Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chu Cầu

Phiên bản Dịch · 1414 chữ

Dịch: Mưa Tuyết Mùa Hè

Lập hạ vừa qua, ngay cả ánh hoàng hôn cũng nhiều thêm vài phần khô nóng, nhưng xuyên qua tầng tầng lớp lớp đám mây chỉ còn lại tia sáng mờ ảo, chậm rãi chìm xuống. Hôm nay là ngày làm việc, chưa đến năm giờ, trên đường cái vẫn còn trống rỗng, chỉ có lác đác vài người đi bộ qua lại, thi thoảng mới có một chiếc xe phóng qua.

Phòng nghiên cứu nơi Chu Cầu làm việc có cửa kính hướng về phía tây, anh đang nhìn ánh tà dương, tay trái chống cằm, ngón trỏ tay phải gõ lên bàn đồng điệu với tiếng bấm của kim giây đồng hồ. Dưới ánh mặt trời lặn, nước da của anh trông trắng bệch lạ thường, trên mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt nhìn về khoảng không vô định, lông mi bỗng nhiên run rẩy, cúi thấp đầu, như thể sắp ngủ. Chiếc áo khoác trắng anh đang mặc cũng để mở, giống như đợi hết giờ làm để cởi ra vậy.

“Giáo sư Chu Cầu lại chờ đến giờ tan làm à?”

“Nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ được giao thì cũng có thể chờ đến giờ rồi về.

“Hôm nay mình lại muốn ở lại, số liệu thí nghiệm của mình kém quá.”

“Ai chẳng vậy, mình cũng phải làm lại một vài thí nghiệm.”

Mấy cô gái ngồi ở gian phòng bên kia thì thào, phàn nàn vài câu rồi ngẩng đầu nhìn Chu Cầu, nhưng lại thở dài và lắc lắc đầu quay lại với công việc đang dang dở.

“Giáo sư Chu Cầu, em có một trị số không tính được, giáo sư có thể xem qua được không?” Giọng nói phát ra từ Lý Hạo, thực tập sinh duy nhất trong toàn bộ phòng nghiên cứu dám nói chuyện với Chu Cầu.

Chu Cầu cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, gần năm phút nữa là đến năm giờ.

Đối với Chu Cầu, đề mục mà thực tập sinh hỏi trước giờ đều là cơ sở nền tảng, nếu anh đáp lại chắc chắn chỉ trong vài phút, nhưng chỗ khó là giải thích rõ ràng và giải đáp để họ hiểu. Lúc đầu, Chu Cầu cũng rất vui lòng giúp đỡ những thực tập sinh trẻ này. Nhưng về sau lại phát hiện, giữa người với người, à không, giữa bọn họ cùng mình có khoảng cách chênh lệch.

Chu Cầu tình nguyện dùng năm phút này để ngẩn người. Nhưng anh vẫn cầm lấy máy tính Lý Hạo đưa cho, nhìn câu hỏi một chút rồi từ trong ống đựng bút rút ra một cây bút, viết lên trên tờ giấy nhắn trên bàn. Chu Cầu chỉ hi vọng Lý Hạo không quấy rầy mình lúc tan tầm, chút nữa anh còn phải đi gặp một người quan trọng gấp một vạn lần so với Lý Hạo.

“Ôi, giáo sư Chu Cầu, anh đừng viết mãi như thế, giảng giải cho em một chút.” Đứng bên cạnh, Lý Hạo nhìn thấy Chu Cầu viết mấy chuỗi con số, thấy như lọt vào trong sương mù, gấp đến độ giậm chân.

Chu Cầu viết xong một dãy phép tính cuối cùng, còn chưa kịp tính toán kết quả, trên đồng hồ đã hiện năm giờ. Anh xé mấy tờ giấy ghi chú viết đầy phương pháp tính xuống, dán vào máy tính rồi bỏ lại cho Lý Hạo.

“Cậu dùng máy tính tự tính kết quả cuối cùng, tôi tan việc.”

Chu Cầu để lại câu nói này rồi cởi áo khoác trắng, mặc kệ Lý Hạo ở sau lưng hỏi về các bước giải quyết vấn đề, anh bước đi không thèm quay đầu lại.

“Hỏi vấn đề ngay trước khi giáo sư Chu Cầu tan việc, gan Lý Hạo cậu thật lớn”.

“Nếu như giáo sư Chu Cầu hòa nhã một chút thì sẽ là nam thần đầu tiên của mình”.

Các tiểu cô nương chưa bao giờ bỏ qua bất cứ đại hội lá cải nào.

“Các cậu quá nông cạn, ngoại hình giáo sư Chu Cầu chỉ là một trong nhiều ưu điểm của anh ấy, bất cận nhân tình chỉ là khuyết điểm duy nhất, điều này không ngăn cản được sự ưu tú của giáo sư.” Lý Hạo nói với đám nữ sinh kia, trong lời nói lộ ra vẻ kính nể cùng sự tự hào không giải thích được.

“Nói cũng đúng, giáo sư Chu Cầu chưa từng cho cậu sắc mặt tốt.”

Bạn thân của ngài Chuyên Gia Sửa Đao Nhỏ đã trực tuyến. (Ý nói Lý Hạo sùng bái và nói nhiều điều tốt đẹp về Chu Cầu).

“Được rồi đừng nói nữa, luận văn viết xong hết rồi phải không? Còn không mau đi viết!” Lý Hạo rất muốn ném máy tính lên bàn, nhưng mà bởi vì giá cả của chiếc laptop quá đắt, nên hắn vẫn đem nó vững vững vàng vàng đặt ngay trước mặt mình. Không để ý đến mấy cô nương vẫn líu ríu nói chuyện trời đất, Lý Hạo bắt đầu nghiên cứu những mẩu giấy ghi chú mà Chu Cầu đưa cho.

Chu Cầu hiện đã sớm quét thẻ rồi tan làm.

Ngồi trên xe vừa khởi động động cơ vừa bấm một dãy số trên điện thoại di động gọi qua, bật chế độ rảnh tay, trên màn hình hiện lên hai chữ “Dư Xuyên”.

“Dư Xuyên, tôi hết giờ làm rồi, cậu đang ở đâu? Bây giờ tôi sẽ đi tìm cậu.

Không, tôi không bận. Hôm nay tôi định xin nghỉ phép, nhưng cậu không đồng ý.

Ừ, tôi qua đó ngay, gặp mặt rồi nói chuyện.”

Chờ điện thoại tắt xong, trên mặt Chu Cầu hiếm thấy nở một nụ cười.

Chu Cầu cùng Giang Dư Xuyên quen nhau từ tiểu học, hai người cũng là “kẻ lập dị” trong mắt người thường. Dần dà, có lẽ hai người bị bài xích cảm nhận được sự tử tế hiếm có trên đời này từ nhau. Hai người trở thành bạn bè, tình bạn này cũng cứ thế duy trì mười mấy năm.

Màu da của Chu Cầu hồi nhỏ còn trắng hơn bây giờ một chút, thậm chí có thể hình dung là trắng như OMO. Anh không bao giờ thích chạy xung quanh sân chơi với những đứa trẻ khác, chơi trò chơi chém chém giết giết, anh chỉ thích ngồi yên tĩnh một mình trong phòng học.

Bởi vì anh là thiên tài nhảy lớp, giáo viên cũng luôn ngầm đồng ý để anh làm chuyện mình thích.

Trong lớp tất cả mọi người đều có chút cô lập anh, từ trước đến nay con người đều sợ hãi, ghen ghét người mạnh hơn mình. Trong mắt Chu Cầu bọn họ chỉ như con kiến, không đáng giá nhắc tới. Vì trí thông minh cao hơn người bình thường, Chu Cầu bẩm sinh thiếu hụt về mặt đánh giá tình cảm. Anh không dễ dàng hiểu được cảm xúc của người thường, miêu tả nhiều nhất về anh là lạnh lùng, mà Giang Dư Xuyên lại bổ sung cho cuộc sống của Chu Cầu.

Nếu tính cách Giang Dư Xuyên cởi mở hơn một chút, như vậy chắc chắn trở thành đối tượng theo đuổi của mọi người trong trường. Giang Dư Xuyên từ nhỏ đã rất đẹp, mắt to hai mí, lại thêm óc thẩm mỹ tuyệt vời của mẹ, họ hàng và hàng xóm thấy anh không một ai nói một từ không thích.

Điều đáng tiếc là, bản thân Giang Dư Xuyên hình như không thích những thứ này. Khi người khác khen ngợi anh, anh chỉ vẻn vẹn nhàn nhạt cười, cũng không nói chuyện, nụ cười chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Mẹ đưa cho anh sự hiểu biết cùng tôn trọng, cũng không yêu cầu Giang Dư Xuyên trở thành một người hướng ngoại, mà là duy trì niềm yêu thích đọc sách, ở trong thế giới của riêng mình.

Cũng chính như vậy, tại năm thứ ba tiểu học, hai người hướng nội gặp nhau trong phòng học

Ngoại trừ Giang Dư Xuyên, Chu Cầu vẫn chưa gặp được người thứ hai có thể gửi gắm tình cảm.

Ngoại trừ Chu Cầu, Giang Dư Xuyên vẫn chưa gặp được người thứ hai có thể tặng sự dịu dàng.

Bạn đang đọc Mặt Trăng Lặn, Đỗ Quyên Ngủ (Bản Dịch) của Ge XiaoBei
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NyeoYeon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.