Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản bội

Phiên bản Dịch · 1545 chữ

Dịch giả: Nguyên Dũng

Khô héo, hoang tàn.

 

Trong thành phố, cỏ dại tươi tốt mọc lên từ lớp xi măng cứng, mặt đất phủ đầy xương.

 

Lâm An kéo lê đôi chân nặng trĩu, tận lực chạy một cách khó khăn.

 

Phổi đau rát nóng phừng phừng như lửa đốt, từng nhịp thở dồn dập đứt đoạn kéo theo những chiếc xương sườn gãy đau đớn không thôi.

Đằng sau lưng là đám Zombie đang gầm rú, khuôn mặt gớm ghiếc, dữ tợn.

 

Không được dừng lại.

 

Một khi dừng lại, những người chết sống lại kia sẽ xé xác hắn thành từng mảnh, gặm nhấm máu thịt của hắn.

 

Vào tháng 12, năm 2035.

 

Ngày tận thế nổ ra ba năm trước và kéo cả thế giới vào địa ngục.

 

Nhìn thấy bản thân cách khu nhà an toàn ngày càng gần, trên khuôn mặt tuyệt vọng của hắn dường như đã nhìn thấy tia hy vọng.

 

“Đùng! Đùng! Đùng!”

 

- Mở cửa! Mau mở cửa!

 

Lâm An điên cuồng đập tay vào cánh cổng sắt vừa dày vừa nặng, những con Zombie đã bám sát ngay đằng sau lưng hắn cách đó không đến trăm mét.

 

Mùi thối rữa bốc lên nồng nặc.

 

- Anh mang thuốc về rồi đây! Mở cửa đi! Đường Uyển!

 

Bên trong ngôi nhà an toàn là gia đình ba người gồm cả vị hôn thê của hắn.

 

Tiếng cửa sổ mở soạt một cái, nhưng cửa sắt vẫn đóng im ỉm.

 

Một đôi mắt nhìn lấy hắn qua chấn song hẹp, trông vô cùng quan tâm.

 

Lâm An vừa nhìn liền nhận ra, đó là Đường Uyển.

 

- Đường Uyển! Là anh đây! Mau mở cửa!

 

Lâm An đang đau đớn tới mức muốn bung phổi, vết thương trên ngực hắn kéo dài và mỗi lúc một loang ra.

 

Máu chảy xuống khiến cho đám Zombie phía sau càng thêm điên cuồng, tốc độ đột nhiên tăng nhanh.

 

Sau khi nghe thấy vậy con mắt sau song sắt đảo một cái rồi nhìn đống thuốc trên tay.

 

Đó là thuốc mà Lâm An liều chết mới tìm được, dùng để hạ sốt cho em trai của Đường Uyển.

 

- Lâm An, đợi chút em mở cửa ngay đây!

 

Giọng nói quan tâm bên trong cửa khiến trái tim đang sợ hãi của Lâm An bình tĩnh trở lại.

 

Một khi vào được trong hắn sẽ an toàn.

 

Ở ngoài rìa thành phố đầy rẫy nguy hiểm, ngôi nhà an toàn do chính hắn xây dựng này là ngôi nhà duy nhất của hắn.

 

- Anh đưa thuốc đây cho em đã, rồi em sẽ hạ chốt sắt xuống.

 

Nghe vậy, Lâm An toàn thân suy sụp, nhưng vẫn vội vàng dùng sức nhét hộp thuốc trong tay vào cửa sổ sắt.

 

Chỉ là hắn có một thoáng bất an trong lòng.

 

Tại sao cô không mở cửa luôn?

 

Cánh tay sau song sắt nhanh chóng chộp lấy hộp thuốc, nhưng không mở cửa.

 

- Đường Uyển!

 

Lâm An không thể tin được, giọng nói chất chứa sự tuyệt vọng trong đêm tối.

 

Trái tim hắn thắt lại, toàn thân lạnh cóng.

 

Tại sao cửa vẫn chưa mở?!

 

Hắn đã có thể nghe thấy tiếng đoàn Zombie đang tiến đến ngay phía sau mình.

 

- Lâm An, em nhìn thấy vết thương trên ngực của anh rồi.

 

Đường Uyển nói rồi hơi ngưng lại một chút, không còn sự quan tâm ban đầu, thay vào đó là thái độ cực kỳ bình tĩnh, hay có thể nói là lãnh cảm.

 

Giống như thể cô đang nói chuyện với một người lạ vậy.

 

- Anh có thể đã bị nhiễm bệnh, em không thể cho anh vào được.

 

Từng câu từng chữ mà Đường Uyển nói ra đều như thể đẩy Lâm An rơi vào hang động băng không đáy, những con Zombie phía sau lưng đã vồ được lên người hắn.

 

Chúng bắt đầu điên cuồng cấu xé da thịt của Lâm An.

- Ngoài ra, em còn có chuyện muốn nói.

 

- Đội trưởng của khu an toàn đã đồng ý với em rồi, chỉ cần em nguyện ý ngủ với hắn, liền có thể tiến vào khu an toàn.

 

- Đương nhiên, anh cũng phải chết.

 

Bên trong phòng, Đường Uyển lạnh lùng hất tóc.

 

Cô nói chuyện với Lâm An bình tĩnh như thể chỉ là đang kể với hắn câu chuyện của ai đó.

 

Lâm An không thể tin được, những lời này giống như sét đánh giữa trời quang.

Hắn bàng hoàng đến nỗi cơn đau khi bị lũ Zombie xé toạc máu thịt sau lưng cũng bị ngợp mất.

Hắn giống như khóc được ra máu, uất ức nghẹn cổ, điên cuồng chất vấn người bên cửa sổ.

 

- Tại sao, tại sao em lại phản bội anh?!

 

Lòng bàn tay hắn ấn lên cửa, để lại dấu tay đỏ tươi.

 

Đôi mắt rưng rưng, vừa uất ức vừa đau khổ.

 

Hắn cảm thấy ruột gan mình đau đớn như bị xé toạc, một cảm giác vô cùng yếu đuối dâng lên.

 

Đường Uyển đứng bên trong cửa sổ rất bình tĩnh, đưa ánh mắt lạnh lùng dửng dưng nhìn hắn, giọng nói pha một chút giễu cợt.

 

- Chỉ bởi vì anh là phế vật, đồ vô dụng.

 

- Tôi không muốn đi theo anh chịu đói chịu khổ, ngày nào cũng phải nơm nớp lo sợ nữa.

 

- Hắn rất mạnh, hắn là một trong số người thức tỉnh năng lượng.

 

- Còn anh chỉ là một người bình thường.

 

Zombie phía sau điên cuồng cắn xé tấn công tới phần đầu của Lâm An, xương sống bị chúng cắn phát ra tiếng răng rắc.

 

Những ngón tay thối rữa, sắc nhọn, có mùi xác sống bắt đầu thọc sâu vào hốc mắt hắn.

 

- Con gái, tại sao phải nói nhiều như vậy với loại vô dụng đó?

 

- Để cho hắn chết xa xa chút, đừng chết ở cửa nhà chúng ta.

 

Bên trong, ánh đèn vô cùng ấm áp, nhưng những lời nói cay độc đó vẫn lọt vào tai Lâm An không thiếu một chữ trước khi hắn mất đi ý thức.

 

Mẹ của Đường Uyển thản nhiên cầm lấy hộp thuốc dính đầy máu, thờ ơ nhìn “ân nhân” đang sắp chết bên ngoài cửa sổ.

 

Cả ba đứng gần nhau chỉ cách đúng một lớp cửa, nhưng số phận chia làm hai ngả, tiếng động ầm ĩ ngoài cửa ngừng lại cho đến khi cơ thể của Lâm An hoàn toàn bị lũ Zombie nuốt chửng.

 

Tại thành phố Lâm Giang, bên trong một căn phòng tân hôn được trang trí bằng đèn và dây hoa.

 

- Lâm An, sao anh không gọi cho mấy chiến hữu mượn tiền đi, còn đứng đấy làm gì?!

Người mở lời chính là vị hôn thê của Lâm An - Đường Uyển.

 

Hắn như hoàn hồn trở về, thở gấp như thể vừa phải nhịn thở rất lâu.

 

Cảnh tượng trước khi chết như được “ghi đè” lên cảnh tượng trước mặt.

 

“Mình làm sao thế nhỉ?!”

 

Đầu hắn đau như búa bổ, trên cơ thể mơ hồ vẫn còn có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn như máu thịt bị cắn đứt.

 

Nỗi đau là có thật, như mới chỉ một giây trước mà thôi.

 

Hắn vội lấy điện thoại ra xem.

 

“Ngày 9 tháng 11 năm 2032”

 

Vẻ mặt Lâm An kinh ngạc không thôi, chỉ cảm thấy miệng khô khốc.

 

Không, đây không phải là một giấc mơ!

 

Hắn đã trùng sinh.

 

Trở lại ba năm trước, và ba ngày trước tận thế nổ ra, hôm đó là ngày hắn cầu hôn Đường Uyển.

 

- Lâm An, tôi nói cho cậu biết nếu muốn lấy con gái của tôi, nhất định phải thêm 200.000 tệ tiền sính lễ.

 

- Tiểu đệ Đường Thiên cũng sắp kết hôn, cậu làm anh rể chẳng nhẽ không mừng chút quà sao?

 

Mẹ của Đường Uyển nhìn cậu con trai út, ra hiệu cho hắn “xin tiền” anh rể tương lai.

 

- Anh rể, mấy chiến hữu của anh không phải vừa xuất ngũ sao?

 

Đường Thiên khoanh chân ngồi ở trên sô pha, nét mặt hiện rõ sự mất kiên nhẫn.

 

- Em nghe nói tiền xuất ngũ cũng khá lắm, chẳng qua là vay xíu xiu, có gì mà ngại không dám mở miệng?

 

Nhìn thấy Lâm An đứng yên tại chỗ không phản ứng lại, Đường Uyển không khỏi nhíu mày.

Lâm An vốn xuất thân trong quân đội, tính tình lương thiện lại có tiền bồi dưỡng, cho nên lấy hắn cũng không phải là một lựa chọn tồi.

 

Nhưng chẳng ai ngờ Lâm An lại nghèo rớt mùng tơi, không hề có tiền để dành.

 

Chồng chưa cưới không có tiền thực sự khiến Đường Uyển cảm thấy mất mặt vô cùng.

 

- Cậu không phải là có quan hệ tốt với mấy chiến hữu đó sao? Nào, giờ sao đây? Chẳng nhẽ chút tiền cỏn con cậu cũng không thể mượn được à?

 

Thấy Lâm An không phản ứng gì, mẹ của Đường Uyển lại hừ một tiếng, vô cùng không hài lòng, hét lớn vào mặt.

 

- Lâm An, nếu mà không có tiền, thì đừng nghĩ tới chuyện kết hôn nữa.

Bạn đang đọc Mạt Thế Du Hí (Dịch) của Ngã Ái Ngật Miêu Phiến
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyênDũng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.