Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lỡ rồi! Ít nhất cũng phải đòi tiền bồi thường.

Tiểu thuyết gốc · 748 chữ

Không bao lâu, Lâm Nhã liền nhận ra tình trạng của bản thân. Cả người đau ê ẩm đặc biệt là eo và nơi địa phương thầm kín kia. Khi đưa tay xuống thăm dò, mới chạm vào đã khiến cậu hít một ngụm khí lạnh, một chất dịch men theo đùi chảy xuống khiến cậu rùng mình. Cậu nhớ đây là khoảng thời gian một tháng trước mạt thế, cậu bị bỏ thuốc rồi lên giường với một người đàn ông lạ mặt nhưng khi cậu tỉnh lại người kia đã đi rồi. Cậu biết tính hướng của mình cũng biết bản thân không thích phụ nữ nhưng lại chưa hề nghĩ đến chuyện tìm tình một đêm, cùng lắm là không cưới vợ để đỡ lỡ dở người ta thế mà lại bị bỏ thuốc lên giường với đàn ông. Nhìn tình trạng hiện giờ của bản thân cũng khiến cậu biết tối qua có bao nhiêu kịch liệt.

Thật là, đã trùng sinh thì trùng sinh lúc nào mà lại là lúc này chứ!

Quả thật là gào thét trong lòng xong cuối cùng chỉ còn lại thở dài.

Sau khi vệ sinh cho bản thân xong, Lâm Nhã mặc quần áo đi ra. Cái người lăn lộn với cậu cả đêm kia vẫn ngủ ngon lành khiến cho cậu bực không thôi chỉ muốn đạp cho một cái. Giật mình, hình như cậu nhớ ra một chuyện.

Nếu mình nhớ không nhầm sau khi ngủ cùng hắn thì chuyện mình tìm trai bao lộ ra, cả nhà loạn cả lên. Các cô dì chú bác vì lấy cớ làm xấu danh tiếng của dòng tộc liền không chút lưu tình đuổi ra khỏi nhà, còn dọa gạch tên khỏi gia phả. Thế nhưng có trời mới biết mấy người hùa nhau đuổi ra khỏi nhà thực chất cũng chỉ vì không muốn trả lại tài sản vốn có của ba mẹ.

Chuyện đã qua, cậu chẳng để tâm, đến mạt thế tiền cũng chỉ là phù du nhưng trước mạt thế, tiền vẫn có giá trị, vẫn có thể mua được đồ ăn thức uống

Nếu vậy chi bằng dùng hết tiền để tích trữ lương thực chuẩn bị cho mạt thế.

Đảo mắt nhìn người trên giường, dù gì thì cậu với hắn cũng đã ngủ, hơn nữa, cậu cũng bị dằn vặt cả một đêm, nếu bỏ qua thì quả thực không nuốt trôi. Vậy chi bằng đòi tiền luôn dù sao mạt thế đến thì thanh danh cũng chỉ là cái đinh.

Đang nghĩ vậy thì có một tiếng nói trầm thấp còn khàn khàn vang lên bên tai khiến tai cậu run lên:

- Nhìn đủ chưa?

Người trên giường không biết đã tỉnh từ lúc nào, híp mắt nhìn cậu còn mang theo sự nguy hiểm khiến không chỉ tay mà toàn thân cậu cũng run lên. Dù gì cũng đã sống mười năm tại mạt thế, cậu trấn định lại rất nhanh rồi đưa mắt nhìn hắn. Tên đó có vẻ khá bất ngờ trước sự trấn tĩnh của cậu, sau đó liền lộ vẻ nghiền ngẫm. Qua năm phút không ai mở miệng, không khí bao trùm trở nên vô cùng kì lạ, không thể chịu được nữa, cuối cùng cậu cất lời:

- Còn định nằm đến khi nào?

Hắn lại híp mắt nhìn cậu, sau đó lật chăn xuống giường để lộ cơ bụng và...Lâm Nhã nhanh chóng dời ánh mắt, ho khan vài tiếng. Hắn vào nhà tắm sau khi đi ra thì quần áo đã chỉnh tề đi đến gần cậu rồi từ trên cao nhìn xuống hỏi:

- Vẫn chưa đi?

Ha, chưa nhận được tiền sao đi chứ? Định ăn không trả tiền? Cậu thầm nhủ trong lòng nhưng nhìn cách hắn ăn mặc thì cũng có vẻ không thiếu tiền. Hơn nữa với cái tính nết thối tha đấy thì vòi tiền cũng chả áy náy gì. Không còn gì kiêng kị, cậu nở nụ cười phong tình vạn chủng, nheo mắt trả lời:

- Ông chú à, định ăn xong rồi không trả tiền hả? Hay không đủ tiền trả a?

Tên kia sau khi nghe cậu nói thì quay lại nhìn cậu một chút, Lâm Nhã vẫn nở nụ cười nhưng sống lưng đã có hơi lạnh. Tên này có khí thế thật lớn a! Sau một lúc, hắn rút ra một tờ chi phiếu ném cho cậu:

- Từng này đủ chưa?

Bạn đang đọc Mạt Thế Trùng Sinh Chi Thay Đổi Số Phận sáng tác bởi Tonnhuocvu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tonnhuocvu
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.