Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy Vết

Tiểu thuyết gốc · 4781 chữ

Tại một căn phòng số 502, tầng 5 toà A thuộc chung cư Bình Nghĩa, Quận 2, Sài Gòn. Một cô gái đang dùng ống nhòm nhìn qua phòng 408, toà B cũng là của chung cư này, qua khung cửa sổ.

Phía bên kia, phòng 408 thuộc chung cư Bình Nghĩa, có một người đàn ông với gương mặt có hai vết sẹo dấu nhân trên má, nhìn qua đôi mắt có vẻ bặm trợn, đang thưởng thức ly mỳ tôm tự mình pha, một cách ngon lành.

"Chà, trong lúc mình đang khổ sở làm nhiệm vụ thì tên kia sống có vẻ thoải mái nhỉ?" Cô gái đang theo dõi vừa nuốt nước miếng khi nhìn thấy cách mà người đàn ông mình đang theo dõi thưởng thức ly mì, vừa chua chát nói.

Bụng của cô gái ấy bắt đầu phát ra những âm thanh mà cơn đói muốn để mong cô gái này bỏ thứ gì vào bụng. Nhưng không quên nhiệm vụ, cô gái ấy chỉ vớ đại chai nước bên cạnh để uống một ngụm nhằm tạm thời quên đi cơn dằn vặt bụng.

"Có đồ ăn rồi!" Một chàng trai vừa mở cửa phòng nơi cô gái đang ở, trên tay cầm hai hộp bánh xèo khá to, vừa cười vừa nhìn về phía cô gái và nói.

Khi nghe được âm thanh giải cứu được chiếc bụng của mình, cô gái mỉm cười thoải mái, nhưng vẫn tiếp tục hành động theo dõi người đàn ông lúc nãy không rời mắt.

⁃ Cậu đi hơi lâu đấy. - Cô gái mắt vừa nhìn ống nhòm, miệng vừa nói với chàng trai vừa mua đồ ăn về cho mình.

⁃ Thưa Thượng sĩ Đặng Hoàng Linh, vì đường kẹt xe quá nhiều nên em bị trễ ạ! - Chàng trai trẻ ấy đứng nghiêm, cúi đầu để tạ lỗi với cô gái ấy, Thượng sĩ Linh.

⁃ Lại đây, tôi có chuyện cần nói với cậu. - Linh ra lệnh cho chàng trai trẻ trong khi vẫn đang quan sát người đàn ông phía bên kia toà B.

⁃ Dạ, chị có chuyện gì ạ?

Chàng trai trẻ khoá cửa phòng lại, cẩn thận đặt hai hộp bánh xèo vừa mua lên bàn, rồi lại gần phía Linh.

"Bụp!" Một cú đấm như trời giáng vào bụng của chàng trai trẻ khiến cậu ấy phải thốt lên: "Ây da!"

⁃ Cậu muốn cho người khác biết chúng ta là cảnh sát à?

⁃ Dạ không ạ, em xin lỗi vì bấn cẩn.

⁃ Tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, chỉ cần tai mắt của bọn chúng mà biết thì coi như vụ này không thu được gì. Cậu hiểu không?

Chàng trai lấy tay gãi đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn mà hối lỗi, rồi cậu ấy cười gượng:

⁃ Dạ hiểu, nãy giờ có quan sát được gì không chị?

⁃ Hừm.

Linh không đưa ra một câu trả lời rõ ràng, cô ấy làm thinh và vẫn tiếp tục quan sát đối tượng.

Chàng trai thấy thế liền chạy tới phía cái bàn, cuốn bánh xèo vào bánh tráng tạo thành những cuộn bánh tráng cuốn bánh xèo thật ngon, đặt lên một cái đĩa, rồi đem lại phía Linh.

⁃ Chị ăn cho đỡ đói bụng đi chị, để em quan sát tiếp cho.

Linh nghe xong, liền rời mắt khỏi chiếc ống nhòm, nhìn sang đĩa bánh xèo cuộn mà nuốt nước miếng.

⁃ Cậu vô thay ca đi. - Linh nhìn chàng trai cười.

⁃ Dạ.

Thế rồi, Linh thưởng thức ngon lành những cuộn bánh xèo để cơn đói xua đi, mùi bánh xèo nồng nặc cũng khiến chàng trai vừa đi mua đồ ăn về chưa kịp ăn ực ực nước miếng.

⁃ Đây, phần của cậu. - Linh đưa một cuộn bánh xèo lên trước miệng của chàng trai trẻ .

⁃ Em cảm ơn. - Chàng trai trẻ cắn rồi giữ cuộn bánh xèo trên miệng, mắt không rời ống nhòm.

⁃ Ngoan lắm, cậu bắt đầu giống bé Ti nhà tôi rồi đấy. - Linh cười.

⁃ Bé Ti là ai vậy ạ?

⁃ À, bé Ti là tên con chó mà tôi nuôi.

⁃ Hơ hơ, hài á chị. - Chàng trai nhếch miệng cười gượng gạo.

⁃ Phải hài chứ, đúng không bé Hoàng? - Linh cười thêm lần nữa.

⁃ Chị này. - Chàng trai bĩu môi nhìn sang phía Linh, vì Hoàng là tên của chàng trai trẻ ấy.

Linh thấy Hoàng lơ là việc quan sát liền trợn mắt rồi nhìn sang phía ống nhòm nhằm ra lệnh cho Hoàng tiếp tục công việc.

Đang quan sát một lúc thì cửa phòng Linh và Hoàng đang ở bị gõ, một tiếng gọi quen thuộc từ một người phụ nữ gọi vọng vào trong.

"Linh ơi! Hoàng ơi! Hai đứa có ở trong không?"

⁃ Chết rồi. Hoàng, dọn dẹp mấy cái sổ ghi chép với ống nhòm lẹ lên, bà Trúc ghé phòng kìa.

⁃ Dạ.

Hai người, Linh và Hoàng hành động với tác phong nhanh gọn lẹ đúng với công việc cảnh sát hình sự mà cả hai đang làm, để chuẩn bị đón một vị khách không liên quan trong công việc, không mời mà đến.

Linh chạy ra mở cửa.

⁃ Dạ con chào cô. - Linh niềm nở một cách chân thật.

⁃ Ừ, hai đứa cho cô vô nhà chơi được không? - Người phụ nữ tên Trúc mở lời.

⁃ Dạ được chứ cô, cô vô đi ạ. Anh ơi, lấy nước cho cô đi anh. - Linh vội quay sang nói về phía Hoàng đang vội vàng dọn dẹp đồ đạc còn sót lại.

Nói rồi, người phụ nữ tên Trúc bước vô nhà, trên tay cầm một giỏ táo tươi trông rất ngon.

Bà Trúc ngồi xuống nhà, trước cái bàn vừa nãy đã được dùng để đặt hai hộp bánh xèo vừa bị Hoàng dọn đi. Hai ly nước được Hoàng đưa ra, một để mời bà Trúc, cái còn lại dành cho Linh.

Linh ngồi tiếp chuyện với bà Trúc một cách thân mật như nói chuyện với một người đã quen từ lâu. Trong khi đó, Hoàng ngồi phía sau Linh để đấm bóp cho cô ấy. Nhìn thật giống cảnh hai vợ chồng đang chăm sóc nhau.

⁃ Nè, dạo này công việc của con sao rồi? - Bà Trúc bắt chuyện.

⁃ Dạ cũng ổn á cô. - Linh cười gượng gạo.

⁃ Ừa, mà sao thấy mặt con mấy bữa nay xanh xao vậy? Bộ chồng không thương hả? - Bà Trúc nhìn về phía Hoàng.

Nghe vậy và thấy bà Trúc nhìn về phía mình, Hoàng bối rối chưa biết phải trả lời làm sao.

⁃ Dạ đúng rồi cô, ảnh lo cho ai á, mua đồ ăn lúc nào cũng về trễ, để con lúc nào cũng chờ đến đói meo. - Linh tỏ vẻ tội nghiệp nói với bà Trúc.

⁃ Hả? - Hoàng ngỡ ngàng ngơ ngác đáp lời.

⁃ Trời ơi, sao vậy Hoàng, phải biết lo cho vợ chứ, nghe chưa. - Bà Trúc trách.

⁃ Dạ... - Hoàng xịu mặt trả lời, thể hiện sự oan ức không dám nói ra của mình.

⁃ Thôi, nay cô từ quê mới lên, có mấy quả táo ngon lắm, cô đem cho con một ít đây, ăn cho có sức khoẻ nhá. - Bà Trúc đứng lên chuẩn bị ra về.

⁃ Dạ, cô không ở lại chơi một tí nữa ạ? - Linh hỏi.

⁃ Thôi, cô về sớm đề còn nấu cơm trưa.

Thế rồi, Linh tiễn bà Trúc ra tận cửa, niềm nở chào bà ấy một cách lịch sự.

Bà Trúc nắm tay Linh rồi thân mến mà nói:

⁃ Hai đứa cố gắng nhá, sống ở khu A dành cho mấy người lao động phổ thông như chúng ta thì khó khăn từng ngày. Cố lên nhé.

⁃ Dạ, con cảm ơn cô.

⁃ Vậy thôi cô về nhá.

⁃ Dạ cô về ạ.

Nói rồi, Linh đóng cửa bước vào phòng.

Bất chợt, một giọng nói phát ra từ chiếc tai nghe không dây mà Linh đeo từ nãy tới giờ, từ lúc theo dõi người đàn ông bên toà B. Giọng nói đó của người đàn ông bên toà B mà Linh đang theo dõi suốt thời gian qua. Có vẻ như ông ta đang nói chuyện qua điện thoại với một ai đó mà Linh chỉ có thể nghe được lời nói của ông ta mà thôi.

"Tôi phải gặp anh lúc mấy giờ đây?"

"Chúng ta phải gặp nhau ở đâu? Tôi nghĩ mình nên đổi địa điểm, tôi nghi ngờ chúng ta có thể đã bị theo dõi."

"Được rồi, vậy gặp nhau ở phố đi bộ Nguyễn Huệ, khoảng sáu giờ tối nay."

Khi nghe được những thông tin này, Linh vội tiến tới chỗ Hoàng đang rửa chén bát.

⁃ Cậu nghe rồi chứ? - Linh nói từ phía sau lưng Hoàng.

⁃ Dạ rồi, vậy chúng ta có nên tóm chúng một mẻ luôn không?

⁃ Đã một tháng kể từ lúc chúng ta bắt đầu theo dõi hắn, hắn đã thực hiện được hơn mười vụ giao dịch ma tuý rồi. Bên tình báo cũng nói rằng lần giao dịch thứ mười một này, hắn sẽ gặp tên trùm sỏ, có lẽ lần này chúng ta sẽ gom được một mẻ.

⁃ Em hiểu rồi, vậy chúng ta chuẩn bị thôi, em sẽ báo về cho đội.

⁃ Ừ, nhớ phải nhanh chóng đấy.

⁃ Dạ.

Nói rồi, Hoàng vội đi ra ngoài để đi về trụ sở của đội cảnh sát hình sự thành phố Hồ Chí Minh.

Đúng sáu giờ tối, tại phố đi bộ Nguyễn Huệ, Quận 1, Thành phố Hồ Chí Minh...

Con phố lên đèn sáng chói, lung linh đầy hấp dẫn vào mỗi tối như mọi khi. Dòng người tấp nập qua lại trong không khí nhộn nhịp đúng chất của một cái phố đi bộ ở nơi đô thành tấp nập này.

Không khí ở phố đi bộ thì như vậy, nhưng mỗi người đều có một suy nghĩ, tâm trạng không hề giống nhau. Cũng như vậy, ở đây đã bố trí sẵn một tổ đội cảnh sát hình sự hành tung rất kín đáo. Tổ đội này là tổ đội mà Linh và Hoàng đang làm việc cùng, để theo dõi một đường dây bán ma túy rất tinh vi và đầy bí ẩn. Và cũng chính người đàn ông mà Linh và Hoàng theo dõi suốt một tháng qua chính là một trạm giao dịch hoàn hảo. Việc hắn ta không để lộ kẻ cầm đầu đã gây khó khăn cho cảnh sát rất nhiều.

Bây giờ, khắp tất cả các vị trí của phố đi bộ Nguyễn Huệ đều có sự góp mặt kín đáo của các thành viên trong đội cảnh sát hình sự thành phố Hồ Chí Minh, một sự phân bố đúng như nó phải như vậy.

⁃ Cô có chắc là hắn ta sẽ tới đây không? - Một anh cảnh sát là đồng đội với Linh đang ở cùng vị trí với cô ấy, quán cà phê ven đường.

⁃ Chậc. Tôi đã đưa anh nghe đoạn nói chuyện của hắn với tên cầm đầu mà. - Linh tặc lưỡi khó chịu

⁃ Biết là vậy nhưng tôi vẫn có cảm giác không lành.

⁃ Hắn tới rồi kìa.

Linh vội thông báo với đồng đội qua bộ đàm chuyên dụng khi phát hiện bóng dáng của người đàn ông lạ mặt mà cô đã dành một tháng để theo dõi. Rồi cô cùng với đồng đội âm thầm theo dõi tên đó từng nhất cử nhất động.

Sau mười mấy phút theo dõi, Linh và đồng dội đã theo sát đối tượng đến một con hẻm. Trong con hẻm đó, một đám côn đồ tay cầm vũ khí đang chờ người đàn ông bị Linh theo dõi tới. Bọn chúng dường như rất trông mong cuộc gặp gỡ ngày hôm nay. Trong đám côn đồ ấy còn có một tên ngồi ở giữa, có vẻ như hắn chính là tên cầm đầu.

Linh và đồng đội đứng nấp sau một bức tường để quan sát, đồng thời chờ chi viện đến cùng tóm gọn hang ổ. Lúc đó, người đàn ông bị Linh theo dõi xách trên tay chiếc vali nhôm, tiến tới phía tên được nghi vấn là tên cầm đầu. Bọn họ nói chuyện gì đó nhưng Linh không thể nghe thấy. Vừa kịp lúc, chi viện đã đến, Linh cũng vừa hay thấy được cảnh người đàn ông mà cô theo dõi đưa chiếc vali nhôm cho tên cầm đầu, rồi hắn mở ra. Trong chiếc vali, rất nhiều túi bột trắng chất đầy chiếc vali. Sau đó, tên cầm đầu đã đưa một chiếc vali nhôm khác cho người đàn ông bị Linh theo dõi. Khi người đàn ông mở chiếc vali nhôm đó ra, rất nhiều xấp tiền mệnh giá năm trăm nghìn đồng được sắp xếp ngăn nắp. Và rồi, hai tên ấy nói chuyện và cười đùa với nhau. Như vậy là đủ để cảnh sát tràn vào.

Anh đội trưởng đội cảnh sát đang theo dõi cuộc giao dịch mờ ám của người đàn ông đã ra lệnh, tất cả các cảnh sát đang đứng núp tràn vào.

"Cảnh sát đây, đưa hay tay lên!"

Và thế là, đội cảnh sát hình sự ấy đã khống chế hết tất cả mọi người tham gia cuộc giao dịch mờ ám đó.

Sau đó, Linh lại gần tên cầm đầu để xem rõ gương mặt của hắn.

⁃ Cái gì? - Linh bất ngờ nói lớn.

⁃ Có chuyện gì vậy Linh? - Người đồng đội vừa nãy đi cùng Linh tiến tới hỏi.

⁃ Ông là người đứng sau à Long? - Linh trợn mắt hỏi người đàn ông bị nghi ngờ là người cầm đầu.

⁃ Ồ, lại có duyên với cô Linh rồi sao, ha ha. - Tên Long cười đắc chí.

Không chịu nổi, Linh tiến tới, xách cổ áo của tên Long đang bị còng tay, rồi cô nhìn thẳng vào mắt của tên ấy.

⁃ Nói! - Linh hét vào mặt tên Long.

⁃ Tao không biết gì hết, tao chỉ làm theo hướng dẫn của một người đàn ông, hắn nói sẽ cho tao ba trăm triệu nếu tao nhận chiếc vali kia và mang tới cho hắn.

⁃ À, bị bắt vô trại giam năm lần rồi mà vẫn đi làm mấy cái chuyện phạm pháp như thế này à? - Linh lại đưa đôi mắt lườm một cách sắc bén lên người tên Long.

Long chính là một tên giang hồ cầm đầu một băng nhóm ở một khu chợ nhỏ gần đây. Tên này từng có tiền án đánh nhau và tổ chức đánh bài trái phép nên bị bắt khoảng năm lần, nhưng có vẻ đến nay hắn vẫn chưa chịu chừa.

⁃ Tao còn không biết trong chiếc vali mà tên đó muốn tao lấy chứa cái gì thì làm sao có thể nói là tao phạm pháp được. - Tên Long cười nham nhở.

⁃ Cái tên điên này. - Linh chửi thẳng vào mặt tên Long.

Sau đó, Linh đứng lên, đá vào người tên Long khiến hắn la toáng lên vì đau.

⁃ Linh, chúng ta cần nói chuyện. - Anh đội trưởng đội cảnh sát hình sự tiến tới nói với Linh.

⁃ Vâng, có chuyện gì thưa sếp.

⁃ Người đàn ông mà chúng ta theo dõi, không phải tên Đại.

Vừa nghe nói hết câu, Linh trố mắt ngạc nhiên.

⁃ Cái gì?

⁃ Hắn không phải là người cô và Hoàng theo dõi suốt một tháng qua.

⁃ Anh có đang đùa không?

⁃ Không.

Linh vội tiến lại gần phía người đàn ông đội mũ đen mà cô và người đồng đội theo sát từ nãy đến giờ. Khi đến gần, cô mới thấy rõ gương mặt của tên đó. Đúng như những gì người đội trưởng nói, người đàn ông mà Linh theo dấu suốt từ nãy đến bây giờ, không phải là đối tượng mà cô cần bắt giữ.

Điều này đã làm cho Linh rất sốc, cô không hiểu bằng cách nào mà bản thân lại có thể mất dấu đối tượng mà cô đã dành một tháng trời để theo dõi, mặc cho sức khoẻ của bản thân nhiều lúc bị suy nhược. Nhưng, sự cố gắng của Linh sẽ không được công nhận nếu như cô ấy không đem lại kết quả cho phòng cảnh sát hình sự thành phố Hồ Chí Minh.

Tối hôm đó, đội cảnh sát hình sự đã áp giải những đối tượng mà họ bắt được về nơi lấy lời khai. Linh thì bị trưởng phòng cảnh sát hình sự triệu tập về phòng để hỏi chuyện.

Trong phòng làm việc của trưởng phòng cảnh sát hình sự, Linh đang đứng trước mặt của ông Lưu Hoàng An, trưởng phòng cảnh sát hình sự thành phố Hồ Chí Minh, để trình bày lại những sự việc đã diễn ra, đồng thời chuẩn bị nhận quyết định mới từ cấp trên.

⁃ Cô có gì để trình bày không? - Ông An chất vất Linh.

⁃ Thưa sếp, tôi đã để mất đối...

Chưa kịp dứt câu, ông An đã đập mạnh bàn tay xuống bàn, lớn tiếng:

⁃ Cô nghĩ đây là chuyện đùa à!

⁃ Dạ... không. - Linh giật mình với cú đập tay xuống bàn của ông An, cô chỉ biết đứng rón rén trước mặt ông ấy.

⁃ Cô và Hoàng đã theo dấu tên đó suốt cả tháng trời, chi phí để ở chung cư cũng không ít. Bây giờ cô nói để mất dấu là mất dấu đơn giản vậy sao?

⁃ Tôi sẽ cố gắng truy tìm lại dấu vết của tên đó, thưa sếp. - Linh cúi đầu trước mặt ông An.

⁃ Tốt nhất là cô nên như vậy đi, tôi cho cô ba ngày, nếu trong vòng ba ngày mà cô không tìm được dấu vết của tên Đại, cô phải tự giác rời khỏi đội điều tra ngay lập tức.

⁃ Dạ vâng... sếp. - Linh buồn bã rời đi.

Trước khi bước ra khỏi cửa, ông An nói với Linh một câu khiến cô phải lặng người suy nghĩ:

"Cô nên nhớ bản thân là một cảnh sát, không phải vì quá khứ của cô như thế nào mà tôi cho cô tham gia vụ này. Nếu như cô biết có nhiều người phù hợp hơn trong vị trí mà cô đang đứng, cô sẽ phải hối hận."

Linh bước ra khỏi phòng của cấp trên với dáng vẻ mệt mỏi, cô lấy tay xoa gáy để giảm bớt cơn nhức nhối và căng thẳng. Vì Linh là một nữ cảnh sát duy nhất trong đội, không những thế cô cũng khá xinh đẹp, nên với hành động này cũng đủ lấy đi nhiều ánh mắt của các thành viên trong đội điều tra mà cô đang làm.

⁃ Cô vất vả rồi. - Anh đội trưởng của đội đưa cho Linh một ly cà phê vừa mới pha.

⁃ Cảm ơn anh. - Linh nhận lấy ly cà phê.

⁃ Chắc phải áp lực lắm đúng không Linh? - Một người đồng nghiệp tiến tới hỏi thăm Linh.

Linh vội vàng đứng ra trước mặt mọi người trong đội, cúi người xuống trịnh trọng gửi lời xin lỗi đến tất cả.

⁃ Xin lỗi mọi người, trách nhiệm theo dõi tên Đại là của tôi nhưng lại vì sơ suất mà khiến mọi người phải vất vả.

Người đội trưởng bước lại vỗ vào vai Linh.

⁃ Không sao, dù gì thì chúng ta cũng có manh mối. Bọn tên Long có thể dùng để truy được dấu vết của kẻ đứng sau.

⁃ Ử đúng rồi đó, đừng buồn quá Linh, cứ cố gắng thôi. - Một người đồng nghiệp khác động viên Linh.

Và hầu như tất cả mọi người trong đội đều động viên tinh thần của nhau để khiến cho Linh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi, cô vội chào mọi người rồi đi ra ngoài. Thấy gương mặt Linh tỏ vẻ mệt mỏi và ủ rũ, anh đội trưởng của đội cảnh sát hình sự lặng lẽ đi theo cô ấy ra ngoài.

Linh đi bộ đến một công viên gần đó, anh đội trưởng cũng đi theo mà Linh vẫn chưa phát hiện ra. Khi thấy Linh ngồi xuống một chiếc xích đu trong khu trò chơi của trẻ em, anh đội trưởng cũng đi tới ngồi cạnh bên khiến cô ấy khá bất ngờ. Nhưng có vẻ qua nhiều chuyện mệt mỏi khiến Linh cứ im lặng mà đung đưa cơ thể theo chiếc xích đu.

⁃ Trời hôm nay không có sao nhỉ? - Anh đội trưởng bắt chuyện với Linh.

⁃ Vâng, trời hôm nay không có sao, có lẽ tối nay trời sẽ mưa.

⁃ Sao cô biết? - Anh đội trưởng hỏi.

⁃ Tôi đoán vậy, đoán mò thôi, đoán một cách vô tri ấy mà.

⁃ Ha ha. - Anh đội trưởng cười.

⁃ Sao anh lại cười? - Linh ngơ ngác nhìn sang phía anh đội trưởng.

⁃ À, tại tôi thấy nghề cảnh sát đối với cô rất thú vị ấy chứ. Nhiều khi chúng ta không có manh mối, không biết phải làm như thế nào, thì đoán mò cũng là một cách để gỡ rối vấn đề.

⁃ Anh đang trách khéo tôi à? - Linh cười chua chát.

⁃ À không, ý tôi không phải vậy đâu. - Anh đội trưởng vừa khua tay vừa cười.

⁃ Thôi, tôi phải về nhà rồi, để Hoàng đợi rồi cậu ấy lại than nữa. - Linh vội đứng dậy khỏi chiếc xích đu.

⁃ Cô... hay để tôi đưa cô về.

⁃ Dạ thôi, anh về nhà sớm đi, mai còn đi làm, tôi tự về được.

⁃ Nếu như việc đi về cô có thể làm được thì việc cho bản thân mình thoải mái chắc cô cũng làm được chứ?

⁃ Hửm?

Anh đội trưởng đứng dậy, đi đến trước mặt Linh.

⁃ Cảnh sát cũng là một con người mà, nếu gặp chuyện gì khiến bản thân cảm thấy mệt mỏi thì hãy tạo cho mình một nụ cười, có như vậy thì chúng ta mới hoàn thành nhiệm vụ được chứ. - Anh đội trưởng với vẻ mặt rạng rỡ nhìn Linh mà nói.

Thấy anh đội trưởng tỏ vẻ như vậy, Linh cũng không nhịn được mà cười khẽ.

⁃ Tôi biết rồi, anh yên tâm đi, anh nghĩ tôi dễ nản vậy sao.

Thế rồi, hai con người tạm biệt nhau tại công viên ấy, trong một buổi tối vắng sao. Trời bắt đầu đổ mưa.

Thông tin về đường dây buôn bán ma tuý mà đội cảnh sát hình sự thành phố Hồ Chí Minh đang điều tra có vẻ rất mơ hồ, vì sự việc không hề đơn giản như vậy. Trước đây, cả đội phát hiện hành tung bí mật của tên Đại, một đối tượng mới ra khỏi trại giam T17, Củ Chi, Thành phố Hồ Chí Minh sau hai năm vì tội buôn bán ma tuý. Sau khi được ra tù, tên Đại cũng ngựa quen đường cũ nhưng cách thức hoạt động của hắn lại chuyên nghiệp hơn. Không một sơ hở nào mà hắn để lộ cho cảnh sát có lý do để tóm hắn. Cũng vì vậy mà Linh và Hoàng phải giả dạng thành một cặp vợ chồng trẻ thuê căn phòng số 502, tầng 5 toà A thuộc chung cư Bình Nghĩa, Quận 2, Sài Gòn để có thể theo dõi Đại. Có bốn lần Hoàng đã đột nhập vào nhà Đại trong lúc hắn đi vắng để tìm manh mối, nhưng chẳng có thu thập gì cả, chính vì thế mà sự việc đã kéo dài một tháng nay.

Tại một con hẻm nhỏ, mưa đang rơi từng hạt nặng, những tia chớp loé lên làm bừng sáng gương mặt của hai người đàn ông, một người chính là tên Đại mà Linh đang truy tìm, người còn lại là một người đàn ông lạ mặt, khoảng chừng năm mươi tuổi. Bọn họ cười với nhau một điệu cười man rợ. Đại mặc chiếc áo mưa màu đen nói với người đang ông đang mặc vest đen, cầm một chiếc ô đen rằng:

⁃ Ông thấy có nên cho tôi thêm một ít để khen ngợi sự thông minh của tôi không.

⁃ Ông có mang thứ cần thiết đến không?

⁃ Ông nghĩ tôi tới đây với bàn tay trắng à, ha ha.

⁃ Tốt đấy, đưa cho tôi.

Tên Đại đưa ra một cái túi ziplock, trong đó có chứa một chiếc USB, có lẽ đây là thứ mà người đàn ông cầm dù đen cần.

⁃ Đây là những gì mà ông cần.

⁃ Tốt lắm, bây giờ ông có thể đi theo bọn tôi.

Vừa nghe được câu đó, người đàn ông mặc áo mưa cười đắc chí. Rồi bọn họ chuẩn bị bước ra khỏi con hẻm u ám này.

"Mấy người tính đi đâu vậy?" Một giọng nói phát ra từ trong bóng tối.

"Đứa nào! Mau ra đây!" Tên Đại bất ngờ hét lớn.

Từ trong bóng tối, một chàng thanh niên bước ra, ánh sáng của tia chớp làm rõ gương mặt của anh, đó là Hoàng.

⁃ Mày, tại sao mày có thể bám theo tao được? - Tên Đại sau khi lúng túng liền rút con dao trong túi áo ra.

⁃ Việc đó còn quan trọng nữa sao. Có lẽ ông thích mùi nhà tù nhỉ ông Đại.

Vừa dứt lời, tên Đại cầm dao lao thẳng đến phía Hoàng, với một khí thế ngút trời, liệu có thứ gì khiến hắn không còn sợ pháp luật nữa.

Nhưng tất cả chỉ là muối đốt inox, Hoàng dễ dàng khống chế Đại, đá mạnh vào bụng làm hắn ngất đi, rồi cậu ấy nhìn về phía người đàn ông mặc áo vest đen đang cầm chiếc ô đen.

⁃ Thì ra ông là người cầm đầu à? - Hoàng chỉ thẳng mặt người đàn ông cầm ô đen nói.

⁃ Không.

⁃ Vậy à. Thế thì ông nên chuẩn bị khai hết ra đi.

⁃ Vậy ra, cậu là một trong những bọn cảnh sát đang theo dõi chúng tôi à?

⁃ Đúng vậy.

⁃ Trước giờ, tổ chức chúng tôi làm việc có thể dây dưa với cảnh sát, nhưng thể loại cảnh sát không biết điều như cậu thì rất hiếm đấy.

⁃ Thì?

⁃ Được rồi, cậu nên tận hưởng buổi tối hôm nay.

Nói rồi, người đàn ông quay đi về hướng khác. Trong bóng tối, lại bước ra bốn tên mặc vest đen, có lẽ bọn chúng là vệ sĩ của người đàn ông cầm ô đen vừa mới rời đi. Hoàng thấy sự có mặt của bốn tên mặc vest đen đó liền có một dự cảm không lành, nhưng trên đôi mặt cậu ấy vẫn lộ rõ vẻ không từ bỏ.

Bốn tên mặc vest đen lao tới phía Hoàng, chúng chia nhau ra để tìm cách tấn công cậu ấy từ nhiều phía. Hoàng cũng không phải dạng vừa, là một cảnh sát hình sự, cậu ấy đã liệu sự cho những trường hợp như thế này, cậu xoay người nhẹ nhàng né những đòn tấn công đến từ bốn tên ấy. Nhưng, sức lực của một người không thể đọ nổi bốn người, huống chi bốn tên mặc vest đen này lại rất to con. Qua một hồi lâu, sau những đòn phản công và né tránh, Hoàng đã kiệt sức. Lúc này, một tên mặc vest đen từ phía sau đấm một cú mạnh vào gáy khiến Hoàng choáng váng ngã gục xuống đất.

Người đàn ông cầm ô đen vừa rời đi lúc nãy đã quay lại, nhìn vào cái thẻ cảnh sát mà Hoàng làm rơi dưới đất.

⁃ Mang tên này ra khỏi đây, thả nó ở ngoài ven đường gần đây. - Người đàn ông cầm ô đen nói.

⁃ Dạ. Còn tên kia thì sao thưa ông. - Một tên mặc vest đen nghi vấn là vệ sĩ của người đàn ông chỉ về tên Đại đang nằm bất tỉnh dưới đất và nói.

⁃ Tên đó thì cứ đem theo đi.

⁃ Dạ.

Bạn đang đọc MESTEY - Luật Tội Phạm sáng tác bởi dianhaidilao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dianhaidilao
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.