiều như vậy có đáng không....

Cô ấy đúng là một cô gái ngốc mà..."

Kể đến đoạn này nước mắt Lý Minh không kìm được chảy ra.

Dù có bao nhiêu lần, mỗi khi hắn nghỉ đến chuyện này đều không kìm nén được cảm xúc.

Hoa Ý Nguyệt bên này cũng đã khóc lê hoa đái vũ, trái tim nàng như bị bóp nghẹc, đau đến không thở nổi.

Thông qua lời hắn kể, nàng cảm nhận được, hắn đã yêu cô gái kia đến mức nào, đau khổ đến mức nào, tự trách đến mức nào, hối hận đến mức nào...

Người khác nghe còn thấy thương tâm chứ đừng nói nàng, là chính chủ trong câu chuyện.

Không sai...khi nghe câu chuyện này, nàng đã chắc chắn cô gái mà hắn nhắc đến chính là nàng...

"Là em phải không?...người đó là em phải không?...": Hoa Ý Nguyệt kích động run giọng hỏi.

"Đúng...": Lý Minh ngước lên nhìn nàng, ánh mắt không còn hờ hửng nữa, mà thay vào đó là Vô tận tình ý.

Hắn không áp chế cảm xúc nưa, để nó hoàn toàn bộc phát.

Hoa Ý Nguyệt nghe hắn xác nhận đúng là nàng, dù đã biết nhưng khi nghe chính miệng hắn thừa nhận, cảm xúc nàng dâng trào như nước lũ, không kìm chế được lao vào lòng Lý Minh khóc lớn.

Lý Minh ôm chặc nàng vào lòng, thân thể không ngừng run rẩy.

Đúng chính là cảm giác này, cảm giác mà mấy chục năm qua hắn không thể nào quên được.

Hắn không cách nào kìm chế được cảm xúc nhưng cũng may lý trí hắn vẫn còn không xúc động hôn nàng.

Hiện tại nàng vì kích động nên mới chủ động nhào tới ôm hắn, hắn không muốn làm vậy khi nàng trong tình trạng kích động.

Hắn muốn lần này bản thân sẻ là người theo đuổi nàng, để nàng cảm nhận được tình cảm của hắn, như tình yêu nàng dành cho hắn kiếp trước.

Ý của hắn là vậy nhưng Hoa Ý Nguyệt lại không nghỉ vậy, chỉ thấy...

Um...

Lý Minh hai mắt trợn lớn, cảm nhận đôi môi mềm mại như kẹo bông của nàng đang chạm vào môi hắn.

Ánh mắt Hoa Ý Nguyệt mê ly đỏ ửng vì khóc nhiều nhưng vẫn đẹp mê hồn.

Ánh mắt Lý Minh cũng dần trùng xuống, đáp lại nụ hôn của nàng.

Nếu nàng đã muốn vậy thì hắn cũng thuận theo, chuyện tương lai để tương lai tính vậy.

Lưỡi của hai người không biết lúc nào đã quấn quýt lấy nhau không rời.

Hai tay xiết chặc vòng eo thon mềm mại như rắn nước của nàng, cảm nhận hương thơn cùng mật ngọt trong miệng nàng.

Lý Minh tham lam hút hết toàn bộ, đây là nụ hôn đậu của hắn với nàng ở cả hai kiếp.

Bao nhiêu tình cảm, nổi nhớ nhung mấy chục năm của hắn đều dồn hết vào nụ hôn này.

Hoa Ý Nguyệt bị hôn đến đầu óc mụ mị, trong đầu hoàn toàn trống rổng, chỉ cảm nhận được tình yêu của hắn dành cho nàng thông qua nụ hôn.

Không biết qua bao lâu, hơi thở nàng bắt đầu khó khăn...

Đột nhiên nàng giật mình, ánh mắt trở nên tỉnh táo lại vội đẩy hắn ra...

Lý Minh thấy vậy cũng thả môi nàng ra, ánh mắt yêu thương ôn nhu nói.

"Là em chủ động đấy nhé...kể từ giờ em sẻ là vợ anh...anh sẻ dùng cả đời để theo đuổi em cho đến khi em đồng ý..."

Hộc hộc....

Hoa Ý Nguyệt đang choáng váng trước hành động của mình thì nghe hắn nói khiến nàng muốn độn thổ ngay lấp tức.

Chỉ vì nhất thời kích động mà nàng lại làm chuyện xấu hổ như vậy.

Nàng vẫn nằm trong lòng Lý Minh, làn da trắng như tuyết đã đỏ hồng vì ngượng, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, không dám ngẩn lên nhìn hắn.

Lý Minh biết nàng ngượng nên im lặng ôm nàng để nàng bình tỉnh lại.

Một lúc sau, Hoa Ý Nguyệt đã lấy lại chút bình tỉnh, nàng ngẩn đầu lên nhìn hắn.

Khuôn mặt nàng vẫn còn đỏ như gất, ánh mắt có chút phức tạp.

Nàng không ngờ nụ hôn đầu của nàng lại mất trong tình huống này.

Nhìn ánh mắt nàng, tim Lý Minh run lên, ôm chặc nàng vào lòng hối lỗi nói. "Xin lỗi em..., nhưng anh sẻ thực hiện đúng lời hứa theo đuổi em cả đời cho đến khi em đồng ý..."

Thân thể Hoa Ý Nguyệt run lên, trong lòng chảy xuôi một dòng nước âm ngọt ngào.

"Những chuyện anh làm từ trước tới giờ cho Hoa gia là vì em sao...": ánh mắt Hoa Ý Nguyệt trở nên ôn nhu tình ý hỏi.

"Phần lớn là vì em..., còn lại là để báo đáp ân tinh Hoa gia dành cho anh kiếp trước...": Lý Minh thành thật đáp.

Chuyện hắn làm phần lớn là vì nàng nhưng hắn không quên ơn của Hoa gia, hắn nợ toàn bộ Hoa gia một mạng, nên hắn trợ giúp Hoa gia hết mức có thể.

Hoa Ý Nguyệt nghe hắn nói thì trong lòng đã có câu trả lời.

Có dị năng đọc tâm nàng có thể dễ dàng nhận ra hắn nói thật hay nói dối.

Nếu hắn nói tất cả vì nàng thì nàng sẻ suy nghỉ lại chuyện hắn theo đuổi mình.

Câu trả lời của hắn khiến nàng rất hài lòng, vì nàng không cảm thấy hắn nói dối.

Như vậy cần gì nghỉ nữa, nhưng cũng không thể đồng ý ngay được, phải làm giá chứ.

Hơn nữa chuyện diễn ra quá nhanh, nàng cần thời gian bình ổn lại tâm tình.

"Được...em cho phép anh theo đuổi em...": nghỉ xong, nàng nở nụ cười khuynh đảo chúng sinh nói.

Lý Minh nhìn mà thất thần, nàng thật sự quá đẹp, hắn không kìm chế được cuối xuống ngậm lấy đôi môi mềm mại nhất thế gian của nàng.

Ưm...

Hoa Ý Nguyệt bị tập kích bất ngờ liên rên lên một tiếng dụ nhân, khuôn mặt đỏ bừng, híp mắt lại tận hưởng nụ hôn của hắn.

Tuy còn chút ngượng ngùng nhưng nàng đã có quyết định trong lòng nên thỏa mái đón nhận.

Lần này không lâu, rất nhanh hắn đã buôn môi nàng ra, ánh mắt mê luyến nói. :" em thật đẹp..."

"Vậy có đẹp hơn hai bảo bối của anh không...?" : Hoa Ý Nguyệt ánh mắt liếc sang thân ảnh nhỏ nhắn nãy giờ vẫn im lăng, cười nói.

Dù hai nữ kia đến trước nàng nhưng nàng cũng là nữ nhân kiêu ngạo, sao có thể không ghen.

Đặc biệt khi mới gặp mặt hắn còn không thèm nhìn nàng, nàng ghim hắn từ lúc đó, có cơ hội trả thù sao lại không làm.

Ách...

Lý Minh cảm nhận hai ánh mắt nguy hiểm mang mùi dấm của nàng và cô bế bên cạnh khiến hắn rùng mình bối rối không biết phải làm sao, nếu hắn mà trả lời sai là chết chắc.

Nhìn biểu cảm bối rối của hắn cả hai nàng liền bậc cười.

Đường đường là một vị hoàng đế hùng mạnh lại bị chuyện này làm bối rối.

Quả thật hai nàng có chút ghen tuông nhưng cả hai đều là nữ nhân hiểu chuyện, chỉ cảnh cáo hắn liệu mà đối tốt với các nàng.

Đỗ Nhược Vân bên cạnh từ lúc vào đến giờ đều im lặng, vì nàng biết không nên phá hoại không khí giữa hai người họ.

Phần lớn là nàng đồng cảm với kiếp trước của Hoa Ý Nguyệt, vì về mặt tình cảm cả hai cùng cảnh ngộ, chỉ là nàng mấy mắn hơn chút thôi.

"Tiểu Nhược Vân...không biết bảo hóa trong người em đã ổn chưa...": Hoa Ý Nguyệt không trêu hắn nữa quay qua Đỗ Nhược Vân quan tâm hỏi.

Dù sao trong tương lại bọn họ còn ở chung với nhau nên làm thân trước sẻ tốt hơn.

"Em không sao...cũng sắp khỏi rồi...": Đỗ Nhược Vân cười tươi đáp, còn cố ý dùng ánh mắt trêu tức Hoa Ý Nguyệt.

Ý nói là anh ấy quan tâm em hơn, Hiển nhiên nàng còn ghim câu nói vừa rồi của Hoa Ý Nguyệt.

Hoa Ý Nguyệt âm thầm buồn cười sự trẻ con của nàng nhưng quả thật nàng hơi ghen tỵ đấy.

Đang tính trêu nhỏ thì đột nhiên lớn từ trong bóng tối xuất hiện, làm nàng giật mình.

"Đã bắt được người..."

Người xuất hiện không ai khác chính là Đỗ Nhược Na, nàng ghé vào tai Lý Minh nói.

Lý Minh ánh mắt lấp lóe, buôn Hoa Ý Nguyệt và Đỗ Nhược Vân ra đứng dậy nói. :" các em cứ nói chuyện đi, anh đi có việc..."

Việc này hắn không tiện mang theo Đỗ Nhược Vân nên đành để tự nàng áp chế bảo hóa một chút.

Hai nữ thấy vậy muốn nói gì đó liền bị Đỗ Nhược Na ngăn lại mới thôi.

Lý Minh hôn lên trán mỗi người một cái rồi quay người rời đi.

Khi đi đến căn phòng Đỗ Nhược Na nói, ánh mắt hắn trở nên lạnh huyết vô tình, sát khí trùng thiên....

Bạn đang đọc Mạt Thế : Điên Cuồng Cướp Đoạt. sáng tác bởi yy15016086
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy15016086
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 318

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.