Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

MESTEY

Tiểu thuyết gốc · 4080 chữ

Vẫn tại căn phòng 502, nhưng lần này, chỉ có mỗi mình Linh trong phòng, cô ấy đang kiểm tra lại các ghi chép về tên Đại qua những lần điều tra và theo dõi. Trong không gian trống vắng của căn phòng, trời lại đang mưa, một không khí khá buồn đến với Linh. Cô bỗng nhớ ra một chuyện, Hoàng vẫn chưa về.

Linh vội lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng với tâm trạng khá lo lắng.

Qua ba lần gọi, Hoàng vẫn chưa trả lời lại điện thoại của Linh.

“Cái cậu này sao vẫn chưa trả lời điện thoại của mình nhỉ, hơi lạ nha.” Linh lẩm bẩm một mình.

Thế rồi, Linh vội gọi điện cho một người đồng nghiệp trong phòng Cảnh sát hình sự. Trên danh bạ, ta có thể thấy tên của người đồng nghiệp ấy được Linh lưu thành: “Thanh IT”

- Alo! – Đầu dây bên kia là giọng nói của người đồng nghiệp tên Thanh mà Linh gọi điện.

- Thanh à? Cậu đang ở đâu vậy?

- Tôi đang ở nhà, có chuyện gì không?

- Hoàng có đi cùng cậu không?

- Không. Hoàng chưa về chỗ cô à?

- Kì vậy, chiều giờ cậu có gặp Hoàng không?

- Có, chiều nay cậu ấy có nhờ tôi một việc.

- Hở?

- Cậu ấy nhờ tôi cải tiến lại cái thiết bị định vị.

- Sao lại phải cải tiến nhỉ? Hoàng có nói gì thêm với cậu không?

- Hình như cậu ấy nói gì về việc truy vết tên Đại ấy. Mà tôi thấy cậu ấy gấp gáp lắm, nên không kịp hỏi.

- Tôi biết rồi.

Linh cúp máy, cô ấy quăng chiếc điện thoại lên dường rồi nằm xuống sàn, nhìn lên trần nhà, thở dài.

“Lạ nhỉ? Cậu ấy có bao giờ về trễ như vậy đâu ta. Gần một giờ sáng rồi.”

Tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên.

Linh vội vàng chồm lên giường, lấy vội chiếc điện thoại với lòng mong chờ rằng Hoàng sẽ gọi cho mình. Nhưng, cô ấy vội vàng tắt đi vẻ hào hứng vì người gọi không phải là Hoàng mà là chính là anh đội trưởng. Qua chiếc điện thoại, ta có thể thấy Linh đặt tên danh bạ của anh đội trưởng là: “Long ĐT”

- Alo? – Linh trả lời điện thoại với nhiều nghi vấn.

- Linh hả? Hoàng có chuyện rồi. – Long đội trưởng thông báo.

- Sao?

- Có người vừa thấy Hoàng bị ngất ở ven đường Phan Văn Hớn Hóc Môn.

- Hả?

- Giờ Hoàng đang được đưa vào bênh viện Hóc Môn rồi. Cô chuẩn bị đồ đi, tôi sẽ tới đón cô đưa cô tới chỗ đó.

- Được rồi.

Nghe tin Hoàng gặp chuyện làm Linh khá sốt sắng, cô ấy cố gắng soạn đồ nhanh nhất có thể, thay bộ đồ mặc ở nhà thành bộ đồ mà cô hay đi làm nhiệm vụ, rồi chạy thật nhanh xuống tầng trệt để chờ anh đội trưởng tên Long tới đón.

Tại Ga Sài Gòn, số 1, Đ. Nguyễn Thông, Phường 6, Quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam…

Trên con đường song song với đường ray tàu chạy của nhà ga, một người đàn ông mặc vest đen, cầm chiếc ô đen đang ngồi trên chiếc ghế, hình như ông ta đang chờ điều gì đó. Đây chính là người vừa nãy đã ra lệnh cho bốn người mặc vest đen đánh Hoàng đến ngất. Nhưng lần này, chúng ta không thấy bốn tên mặc vest đen đi theo sau người đàn ông cầm ô đen ấy, cũng không thấy tên Đại ở đâu.

Vài phút sau, một chàng thanh niên mặc âu phục màu vàng, trên đầu đội một cái mũ cùng màu với phong cách rất Tây Âu, đước lại gần người đàn ông cầm ô đen.

- Ồ, nghe nói ông Camel luôn là người đúng hẹn, đúng thật là vậy. – Chàng thanh niên mặc âu phục vàng nói.

Người đàn ông cầm ô đen nhìn chiếc ô đen đã được thu lại, và đập đập nhẹ chiếc ô đó vào bàn tay, nói:

- Cậu không nên vòng vo.

- Nào, thong thả đi ông Camel. Hãy đưa cho tôi chiếc USB đó trước đã. – Chàng thanh niên mặc âu phục vàng đưa bàn tay ra trước mặt người đàn ông cầm ô đen tên Camel và mỉm cười.

Từ bây giờ, ta sẽ gọi người đàn ông cầm chiếc ô màu đen là ông Camel.

Khi thấy chàng thanh niên mặc âu phục màu vàng xoè bàn tay ra, ông Camel nói:

- Cậu biết nguyên tắc làm việc của tôi từ trước tới giờ mà, tiền trao cháo múc.

- Được thôi.

Chàng thanh niên mặc âu phục màu vàng vỗ tay hai lần. Từ phía xa, có một người đàn ông đeo kính đen và mặc chiếc áo khoác tối màu bước tới, hai tay anh ta đang bưng một chiếc hộp nhỏ gọn màu đen.

- Tiền của ông đây. – Chàng thanh niên mặc âu phục vàng nói.

- Tốt. – Ông Camel nói.

Sau đó, Chàng thanh niên mặc âu phục vàng lấy chiếc hộp màu đen từ tay của người đàn ông đeo kính đen, anh ta mở chiếc hộp ra và đưa trước mặt ông Camel.

- Khi nào về Thuỵ Sĩ, ông hãy dùng chiếc thẻ này để lấy tiền, trong này là số tiền ông yêu cầu.

- Được.

- Được rồi, USB đâu?

Sau câu hỏi đó, hai người đàn ông đã trao đổi những món đồ cần thiết với nhau. Khi đã trao đổi xong, ông Camel hỏi chàng thanh niên mặc âu phục vàng:

- Với một chiếc USB thôi mà cũng cần đến bọn tôi ra mặt ư?

- Ông nghĩ gì mà đơn giản vậy.

- Là sao?

- Tên Đại đó, hắn muốn được trốn sang Canada. Ông hãy đưa hắn sang Canada mà tránh mặt của lũ Cảnh sát đang theo dõi hắn, sau đó khử hắn đi.

- Việc đó thì cũng được thôi, nhưng chẳng lẽ người của cậu lại không thể tự xử lí vụ này sao?

- Mọi việc đều có lý do, ông không nên thắc mắc quá nhiều.

- Được rồi.

Và thế là, cuộc nói chuyện đầy mờ ám giữa hai con người bí ẩn kết thúc tại Ga Sài Gòn một cách như vậy.

Tại bệnh viện đa khoa khu vực Hóc Môn…

Linh và anh đội trưởng tên Long đang vội chạy vào khu vực lễ tân của bệnh viện.

Linh tới trước mặt nhân viên với vẻ vội hả, cô thở hổn hển hỏi cô nhân viên:

- Hoàng, bệnh nhân vừa mới đưa vào bệnh viện tên Hoàng đang ở đâu?

- Dạ…chị đợi em một tí ạ.

- Được rồi, nhanh lên.

- Dạ, chị muốn tìm chỗ của bệnh nhân Nguyễn Hoàng được đưa vào bệnh viện vào…

- Đúng rồi! Cậu ấy đang ở đâu? – Linh vội vã cắt lời.

- Dạ, ở phòng hồi sức gần khu cấp cứu nha chị. Chị rẽ trái đi thẳng là tới.

- Cảm ơn cô.

Linh vội chạy thật nhanh theo chỉ dẫn của nhân viên, mà cô không biết, ở phía sau, anh đội trưởng tên Long đang mệt bở hơi tai vì đuổi theo cô.

“Hờ, cái cô này, con gái mà chạy nhanh thật đấy.” Anh đội trưởng tên Long thở hổn hển.

Đến phòng hồi sức, Linh thấy Hoàng đang ngồi uống nước ở giường bệnh, cô liền chạy tới.

- Ê! – Linh gọi Hoàng.

- Ủa, chị. – Hoàng khá bất ngờ.

- Sao cậu lại ở đây?

Hoàng định trả lời nhưng vì do chấn thương sau gáy vì cuộc ẩu đả lúc nãy nên cậu lấy tay để xoa phần chấn thương.

Linh thấy vậy liền lấy một cái ghế nhựa cạnh bên, ngồi bên cạnh giường của Hoàng và lấy tay xoa gáy giúp Hoàng.

- Rồi, cậu trả lời đi. – Linh bắt đầu chất vất Hoàng.

- À ờm…Nói sao ta. – Hoàng ngập ngừng.

Cảm thấy Hoàng có vẻ gì khó nói, Linh khó chịu đập vào lưng của Hoàng khiến cậu ấy than vãn

- Ây da, đau chị, chỗ đó cũng bị đau mà.

- Cậu muốn giải thích hay muốn đau tiếp đây?

- Dạ rồi.

- Nói đi.

Hoàng đưa mặt gần lại mặt của Linh, nói nhỏ:

- Em tìm được tổ chức đứng đằng sau của đường dây buôn bán ma tuý rồi.

- Hả!

Linh nói lớn gây sự chú ý của nhiều người trong phòng, Hoàng phải vội vã nhắc Linh:

- Suỵt, nói nhỏ thôi chị.

Linh cũng thấy mình khá lớn tiếng, cô lấy bình tĩnh lại rồi nói chuyện tiếp.

- Làm sao cậu có thể tìm được bọn chúng?

- Chị có nhớ cái lần cuối chúng ta đột nhập vào phòng của tên Đại không?

- Ừ, sao nữa?

- Lúc đó em phát hiện một cái điện thoại đập đá mà hắn bỏ lại trong phòng. Em mở lên thì thấy hình hắn chụp chung với một bé gái. Thấy có họ khá vui vẻ nên em đoán bé gái đó có mối quan hệ thân thiết đối với hắn. Em nghĩ cái điện thoại đó khá quan trọng với hắn nên em cài một con chíp định vị mà Thanh đưa. Sau đó thì em chờ kết quả thôi.

- Nhưng sao cậu chắc chắn rằng tên Đại sẽ cầm chiếc điện thoại ấy đi trong cuộc giao dịch lần này mà những lần đó hắn lại bỏ chiếc điện thoại ở nhà?

- Chiều hôm qua, lúc chúng ta tiến hành theo dõi hắn sau khi hắn nhận được một cuộc điện thoại yêu cầu giao dịch gì đó từ bên thứ ba, em đã điều tra và đột nhập phòng hắn lần cuối. Tất cả đồ đạc trong phòng đều được dọn đi, khi em hỏi chủ chung cư thì họ nói phòng đó đã trả trước thời hạn rồi, nên em nghĩ hắn sẽ đem theo chiếc điện thoại đó.

- Sau đó thì sao? Giờ tên Đại đang ở đâu? – Linh vội vàng đưa nhiều câu hỏi đến cho Hoàng để giải quyết nỗi thắc mắc.

Nhưng, Hoàng chưa kịp trả lời thì đã bị anh đội trưởng tên Long vừa mới tới cắt ngang.

- Nào Linh, cậu ấy còn chưa kịp nghỉ ngơi mà, để cậu ấy nghĩ ngơi rồi chúng ta tìm hiểu sau.

- Thôi được rồi. – Linh cũng hụt hẫng mà không hỏi nữa.

- Cậu cảm thấy trong người sao rồi? – Anh đội trưởng tên Long tới gần và vỗ vào vai Hoàng.

- Ây da. Khá ổn trước khi anh vỗ vào vai em đấy. – Hoàng than.

- Ồ, lỗi của tôi. Thôi, cậu không có gì nghiêm trọng thì cố gắng nghỉ ngơi đi nhé, tôi đã nhờ bác sĩ ngày mai kiểm tra cho cậu thêm một lần nữa rồi. Nếu không có gì thì có thể xuất viện.

- Dạ vâng.

- Thôi được rồi, chúng ta về thôi Linh.

- Ừm, cậu nhớ cẩn thận đấy. – Linh vỗ vào vai của Hoàng thêm một lần nữa bất chấp sự đau đớn của Hoàng.

Sau khi anh đội trưởng tên Long và Linh ra về, Hoàng gọi cho một người.

“Tôi đã gửi cho cậu một vài thứ cần thiết rồi, kiểm tra giúp tôi nhé.”

Trên một chiếc xe Mercedes Benz GLS-Class đang băng băng trên con đường quốc lộ.

Trong chiếc xe, một cuộc trò chuyện giữa người lái xe và người ngồi ghế phụ trước được diễn ra. Người ngồi ghế phụ trước chính là ông Camel, còn người tài xế chính là một trong bốn người đàn ông mặc vest đen, vệ sĩ của ông Camel.

- Chúng ta tính sao với tên Đại đây thưa ông? – Tên vệ sĩ lái xe nói.

- Đem tên đó về Thuỵ Sĩ, rồi khử hắn.

- Sao chúng ta không khử hắn ở đây luôn ạ?

- Tránh Cảnh sát.

- Vâng.

Dường như, cuộc nói chuyện của hai người đàn ông ấy đã bị tên Đại đang được thả ở hàng ghế thứ ba nghe được, trong lúc hắn đang mơ màng sắp tỉnh dậy. Khi tên Đại xác nhận được điều mình vừa nghe là sự thật, hắn tức tối trong người. Đợi khi chiếc Mercedes lao vào đường hầm, hắn lấy con dao được dấu trong túi quần, lôi cổ một tên vệ sĩ, rồi hét lớn:

- Thả tao xuống!

Thấy tên Đại đã tỉnh dậy, ông Camel cười nhếch mép rồi quay lưng ra phía sau, nói với hắn:

- Cậu tỉnh dậy rồi à?

- Nhanh! Thả tao xuống không tao sẽ giết chết thằng này.

- Được thôi.

Chiếc xe dừng lại bên lề đường, tên Đại được thả xuống.

Khi tên Đại đi được một đoạn không xa, ông Camel nói với một trong bốn người vệ sĩ:

- Dùng thử Mestey lên người tên đó đi.

- Dạ, nhưng mà loại thuốc đó dùng ở đây liệu có sao không thưa ông?

- Không sao, nếu nhẹ thì hắn sẽ mất trí nhớ vĩnh viễn sau đó cũng sẽ lên cơn đau tim mà chết, nếu nặng thì hắn sẽ lên cơn đau tim tức khắc mà chết. Cảnh sát sẽ nghĩ hắn sốc ma tuý mà chết. Trước sau gì cũng chết thôi. Nhớ tiêm một liều morphin trước khi tiêm MESTEY.

- Dạ.

Nói rồi, bốn tên vệ sĩ đuổi theo tên Đại, khi tới gần hắn, bọn chúng khống chế tên Đại lại, tiêm một liều morphin rồi tiếp tục tiêm thêm một thứ thuốc được gọi là MESTEY.

Khi được tiêm morphine, tên Đại có lại những triệu chứng của một kẻ nghiện ma tuý đang được chích thuốc, đầu óc hắn bay bổng, lả lướt rồi cơ thể la liệt trên mặt đất, và hắn ngất xỉu bên vệ đường.

Sáng nay là ngày mà Hoàng được xuất viện, sau khi tiến hành một loạt các bước kiểm tra.

Hoàng vừa ra khỏi bệnh viện thì đã thấy bóng dáng của Linh đứng trước cổng bệnh viện. Thấy bóng dáng thân quen ấy khiến Hoàng nở một nụ cười, cậu ấy vội vàng chạy tới phía Linh đang đứng.

- Sao chị không đi làm mà còn đứng đây? – Hoàng hỏi Linh.

- Cậu có xe để đi về không? – Linh tháo chiếc mắt kính chống nắng xuống và hỏi.

- À ừm… – Hoàng gãi đầu cười.

- Đi thôi, cậu còn nhiều chuyện cần giải trình đấy.

- Vâng sếp. – Hoàng cười.

Thế rồi, Linh chở Hoàng trên con xe Wave Alpha về trụ sở của phòng Cảnh sát hình sự thành phố Hồ Chí Minh.

Đang đi trên đường, Linh và Hoàng nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông quen thuộc đang lang thang trên vỉa hè. Thấy vậy, Linh vội thắng gấp làm Hoàng giật mình vị bị quán tính dội lên.

- Có chuyện gì á chị? – Hoàng mới bị hết hồn vì cú thắng gấp của Linh nên hỏi.

- Cậu thấy ông kia quen quen không?

- Hửm?

Hoàng nhìn sang phía xa thì phát hiện người mà Linh đang chỉ tay về phía đó.

- Tên Đại đúng không chị?

- Hình như vậy.

- Giờ làm gì đây chị?

- Tạm thời theo dõi hắn coi hắn định đi đâu, dù gì cũng chưa có bằng chứng để bắt hắn.

Hoàng và Linh vội vàng theo sau tên Đại để tìm kiếm thông tin.

Tên Đại sau khi bị tiêm một liều morphin và một thứ thuốc gọi là MESTEY thì hắn bây giờ chẳng khác gì một cái xác vô hồn, cái xác vô hồn lang thang trên vỉa hè để đi vào một con đường nhỏ. Hoàng thấy con đường mà tên Đại đang đi dẫn tới một nơi quen thuộc khiến anh phải đề phòng nhắc nhở Linh:

- Phía đó…chẳng phải là đường dẫn vào trường mầm non Hoa Mai sao?

- Ừ.

- Chúng ta nên tiếp tục theo dõi hắn hả chị?

- Tôi thấy hắn không cầm thứ gì trên tay, cứ tiếp tục quan sát xem.

Tên Đại đúng thật là đi đến trường mầm non Hoa Mai, hắn đã đứng trước cổng trường mầm non này từ khi nào rồi. Ta không biết được trong đầu của một có tiền án sử dụng ma tuý như tên Đại đang nghĩ gì trong đầu mà lại tìm đến ngôi trường mầm non này. Nhưng, nhìn thái độ bơ phờ trên mét mặt của hắn, cùng với cơ thể không một chút sức sống, có thể đoán rằng người đàn ông nghiện ngập này đang chờ đợi một điều gì đó.

Tiếng chuông reo ra về của trường mầm non Hoa Mai đã vang lên, cổng trường đã được bảo vệ mở, chuẩn bị đón chờ một toán trẻ em chạy ra để được về nhà.

Giờ này chính là giờ ra về của đám trẻ em trong ngôi trường mầm non tên Hoa Mai ra về, một không khí quen thuộc đối với chúng ta. Những vị phụ huynh của đám trẻ cũng đã đứng chờ từ lâu ở trước cổng trường, người thì đi ô tô, người thì đi xe máy. Nhưng, mọi người đều cảm thấy lạ lẫm và đầy hoài nghi đối với một người đàn ông, với bộ đồ dơ bẩn do bụi, mái tóc bù xù và gương mặt có vết sẹo thực sự đã khiến nhiều vị phụ huynh cảm thấy dè chừng khi nhìn vào người đàn ông ấy, tên Đại.

Những đứa trẻ của trường mầm non Hoa Mai bắt đầu tràn ra như ong vỡ tổ, trong đám trẻ, cũng có một bé gái đang buồn bã bước từ từ ra phía cổng trường. Khi cô bé nhìn thấy bóng dáng của một người quen thuộc, cô bé liền bắt đầu rạng rỡ gương mặt và chạy thật nhanh về phía bóng người ấy.

- Ba! – Cô bé lao tới ôm người mà cô bé nhìn thấy.

Bất ngờ thay, người mà cô bé nhìn thấy chính là tên Đại, không ngờ hắn cũng chính là ba của cô bé trong ngôi trường mầm non này, thảo nào hắn lại đứng chờ trước cổng trường.

- Ăn kem? – Tên Đại nói với giọng khàn khàn.

Nghe thấy ba rủ mình đi ăn kem, cô bé hớn hở nói:

- Dạ, đi thôi ba.

Và rồi hai người dắt tay nhau rời khỏi trường mầm non Hoa Mai, đi bộ trên con đường gần đó. Cô bé là con của tên Đại đang rất vui vẻ vì được gặp ba của mình, nhưng vẻ mặt của tên Đại vẫn có gì đó khiến ta không hiểu nổi.

Từ phía xa, Hoàng nhìn thấy cô bé và tên Đại đang dắt tay nhau đi bộ về phía xa, cậu dường như phát hiện ra điều gì đó, liền nheo mắt nói với Linh:

- Hình như đứa bé ấy là đứa bé trong điện thoại của hắn.

- Cậu nói gì?

- Chúng ta đuổi theo hắn đi chị, lỡ có chuyện gì với cô bé ấy.

- Đi!

Linh và Hoàng vội vàng âm thầm theo sát tên Đại để xem hắn định giở trò gì. Khi phát hiện tên Đại dắt cô bé đi qua một con hẻm nhỏ, Linh vội vàng lao tới, đè hắn xuống đất và còng tay lại, khống chế hắn thật chặt. Còn Hoàng thì chạy tới chỗ cô bé để xem xét tình hình. Tên Đại khi bị đè xuống, đầu bị dí sát đất chỉ biến rên rỉ những tiếng thất thanh yếu ớt.

Thấy ba của mình bị người khác đè xuống nằm dưới đất, cô bé vì sợ hãi nên đã khóc lớn:

- Hu…hu…cô chú làm gì ba của con vậy, hu… hu…

Hoàng vội vàng đặt hai tay vào vai con bé, rồi nhìn sang phía Linh, ngầm báo hiệu một điều gì đó. Linh cũng hiểu ý nên đã lôi tên Đại đứng dậy.

- Đây là ba của con hả? – Hoàng nhẹ nhàng nói với cô bé.

- Dạ… hic, chú ơi… hic, chú thả ba con ra được không, hu…hu.

- Thôi được, nhưng con với ba có thể đi với chú đến một nơi được không?

- Chú cho ba con đi theo con đi, hic.

- Được rồi.

Thế là Hoàng vội tới chỗ Linh, nhờ cô ấy cởi trói cho tên Đại.

- Cậu có chắc là hắn sẽ không chạy thoát không? – Linh nhìn Hoàng với ánh mắt nghi vấn.

- Chị yên tâm đi, con gái của hắn còn ở đây mà.

Sau khi được cởi trói, tên Đại cười hớn hở, lại gần phía đứa con gái của mình và đưa hai tay ra. Cô bé là con gái của tên Đại vội vàng chạy tới ôm hắn rồi thút thít: “Ba…”

Thấy biểu hiện và hành động của tên Đại, Hoàng không khỏi nghi ngờ và có chút không hiểu, cậu ấy nói với Linh:

- Sao em thấy tên này cứ sao sao á chị?

- Cậu mới nhận ra à?

- Chị thấy sao sao đúng không?

- Ừ, hắn không phải tên Đại mà lúc trước chúng ta theo dõi.

- Đúng rồi, hình như là vậy đấy.

- Thôi, có gì về cơ quan rồi tính tiếp.

Linh vội gọi cho một đồng nghiệp trong đội đang ở cơ quan, nhờ anh ta lái chiếc xe công vụ của Cảnh sát tới đón cô, Hoàng và hai ba con tên Đại.

Khi bọn họ đã lên xe và rời khỏi con hẻm, một bóng người dần dần bước ra, đó chính là chàng thanh niên mặc bộ âu phục màu vàng trong lần gặp mặt ở Ga Sài Gòn với ông Camel. Người đàn ông ấy bây giờ lại đứng ở đây, âm thầm quan sát hành tung của Linh và Hoàng từ nãy tới giờ. Anh ta cười thầm trong miệng và nói:

“Thuốc thử đã thành công rồi à. Thú vị thật.”

Quay trở lại với cuộc gặp mặt tại Ga Sài Gòn giữa chàng thanh niên mặc âu phục vàng và ông Camel. Tại lúc ấy, cuộc nói chuyện giữa hai con người bí ẩn không chỉ kết thúc ở đấy, mà còn một bức màn bí ẩn đằng sau. Lúc đấy, chàng thanh niên mặc âu phục vàng nói với ông Camel:

- Ông chủ của tôi muốn các ông sử dụng loại thuốc mới này.

- Thuốc?

Chàng thanh niên mặc âu phục vàng lấy từ tay của người đàn ông mặc áo khoác đen một chiếc vali nhôm, rồi anh ta mở ra đưa cho ông Camel xem thử, và nói:

- MESTEY, đây là loại thuốc có thể khiến người sử dụng lên cơn đau tim do thần kinh bị đánh lừa và kích thích cực độ, sau đó sẽ dẫn đến cái chết.

- Tại sao lại giao cho chúng tôi thứ thuốc như vậy?

Người đàn ông mặc âu phục màu vàng cười nhếch mép với vẻ mặt man rợ và nói:

- Nghe nói ông đang có một chuỗi đường dây con nghiện ma tuý lớn, nếu như việc khử những con nghiện đã không còn giá trị sử dụng trở nên dễ dàng hơn bằng thứ thuốc này thì sẽ như thế nào?

- Cậu có vẻ biết quá nhiều đấy.

- Cảnh sát sẽ không thể tìm ra lý do chính xác về cái chết của nạn nhân, vì nạn nhân đã sử dụng ma tuý trước đó, nên chỉ có thể kết luận rằng nạn nhân đã đau tim vì thần kinh bị kích thích cực độ, tất cả đều có thể đổ tội do ma tuý.

- Nếu như nó không hoạt động thì sao?

- Vậy nên mới cần ông thử nghiệm, nhưng triệu chứng nhẹ nhất có thể xảy ra là nạn nhân sẽ mất trí nhớ nặng vĩnh viễn, nên ông không cần lo về hiệu quả của thuốc.

- Món đồ hay như vậy lại đưa cho tôi sao? – Ông Camel tỏ vẻ nghi ngờ.

- Ông chỉ thử nghiệm với ba mũi tiêm thôi, nếu có hiệu quả, giới làm ăn của chúng ta sẽ được sử dụng nó rộng rãi, coi như là một mặt hàng.

- Được thôi, ông chủ của cậu có vẻ thú vị đấy, tôi cũng muốn được gặp mặt ông ấy một lần.

Chàng trai mặc âu phục màu vàng cười và nói:

- Nếu ông ấy muốn gặp, ông ấy sẽ gặp.

Bạn đang đọc MESTEY - Luật Tội Phạm sáng tác bởi dianhaidilao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dianhaidilao
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.