Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dương Thần (1)

Tiểu thuyết gốc · 1457 chữ

Xin chào, lại là mình đây.

Haizz biết làm sao giờ nhỉ, bộ " Ta mở hậu cung tại đô thị" còn chưa end mà định viết bộ mới rồi, thôi, các bạn đọc được thì đọc nhé.

Vốn tính viết nốt nhưng bộ kia hậu cung đô thị, bộ này thể loại lục mẫu nhé, sẽ end trong khoảng 60 chương, tình tiết nhanh, không câu chương gì hết nhé, cỡ giữa tháng 6/2022 sẽ viết xong.

Tên truyện: Mẹ ta là tổng giám đốc.

Thể loại: Lục mẫu.

Ta tên là Dương Thần, năm nay vừa hơn 22 tuổi.

Ta là một thằng không cha không mẹ, ừ, ít ra là như vậy.

Ta chỉ nhớ một ít về mẹ ta, đó là một nữ nhân tuyệt sắc, ôn nhu hiền hậu, ba ta mất lúc vài tháng sau ta được sinh ra, mẹ ta lúc đó khóc rất nhiều, rất nhiều.

Cũng không biết bao lâu, được vài tháng hay một năm thì mẹ ta đi Mỹ quốc, gia tộc mẹ ta không biết vì sao lại không nhận ta, đưa ta đến trại trẻ mồ côi.

Lúc đó ta rất hoang mang lo sợ, không biết vì sao mẹ ta không tới đón ta, không biết vì sao ta lại ở đây, chẳng lẽ thế giới này không ai cần ta sao?

Ta sợ hãi, cô đơn, tuyệt vọng.

Ta từng khóc rất nhiều, rất đau khổ, chua sót khi nhìn bạn bè đi học có cha mẹ chăm sóc.

Ta từng chua xót trong lòng, tự nhủ phải tự cố gắng lên.

Ta dần dần chết lặng, dần dần sống hướng nội.

Ta trầm mặc, nhìn cuộc sống của mọi người, hạnh phúc, yên vui.

Dần dần, nụ cười biến mất trên gương mặt ta, đôi mắt ta trầm tĩnh.

Ta học được cách khôn khéo ứng xử dưới cái nhìn xoi mói của mọi người.

Lúc ta giật mình nhìn lại, phát hiện mình đã trưởng thành, trưởng thành rất sớm, nhưng nó cũng là ưu thế duy nhất của ta.

Ta không thông minh hơn người, học lực chỉ ở mức bình thường, nhờ số tiền mà gia tộc cung cấp nên đủ cho ta học hết cấp 3, sau khi vào đại học ban ngày ta đi học, buổi tối đi làm thêm.

Rốt cuộc cuộc sống cũng yên ổn lại.

Cứ thế cho tới khi ta tốt nghiệp đại học, làm một nhân viên văn phòng ở một công ty lớn đứng thứ 1 trong nước.

Ta cũng không biết vì sao mình có thể vào được công ty này, có lẽ là do ta may mắn chăng?

Không, không phải, từ nhỏ ta đã học được cách quan sát người khác, từ một vài chi tiết nhỏ trên nét mặt người phỏng vấn ta có thể thấy được đây không phải trùng hợp.

Vậy thì chỉ có một lý do, có người giúp đỡ ta.

Nhưng là ai chứ? Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có gia tộc của mẹ ta là có thể giúp ta.

Mẹ ta tên Cố Linh Nhi, dựa theo tuổi tác thì bây giờ nàng đã 40 tuổi, hiện giờ ta mới 22 tuổi, 18 tuổi là tuổi vừa trưởng thành của đời người nhưng mẹ ta đã sinh ra ta.

Nói ta không oán hận mẹ là giả, một người mẹ bỏ đi không để lại một địa chỉ liên lạc cho ta, một người khiến ta vừa hận vừa thương, cũng có chút nhớ nhung.

Năm đó không biết vì sao ba ta lại mất sớm, mẹ vừa tuổi thanh xuân đã phải nhận nỗi đau lớn như vậy, nói mẹ ta đi nước ngoài vì muốn nghỉ ngơi cho quên nỗi buồn thì có thể hiểu được, nhưng bỏ ta lại suốt hơn 20 năm thì ta rất khó chấp nhận người mẹ như vậy.

Nhưng dù sao cũng là mẹ con, có lẽ lúc này ta rất oán hận mẹ ta nhưng lúc gặp lại ta có thể bỏ qua tất cả, nói chung thứ tình thân này rất khó nói.

Nhưng ta vẫn nguyện tin tưởng mẹ bỏ ta mà đi Mỹ quốc là có lý do, ta tin tưởng tính cách mẹ ta ôn nhu hiền thục không có lý nào lại chán ghét ta- đứa con trai này.

Còn về Cố gia thì suốt từ lúc đưa ta vào viện mồ côi và chu cấp số tiền để ta học hết cấp 3 thì không còn tin tức nào nữa, bản thân ta cũng không thất vọng, Cố gia là đại gia tộc ở Kinh Thành này, chỉ có Chu gia cùng Lăng gia là đủ để sánh ngang với Cố gia, còn lại đều là gia tộc nhị lưu.

Hôm nay như mọi ngày, ta vừa ngồi vào bàn làm việc đã bị xấp giấy tờ che hết tầm mắt, xấp giấy tờ này ta phải làm trong cả ngày này mới hết, nếu không xong buộc ta phải ở lại làm thêm tới tận tối mịt.

Quản lý có nói rõ ràng với ta, do ta là người mới, cộng thêm việc bằng đại học chỉ ở mức bình thường ( trường đại học cấp cao ta không đủ tiền đóng học phí ) nên buộc phải phụ trách việc gõ chữ, cũng là công việc cực nhọc nhất văn phòng này.

Phòng làm việc của ta nằm ở tầng 3 của toà nhà, phụ trách xử lý các loại hồ sơ, công việc của mỗi người mỗi khác nhưng ít ra cũng thong thả, thoải mái hơn ta nhiều, còn ta chỉ việc gõ chữ coppy từ xấp giấy tờ vào máy tính rồi lưu lại mà thôi.

"Lạch cạch cạch".

Tiếng gõ phím quen thuộc vang lên, đánh dấu một ngày mới tẻ nhạt vô vị của ta, ánh mắt ta bình tĩnh, công việc này không phải mong muốn của ta nhưng cuộc sống mà, đâu phải muốn gì là được, đoán chừng cuộc sống của ta sau này chỉ có vậy mà thôi.

Đừng nghĩ làm lâu năm sẽ thăng chức, một người làm công cả đời cũng sẽ không có tư duy của người làm chủ, đây là lý do vì sao lúc còn cấp 3 học sinh phải phấn đấu thi vào trường đại học tốt, nó không chỉ đào tạo kiến thức mà còn là tư duy.

Muốn không có tư duy mà giàu nhanh chỉ có con đường hắc đạo, nhưng ta không muốn tiến vào con đường này.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến giờ nghỉ trưa, ta duỗi lưng, đứng dậy đi tới căn tin.

Căn tin chỉ dành cho tầng lớp làm công như bọn ta, lãnh đạo đều ăn bên ngoài, đừng nghĩ công ty này nhỏ, đi hết ngõ ngách trong công th cũng tốn hơn nửa tiếng đồng hồ, công ty này là đầu tàu kinh tế của cả nước nên lương công nhân cực cao, số tiền hàng tháng cũng đủ ta thuê nhà trọ, cuối tuần ăn chơi, hàng tháng đi du lịch.

Đây là chỗ tốt của công ty lớn, lương cực cao, công việc thì đều có hệ thống tự phân chia, mỗi người đều có công việc riêng trong một ngày, làm xong việc có thể lựa chọn làm thêm hoặc nghỉ ngơi, tất nhiên làm thêm sẽ có thêm tiền còn nghỉ ngơi thì không có, công ty cũng không bắt buộc công nhân phải tới 5h mới được về, làm xong việc thì về lúc nào tùy thích.

Đây là nhờ hệ thống AI trí tuệ nhân tạo vừa được sản xuất, nó có hệ thống chấm công riêng, hệ thống camera dày đặc chỉ cần vừa vào cửa là hệ thống tự nhận định bạn đã điểm danh, công việc cũng là nó sắp xếp.

Ta gọi một phần bánh mì cùng coca ngồi vào một góc chậm rãi ăn, bữa trưa là miễn phí, hầu hết các món ăn như cơm gà, mỳ tôm, bánh mì, thịt nướng đều có, tất cả đều miễn phí, tất nhiên không có lẩu hay các món đắt đỏ rồi.

Nhóm lãnh đạo ăn bên ngoài vì họ không lo vấn đề tiền bạc, họ đều là cao tầng công ty, cũng chẳng ai nói gì.

Sau khi hết nghỉ trưa, ta tiến vào phòng làm việc, quản lý bỗng gọi ta tiến vào phòng hắn.

Ta có chút nghi hoặc, bình thường hắn ta một câu cũng chẳng buồn nói với ta trừ khi có chuyện gì đó (thông báo hay thông tin gì đều có trên máy tính hay điện thoại).

Bạn đang đọc Mẹ Ta Là Tổng Giám Đốc sáng tác bởi daihuynhjuka
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daihuynhjuka
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 1056

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.