Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dương Thần (2)

Tiểu thuyết gốc · 1065 chữ

Ta buồn bực tiến vào phòng hắn, quản lý tên Ngô Minh, khoảng 35 tuổi, vóc người cao khoẻ, 1m78, mặc bộ tây trang rất cuốn hút, gương mặt có góc cạnh rõ ràng.

Trong khi ta chỉ có 1m71, vóc người gầy gò, nặng 51 kg, gương mặt trầm tĩnh như nước, bất cứ suy nghĩ gì đều khó hiện lên mặt ta, đây cũng là do cuộc sống bức bách ta như thế, dần dần ta cũng đã quen.

Ngô Minh đưa một xấp giấy tờ dày khoảng 2 cm lên mặt bàn, nói:"Dương Thần, cậu đánh máy giúp tôi đống này nhé".

"Vâng, em làm ngay đây". Ta khẽ gật gật đầu, dù sao phần làm thêm này cũng được tính thêm tiền vào lương tháng của ta nên không lo gì.

Ra khỏi phòng quản lý, ta ngồi vào bàn, cầm tờ giấy A4 trên cùng, thông tin trên đó khiến ta bất ngờ.

Đó không phải số liệu hay thông tin làm việc gì mà là hồ sơ đơn giản của một người, thông tin trên này khá ít nhưng miễn cưỡng đủ.

Nhìn nhìn, ta phát hiện có rất nhiều thứ không đúng.

Hồ sơ này là một thiếu nữ 20 tuổi, không có ảnh chụp, nàng tên là Cố Linh Ngọc, có ngày tháng năm sinh, địa chỉ, đã học trường đại học, cấp ba nào……

Nhưng ta phát hiện có rất nhiều chỗ không hợp lý, tỷ như trường đại học Bắc Hải, nó là một trường lớn ở Kinh Thành, có duy nhất một khoa kinh tế, vừa hay ta biết khoa kinh tế này, nó là một khu khép kín, hầu như không chấp nhận học sinh mới mà chỉ khi khoá cũ tốt nghiệp mới nhận khoá mới, ta biết khoa cũ của trường này, không một ai họ Cố.

Khoan đã, họ Cố, ta khẽ giật mình, họ này là họ của mẹ ta, nàng tên Cố Linh Nhi, còn thiếu nữ này tên Cố Linh Ngọc, có giống nhau quá không?

Ta bắt đầu suy nghĩ lung tung, quãng thời gian mẹ ta ở Mỹ quốc có thai sao? Nhưng người đàn ông đó là ai? Là ai mà khiến mẹ ta chấp nhận sinh con vì người đó?

Không nghĩ lung tung nữa, ta nhìn tiếp hồ sơ, nhiều chỗ không hợp lý, ngay cả địa chỉ cũng mơ hồ không rõ, lại còn nhận học bổng nữa chứ? Khoa kinh tế trường Bắc Hải cực khó nhận học bổng, theo ta biết chỉ có 3 người từng nhận học bổng và đều đã tốt nghiệp cách đây vài năm.

Buông hồ sơ xuống, ta khẽ nhíu mày suy tư, thiếu nữ này ta đoán 70% là liên quan tới họ Cố, là họ Cố của mẹ ta chứ không phải ngẫu nhiên mà nàng có họ này.

Đây rốt cuộc là em gái ta ư? Hay là một thiếu nữ nào đó của gia tộc? Cũng có thể nàng mang họ Cố là ngẫu nhiên, tuy vậy ta cũng đoán tỷ lệ này khá nhỏ bé.

Theo hồ sơ đơn giản ghi lại thì đây là hồ sơ nàng vừa nộp vào công ty, giới thiệu luôn công ty của ta tên là "Phương Đông".

Suy nghĩ mãi không rõ, ta quyết định không nghĩ nữa, bắt đầu vùi đầu vào công việc tẻ nhạt.

Một ngày bình thường.

Hôm sau, như mọi khi ta đúng giờ tới công ty, do phòng xử lý hồ sơ nằm ở tầng 3 nên ta đi thang máy cho nhanh, thực ra mọi khi ta đều đi thang bộ rèn luyện sức khoẻ, do yêu cầu của công việc buộc ta phải ngồi hầu như cả ngày nên việc rèn luyện cơ thể này là bắt buộc.

Đừng nghĩ nó không quan trọng, nếu một người từ nhỏ đã vùi đầu vào học, ngày ngủ 5 tiếng, chỉ học và học suốt, hao tổn tâm trí, tinh lực thì tương lai không sớm thì muộn cơ thể cũng suy kiệt mà mất sớm.

Đấy không phải nói đùa, đến cả máy móc cũng cần bảo dưỡng đừng nói cơ thể sinh học như con người.

Không biết vì sao hôm nay ta bước vào thang máy, trong lòng ta như có âm thanh chỉ dẫn ta phải tiến vào.

Đây là gì chứ? Dự báo ư?

Ta không tin huyền huyễn nhưng tin tưởng vào trực giác của bản thân, thứ trực giác này là hoàn toàn có thật tựa như một số loài động vật nhạy cảm nhận ra nguy hiểm.

Thang máy không đông lắm, khi ta vừa tiến vào thì cửa thang máy vừa đóng, một thiếu nữ thu hút sự chú ý của ta.

Nàng khoảng 18 tuổi, gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ, mái tóc dài đen nhánh, hàng lông mi cao vút, da rất trắng, nàng mặc bộ vest công sở, hai đồi núi như muốn bung ra, ta đánh giá cỡ cup D, tuổi trẻ như vậy đã hùng vĩ như thế, chậc chậc.

Dáng người nàng rất đẹp, tuy nhiên nét thanh xuân của nàng hầu như không có, thay vào đó là nét lạnh lùng, băng giá, khí chất siêu phàm thoát tục toả ra xung quanh khiến cho nàng như tiên nữ giáng trần, đặt ở một đám mỹ nữ tựa như hạc giữa bầy gà.

Rất nhiều người lầm tưởng nữ nhân chỉ cần đẹp là đủ, hoàn toàn sai lầm, khí chất mới là quan trọng nhất, một mỹ nữ thế nào cũng sẽ nhìn chán, khí chất mới là thứ áp đảo người khác.

Tựa như một mỹ nữ bình thường và mỹ nữ xuất thân trong đại gia tộc vậy, khí chất không phải một hai ngày là có mà phải chậm rãi bồi dường từ nhỏ, đây mới là thứ phân chia cao thấp giữa các mỹ nữ.

Theo ta, nàng cỡ 97 điểm, đây là con số cao nhất mà ta từng đánh giá, mỗi người mỗi sở thích khác nhau, theo quan điểm của ta ngoài vóc người khuôn mặt cần phải thêm khí chất.

Dưới váy đen là một đôi chân trắng, thon dài, nàng mặc tất chân màu da nhưng vẫn thấy được một đoạn nhỏ, màu da trắng mịn, là kiểu ta thích.

Bạn đang đọc Mẹ Ta Là Tổng Giám Đốc sáng tác bởi daihuynhjuka
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daihuynhjuka
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 535

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.