Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bức ảnh và Odorx

Tiểu thuyết gốc · 3588 chữ

Tại trụ sở của phòng Cảnh sát hình sự thành phố Hồ Chí Minh…

Linh và Hoàng đang dẫn tên Đại cùng với cô bé là con của hắn đến gặp mọi người trong đội. Khi thấy tên Đại, mọi người đều tỏ vẻ bất ngờ vì không hiểu lý do gì mà hắn chịu để cho Linh và Hoàng giải về nơi làm việc của Cảnh sát. Anh đội trưởng tên Long sau khi thấy Linh và Hoàng trở về, anh liền tiến tới chỗ Linh và hỏi:

- Sao tên Đại lại ở chỗ cô vậy?

Linh trả lời:

- Tôi tình cờ thấy hắn đang lang thang trên vỉa hè, tôi và Hoàng liền theo dõi hắn mới biết được một sự thật rằng hắn có một đứa con gái. Sợ nguy hiểm cho con bé và cũng để phục vụ việc điều tra tôi đã đưa hắn và con gái của hắn tới đây.

- Tốt lắm, mọi người cũng vừa mới tra khảo tên Long xong.

- Hắn có khai ra manh mối gì không?

- Không nhiều lắm nhưng tôi nghĩ chúng ta cần phải xem xét thứ này.

Sau đó, anh đội trưởng tên Long nhờ người đồng đội đang ngồi cạnh bên rằng:

- Bảo ơi cậu có thể chơi với cô bé bên kia được không? - Anh đội trưởng tên Long chỉ tay về phía đứa bé gái là con của tên đại.

- Dạ được, nhưng chúng ta tính sao với tên Đại đây anh? - Người đồng đội tên Bảo hỏi.

- Tôi sẽ nhờ Thanh thẩm vấn hắn.

- Thanh IT hả anh?

- Ừ, vì có thể sẽ cần đến máy phát hiện nói dối.

Thấy vậy, Bảo tỏ vẻ chưa chịu lắm, cậu ấy nói:

- Em cũng sử dụng được cái máy đó mà anh.

- Nhưng tôi thấy cậu hợp để trông trẻ hơn, cố lên nhá. - Anh đội trưởng tên Long vỗ vai bảo để động viên.

Nói rồi, anh đội trưởng tên Long dẫn Linh và Hoàng Tới căn phòng đang giam giữ tên Long để thẩm vấn.

Lúc này tên Long vì mệt quá nên đã ngủ thiếp đi trong phòng giam với một bên cổ tay bị trói bởi một chiếc còng buộc vào song sắt. Đàn em của hắn thì đã được đưa đến một vị trí khác.

Anh đội trưởng lấy ra trong tập tài liệu một bức hình đưa cho Linh và Hoàng xem. Trong bức hình đang chụp cảnh hai người mặc đồ đen đứng ở một công trường nào đó bị bỏ hoang và nói chuyện với nhau. Anh đội trưởng tên Long nói với Linh:

- Bức hình này tôi in ra từ máy điện thoại của tên Long, vì chụp bằng chiếc điện thoại khá cũ nên chất lượng hình ảnh không cao. Dù tôi đã cố nhờ thợ phục hồi bức hình nhưng họ chỉ có thể phục hồi đến độ như thế này thôi.

- Chẳng phải đây là công trường xây dựng khu đô thị Bethan đã bị bỏ dở cách đây vài tuần sao? - Hoàng cầm bức hình lên và nói vào.

- Sao cậu biết đây là công trường xây dựng khu đô thị Bethan? - Linh hỏi.

- Trước đây em đã có dịp đi qua chỗ này, thấy người ta ghi bảng công trình Bethan tạm hoãn. Em thấy cảnh trong bức ảnh khá giống với cảnh mà em đã từng thấy khi đi qua công trường xây dựng đó.

Khi nghe Hoàng nói vậy, Linh và anh đội trưởng tên Long đã suy nghĩ một việc gì đó trong đầu. Mặc dù ta có thể biết sự suy nghĩ của hai người họ không thể giống nhau nhưng có lẽ họ đang muốn đặt một thắc mắc về bức hình trong điện thoại của tên Long.

Linh vội kéo tay Hoàng để chuẩn bị đi đâu đó.

- Chị đi đâu vậy chị? - Hoàng hỏi.

- Giờ cậu hãy dẫn tôi đến công trường đó để xem xem có thu thập được thông tin gì không?

Hoàng vội đứng khựng lại, đẩy nhẹ tay Linh và nói:

- Anh Long, anh với chị Linh đi trước đi, em phải gặp thanh để bàn một số chuyện.

- Ừ được rồi.

Linh nhìn Hoàng với ánh mắt nghi ngờ:

- Dạo này cậu hay tránh mặt tôi lắm đấy.

Hoàng gượng cười rồi xua tay.

- Em có việc thật mà.

Anh đội trưởng tên Long vội kéo Linh đi, mặc cho ánh mắt nghi ngờ của cô vẫn bám sát theo Hoàng.

Sau khi Linh đi, Hoàng vội tới phòng làm việc của Thanh thì trùng hợp là Thanh cũng đang ở phòng lúc đó.

- Cậu không thẩm vấn tên Đại à? - Hoàng gõ cửa rồi bước vào và nói.

- Mới dùng máy phát hiện nói dối và máy đo nhịp tim lên người hắn xong.

- Sau đó thì sao? - Hoàng ngồi xuống một cái ghế gần bàn làm việc của Thanh.

- Chúng ta đã đi vào đường cụt rồi. - Thanh đang gõ máy tính thì nhìn sang phía Hoàng mà nói.

- Ý của cậu là như thế nào?

- Sau một là câu hỏi để có thể giữ tên Đại nôn ra thông tin, tôi đã rất bất ngờ với biểu hiện của hắn.

Sau đó, Thanh đã kể cho Hoàng nghe về cuộc thẩm vấn. Mọi chuyện chi tiết diễn ra như sau.

Sau khi đứa bé gái là con của tên đại được bảo dắt ra ngoài để chơi nhầm tách riêng cô bé với cha của mình, Thanh vội vàng dẫn tên Đại vào trong phòng thẩm vấn. Có một điều khiến ai cũng cảm thấy kỳ lạ là, khác với những thái độ chống đối và trốn chạy trong các lần trước của tên Đại đối với Cảnh sát thì bây giờ, hắn lại tỏ vẻ là một người rất nghe lời.

Từ lúc Thanh kêu tên Đại vào phòng thẩm vấn cho đến lúc đã thẩm vấn xong, tên Đại không hề tỏ vẻ gì là thái độ của một kẻ phạm tội. Trong suốt buổi thẩm vấn, ta có thể nghe được những tiếng kêu than ú ớ tưởng như là một bệnh nhân tâm thần bị ép buộc tâm lý một cách tàn nhẫn.

- Ông có biết mặt của kẻ đã thuê ông không? – Thanh nhìn thằng vào mắt của tên Đại.

- … - Tên Đại vẫn im lặng, ánh mắt của hắn không dám chạm vào đôi mắt dò xét của Thanh, chỉ biết nhiền xung quanh một cách sợ hãi.

Thấy tên Đại vẫn không có động tĩnh gì, Thanh liền lấy ra một tờ giấy đã được gấp lại, cậu ấy mở ra rồi đưa trước mặt tên Đại. Tờ giấy đó chính là bản hợp đồng giữa hai cái tên, Hoàng Đại và Nguyễn Hải Phong. Hai cái tên này được đề cập trong bản hợp đồng giao dịch cho vay, người vay tiền chính là tên Đại với cái tên Hoàng Đại đã vay hai tỷ từ một người tên Nguyễn Hải Phong. Điều kì lạ là, bản hợp đồng được soạn rất chi tiết và hợp lí, không qua loa như các bản hợp đồng được soạn từ những kẻ cho vay nặng lãi. Không những thế, lãi suất của khoản vay được ghi rõ ràng trong hợp đồng là: “0%.”

- Ông giải thích bản hợp đồng này như thế nào? – Thanh lấy tay chỉ vào dấu vân tay trên bản hợp đồng được in bằng vết đỏ không rõ tung tích.

Đại thấy được điều gì đó, hắn liền ôm đầu rên rĩ lên những âm thanh đau đớn:

- Ơ… ơ…tôi không biết gì hết.

Sau khi sử dụng máy phát hiện nói dối, Thanh cảm thấy tên Đại dường như không có một chút thông tin gì về kẻ đã cùng hắn kí kết bản hợp đồng cho vay này. Cảm thấy bất lực, Thanh đành phải kết thúc buổi thẩm vấn và nhốt tên Đại vào phòng tạm giam.

Sau khi kể lại mọi chuyện cho Hoàng, Thanh liền lấy chiếc iPad trên bàn và cầm trên tay, mở ra một phần mềm nào đó rồi đưa cho Hoàng.

- Tôi đã phân tích đoạn đường mà tên Đại di chuyển ngày hôm đó, đây là sơ đồ mà hắn đã di chuyển sau khi cậu đặt được định vị lên người của hắn tối hôm qua.

Hoàng cầm lấy chiếc iPad và nheo mắt để nhìn kĩ các con đường được vẽ lại trên bản đồ.

- Thực ra, đây là lộ trình của một đối tượng khác. – Hoàng nói.

- Hửm? – Thanh đầy nghi vấn.

- Cậu biết việc tôi bị đưa vào bệnh viện đúng không?

- Mới nghe lúc sáng.

- Tối hôm qua, sau khi tìm được cuộc giao dịch thật sự của tên Đại với một người đàn ông khác. Tôi đã quan sát và sau khi thấy bọn chúng định rời đi, tôi đã đứng lại để chặn đường. Trong lúc ẩu đả, tôi đã kịp thời gắn một miếng dán chứa chíp định vị lên người một trong những tên vệ sĩ của người đàn ông kia.

- Vậy ra đây là hành trình của bọn chúng à?

- Nhưng tên Đại cũng đã đi theo hành trình này một đoạn đường đấy.

- Tại sao?

- Trong lúc mơ màng khi bị đánh ngất, tôi có nghe mang máng rằng người đàn ông ấy muốn đưa tên Đại đi theo, nhưng bây giờ lại gặp hắn ở đây, có lẽ vì lý do gì đó mà ông ta đã bỏ tên Đại lại.

- Ừm, cậu nhìn thử xem, trong bản đồ, tôi phát hiện có một địa điểm mà con chíp dừng lại một lúc lâu.

- Thật sao?

Thanh lấy tay vuốt lên màn hình rồi bấm bấm vài lần.

- Đây, Ga Sài Gòn.

- Ga Sài Gòn sao…? – Hoàng trầm tư suy nghĩ một lúc lâu.

- Có lẽ hắn tới để gặp ai đó. Cậu nhìn tiếp đi, vì giới hạn định vị chỉ cho phép trong khu vực thành phố nên khi bọn chúng đi ra ngoài thành phố, tôi chỉ có thể biết được hướng đi của bọn chúng mà thôi.

- Ừm, tôi cũng thấy bọn chúng rẽ sang Bình Dương. Đúng là trớ trêu thật, hôm qua mọi việc gấp gáp quá khiến tôi không thể trình báo lên cấp trên để xin lệnh truy đuổi, đành phải làm một mình.

Hoàng vò đầu một lúc rồi tạm biệt Thanh, bước tới sảnh chính của nơi làm việc.

Khi tới sảnh chính, Hoàng thấy một người phụ nữ đi cùng với một người đàn ông đang kéo đứa bé gái là con của tên Đại và giữ cô bé thật chặt khiến cô bé khóc lớn. Bảo có nhiệm vụ trông cô bé thì đứng bất lực trước mặt người phụ nữ.

- Mẹ ơi, con muốn gặp ba, cho con đi gặp ba đi mà, hu…hu…

Người phụ nữ đập vào người cô bé ấy rồi to tiếng:

- Con không được gặp cái loại người như vậy nghe chưa! Nếu mà con cứ hư như vậy thì coi chừng mẹ đó!

- Hu…hu… nhưng mà ba hứa cho con đi ăn kem mà. – Cô bé ấy càng khóc to hơn.

Từ xa, Thanh đang giải tên Đại đi ra sảnh chính để di chuyển đến phòng tạm giam mới. Thì, tên Đại đã nhìn thấy đứa con của mình đang gào khóc, hắn vội quấy lên, vùng vẫy để thoát khỏi tên Thanh mà lao tới phía con gái, nhưng đã bị Hoàng phát hiện và giữ lại.

- Ơ…ơ…con gái của tôi. – Tên Đại vừa rên rỉ vừa vùng vẫy như rất tuyệt vọng.

Cô bé là con gái của tên Đại cũng nhìn thấy ba mình đang bị còng tay, cô bé khóc lớn hơn rồi đòi chạy về phía ba.

- Ba ơi…hu…hu…

- Mẹ nói con không nghe hả! – Người phụ nữ nhận là mẹ của cô bé ấy xiết chặt cô bé vào người.

- Hu…hu…! – Cô bé gào khóc và vùng vẫy, gương mặt đã đỏ đi và hai hàng nước mắt đã làm ướt hết má.

Người phụ nữ vì quá tức giận, đưa cô bé cho người đàn ông đứng cạnh, rồi đi tới trước mặt của Hoàng, Thanh và Bảo đang đứng gần nhau.

- Cảnh sát các người làm ăn kiểu gì vậy? Để một tên nghiện như thế này dắt con của tôi đi lang thang vậy à?

- Đây là đồn Cảnh sát mà cô, có đi lang thang đâu.

Bảo lên tiếng những bị ánh mắt trợn tròn hung dữ của người phụ nữ nhìn vào khiến anh cũng không nói nữa, có lẽ anh cũng khá rén.

Thế rồi, người phụ nữ đến trước mặt tên Đại đang rên rỉ than khóc luôn nhìn về phía con gái, bà ấy nói:

- Ông nghĩ ông còn tư cách mà gọi nó là con gái à? Ông xem lại bản thân mình đi, một kẻ nghiện ngập, nợ nần như ông đem lại cái gì cho tương lai con bé. – Người phụ nữ vừa nói vừa lấy ngón tay ấn mạnh vào người của tên Đại.

- Ơ…con của tôi…ơ…

Tên Đại lúc này cũng không thể làm gì, tiếng rên rỉ của hắn chỉ khiến người phụ nữ kia càng phẫn nộ lên mà thôi.

Nhưng sau đó, người phụ nữ ấy đã lấy trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho Bảo rồi nói:

- Nếu như lương nhà nước không đủ để các anh giam giữ cái tên này, thì tôi sẽ cho các anh năm mươi triệu hàng tháng, đừng để cái loại người như vậy đến gặp con gái của tôi.

Bảo nhẹ nhàng cầm lấy chiếc thẻ, tiến tới phía người đàn ông đang giữ cô bé là con của tên Đại, rồi anh ấy bỏ chiếc thẻ ấy vào túi của người đàn ông ấy với vẻ mặt nghiêm túc. Sau đó, Bảo ngồi chổm xuống, nhìn vào gương mặt đang bê bết nước mắt của cô bé gái, anh từ từ lấy hai tay nắm lấy hai bàn tay của cô bé. Hơi ấm của anh khiết sự thút thít của cô bé dần dần dịu đi. Rồi anh nhẹ nhàng nói:

- Con ngoan, về với mẹ đi con, tụi chú sẽ chăm sóc ba con thật tốt, sau này chú sẽ cho con gặp ba con.

Cô bé nhìn Bảo, mắt vẫn còn rưng rưng.

- Thiệt hông chú?

Bảo lấy tay xoa đầu cô bé rồi cười:

- Chú là Cảnh sát, chú không nuốt lời đâu.

Tại công trường xây dựng khu đô thị Bethan đã bị bỏ dở…

Linh và Long đội trưởng đang ra sức tìm kiếm vị trí mà tấm hình lấy được trên điện thoại của tên Long chụp được cho thấy.

- Chỗ này rộng quá. – Linh nói với Long đội trưởng trong khi đang nhìn xung quanh.

- Theo như tôi nhớ thì do chủ thầu công trình này đã bị dính vào một vụ bê bối rồi vỡ nợ, nên bỏ lại công trình này chỉ được một phần ba tiến độ xây dựng. – Long đội trưởng nói.

- Hmmm, anh nghĩ xem, tại sao lúc đấy, tên Long lại đi vào đây, mà lúc đó trời tối nữa. Rồi tại sao hắn lại chụp hình hai người lạ trong bức ảnh?

- Ừ, tôi cũng thắc mắc việc đó, liệu có sự việc gì mà tên Long muốn ghi lại vào tối hôm đó không?

- Có thể tên Long này cũng liên quan đến việc gì đó, vì chúng ta vẫn chưa biết người đã giao cho hắn nhiệm vụ tạo hiện trường giao dịch ma tuý giả nữa.

Đang bàn luận thì từ xa, một ông bác hình như là bảo vệ của khu công trình đang bỏ dở này. Ông ấy thấy Linh và Long đội trưởng là những người lạ nên đã nói lớn về phía họ.

“Mấy người là ai vậy!”

Linh thấy có một chút manh mối, liền hỏi Long đội trưởng:

- Anh có biết thời gian mà bức ảnh đó được chụp không?

- Ngày ba tháng mười.

- Vậy là thứ bảy tuần trước.

Nói rồi, Linh chạy lại phía ông bảo vệ đang nhìn về phía hai người bọn họ, cô ấy đưa thẻ Cảnh sát lên rồi nói:

- Chào chú. Con là Cảnh sát. chú cho con hỏi, tối thứ bảy tuần trước chú có ở đây không ạ?

Ông bảo vệ sau khi thấy thẻ Cảnh sát của Linh thì cũng hơi bất ngờ, ông nói:

- Ờ…tối thứ bảy tuần trước tôi có ca trực ở đây đến mười một giờ đêm.

- Dạ vâng, vậy chú có thấy ai xung quanh khu vực này lúc đó không ạ?

- Ờ…tôi không rõ nữa. Lúc đó vì khuya quá, xung quanh cũng vắng người nên tôi chỉ vội đi xung quanh nhanh chóng để kiểm tra sơ sơ rồi về.

Linh vội đưa tấm ảnh đang cầm trên tay cho ông bảo vệ.

- Chú có biết chỗ này là ở đâu trong khu này không ạ?

Ông bảo vệ nheo mắt lại, nhìn kĩ tấm ảnh rồi trả lời:

- Hình như là…à, phía sau toà nhà bên trái nè. Cô cứ đi tới đó là thấy.

- Dạ rồi, con cảm ơn chú.

Linh chạy về phía hướng tay của ông bảo vệ.

Còn về Long đội trưởng, anh tiến tới chỗ ông bảo vệ để hỏi vài điều.

- Dạ chào chú, chú cho con hỏi, sao công trình này đã bị bỏ rồi mà ông vẫn làm bảo vệ khu này vậy ạ?

- Tôi cũng không rõ, lúc trước khi tôi đi xin việc ở công ty bảo vệ, công ty ấy đã báo với tôi có một người thuê bảo vệ trong khu vực này trong vòng năm tháng. Thấy lương cũng phù hợp nên tôi đã nhận việc.

- Vậy chú có biết công ty bảo vệ mà chú xin việc ở đâu không ạ?

- À…công ty bảo vệ Thắng Toàn ấy, ở Phường Thạnh Xuân, Quận 12 ấy.

- Dạ vâng, cảm ơn chú.

Long đội trưởng sau khi hỏi ông bảo vệ, liền đi bộ tới chỗ mà Linh đang tới. Vừa bước đi, anh vừa suy nghĩ lại lời mà ông bác ấy nói. Anh lẩm bẩm trong miệng: “Một người thuê thôi à?”

Khi đã đến được vị trí cần tìm trong ảnh, Linh quan sát và tái hiện lại khung cảnh ngày hôm đó theo sự tưởng tượng.

- Gặp mặt ở đây đúng là một vị trí thuận lợi. – Long đội trưởng bước tới phía Linh và nói.

- Tôi không chắc nữa, anh có biết thời điểm mà bức ảnh được chụp không? – Linh hỏi.

- Mười một giờ hai ba phút.

- Lúc đó thì ông bác kia đã về rồi.

Linh nhìn xung quanh, bỗng cô ấy thấy một tia sáng lấp lánh phản chiếu ánh nắng mặt trời ở trong một bãi một xi măng ở phía xa, bên dưới toà nhà mà cô đang quan sát.

Với linh cảm của Cảnh sát, Linh vội tiến lại gần bãi xi măng ấy, càng tới gần, cô càng ngửi thấy một mùi hoá chất vô cùng lạ lẫm. Cô ấy mang đôi găng tay nitrile vào bàn tay để chuẩn bị cho tình hình xấu.

Khi tiến lại gần bãi xi măng, một thứ chất nhớt chưa đông hết chảy trước mắt Linh, rồi một chiếc nhẫn nằm trên đống nhớt ấy, đây là thứ phản chiếu ánh sáng lấp lánh khiến Linh chú ý.

Linh vội lấy tay bới đống xi măng ra thì…

Một cái đầu người chưa phân huỷ hết lộ ra, các miếng da đã bị chất gì đó ăn mòn khiến các mảng thịt lộ ra, hàm răng và những vùng gần đó đã bị ăn mòn gần hết, tóc đã bị lột theo tảng thịt trên đầu, cái mũi đã mất đi hình dạng ban đầu, hai đôi mắt đã bị rời khỏi khoang mắt nhưng vẫn được giữ lại bởi bài sợi gân. Một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra trước mắt Linh, lần đầu tiên cô ấy chứng kiến một thứ như vậy.

Linh khi thấy điều đó liền cảm thấy buồn nôn và đáng sợ, cô quay mặt sang phía khác để định thần. Long đội trưởng thấy được điều đó liền chạy tới thật nhanh để xem tình hình.

Khi anh đội trưởng tên Long bước tới, anh cũng gặp một cảnh tượng không khác gì Linh, một cảnh tượng mà đến một người đội trưởng đội Cảnh sát hình sự như anh cũng không thể chấp nhận được.

“Không xong rồi, không được rồi.” Linh đang thất thần ngồi sụp xuống đất, lẩm bẩm trong sự sợ hãi.

Long cũng không thể nói được gì, chỉ biết quay mặt sang chỗ khác để định thần lại. Khi quay mặt sang phía khác, Long lại nhìn thấy một thứ khiến tâm lý anh bị đánh thủng thêm lần nữa, đôi chân mất lực khiến anh ngã khuỵu xuống đất.

Xác của một người đàn ông đã bị treo trên dây thừng ở gần đó. Phía dưới của cái xác, một con dao dính những vết máu đã khô và một chiếc bình màu trắng chứa chất gì đó, trên bình ghi nhãn là: “odorx, liqui – zone.”

Bạn đang đọc MESTEY - Luật Tội Phạm sáng tác bởi dianhaidilao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dianhaidilao
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.