Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những khuôn mặt quen thuộc

Tiểu thuyết gốc · 731 chữ

Nhìn những số 0 trên tờ chi phiếu, cậu vui đến nỗi muốn nhảy cẫng lên. Đè xuống nỗi kích động, cậu hắng giọng, trả lời:

- Đủ rồi!

- Một vạn, là một vạn đó. Trời ơi, ngủ một đêm mà nhiều thế này sao! Tên này chắc chắn là đại gia!

Đang kích động, một tiếng cười nhạo vang lên, đối diện với cậu là nụ cười trào phúng và ánh mắt coi thường:

-Cũng chỉ đáng từng ấy!

Chỉ đáng từng ấy? một vạn mà chỉ đáng từng ấy? Không lẽ nên đòi thêm?

Cậu tự hỏi trong lòng nhưng bên ngoài vẫn không biểu hiện gì chỉ nhẹ nói:

- Đương nhiên, tôi biết thân biết phận mình mà, từng này là đủ rồi!

Xong, cậu còn nở một nụ cười mỉm nhẹ nhàng. Hừ một tiếng, hắn quay đi chỉnh lại quần áo. Lúc cầm đến chiếc áo khoác trên sopha thì một khẩu súng rơi ra.

"Cạch" một tiếng, cả phòng rơi vào yên tính, hẵn vẫn thản nhiên nhặt khẩu súng lên nhét lại vào trong áo. Còn cậu thì đã kích động muốn điên lên rồi.

Súng! Là súng đó. Lúc chưa thức tỉnh dị năng, súng là vật phòng thân hữu ích nhất. Nếu có nó thì không cần phải lo nếu chưa thức tỉnh dị năng kịp lúc nữa rồi! Không cần biết như nào, khẩu súng này mình muốn!

Cậu hạ quyết tâm định lên tiếng thì một tiếng nói đánh gãy lời cậu định thốt lên:

- Sao, sợ đến ngu người rồi! Hừ! Yếu kém!

Ha, một người sống sót trong mặt thế mà yếu kém, hơn nữa còn sợ súng sao? Đừng đùa!

Ngay lúc hắn định bước chân ra ngoài, cậu liền chạy theo núi tay hắn lại, gấp gáp nói:

- Khẩu súng, khẩu súng ấy có thể cho tôi không?

Hắn quay đầu lại nhìn cậu, không nói gì. Lâm Nhã sợ hẵn không đồng ý liền đổi cách nói:

- Nếu không cho được thì bán cho tôi đi.500 nghìn tệ đủ không?

Hắn vẫn không nói gì, chỉ nhìn.

- Không thì một vạn?

Lâm Nhã đã gấp lắm rồi! Chỉ sợ hắn từ chối. Khi cậu nghĩ hắn sẽ không đồng ý thì hắn lại mở miệng:

- Để làm gì?

Để làm gì? Làm sao cậu có thể mở miệng là để bắn zombie? Nói gì giờ, không lẽ là mang về chơi? Có ai điên đâu mà mang súng về chơi?

Đương lúc xoắn xuýt không biết nói sao, hắn đã ném súng cho cậu:

- Coi như tiền công cho đêm qua luôn!

Lâm Nhã thích chết đi được, cậu vuốt ve khẩu súng rồi quay ra cho hắn một nụ cười:

- Cám ơn!

Không nói không rằng, hắn đạp cửa đi ra. Cậu cũng thu hồi nụ cười.

Giờ là lúc về gặp lại những gương mặt thân quen đã lâu không nhìn thấy nào. Ba Lâm Nhã có hai người vợ. Người vợ đầu là mẹ cậu vì sinh cậu mà mất. Người vợ thứ hai là mẹ Lâm Vũ, vốn dĩ là một minh tinh nổi tiếng. Bà đối xử với cậu cũng không đến nỗi nào nên Lâm Nhã cũng coi Lâm Vũ như là em trai. Sau đó thì cả ba và dì- mẹ Lâm Vũ đều chết trong một vụ tai nạn xe. Vốn dĩ đó cũng chả vụ tai nạn đúng nghĩa, nó giống một vụ án mạng có chủ đích hơn nhưng không ai điều tra cả. Tất cả đều nhắm mắt cho qua. Còn với cậu - người biết sự thật-, chú hai vì ngứa mắt người anh trai ấy mà đã sắp xếp nên vụ tai nạn xe cộ đó, cậu biết tất cả, cũng định trả thù nhưng mạt thế đến, bác ta đã bị zombie xâu xé nên mối hận đấy cũng nguôi đi phần nào. Coi như là quả báo!

Bước chân qua cánh cửa lớn đã lâu không gặp, không biết trong lòng là gì nữa, bao cảm xúc chồng chéo lên nhau, có nhớ nhung, có chán ghét, có hoài niệm mà cũng có chờ mong. Vừa bước chân vào cửa nhà, một chiếc bình hoa đã rơi xuống đất cùng với đó là một tiếng gào truyền ra:

- Mày còn mặt mũi bước chân trở về à? Đồ không biết xấu hổ.

Bạn đang đọc Mạt Thế Trùng Sinh Chi Thay Đổi Số Phận sáng tác bởi Tonnhuocvu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tonnhuocvu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.