Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đốn Ngộ

Tiểu thuyết gốc · 1579 chữ

Một canh giờ sau, đến trước tiểu viện của Trần Nam.

Lê Hạo lấy ra một lá truyền tin phù khoé miệng khẽ nói vài câu, truyền vào linh lực lá phù triện, nó lập tức hoá thành một đạo ánh sáng bay vào tiểu viện.

Một lát sau, màn sáng phòng ngự biến mất, Trần Nam cũng từ đó đi ra khi thấy Lê Hạo liền mĩm cười bước lại nói:

" Ngươi rốt cuộc chịu đi ra, sao rồi đã luyện chế ra đan dược mong muốn chưa?"

" Ha ha, nhờ phúc sư huynh cuối cùng cũng luyện ra vài viên."

Lê Hạo mĩm cười đáp lại.

Dưới sự nhiệt tình mời chào của hắn, Lê Hạo bước vào tiểu viện phòng khách, hai người nói chuyện phiếm một hồi lâu.

Ngay lúc Lê Hạo đứng dậy cáo từ ra về, thì thuận tiện bỏ ở trên bàn một lọ đan dược.

Chính là Trúc Cơ Đan bên trong có ba viên, dù sao ở Thất Sơn Tông Trần Nam đã giúp hắn không ít, giảng giải mọi chuyện trong tông môn, Lê Hạo cũng không muốn thiếu nợ ân tình của hắn.

Mà với tam linh căn của Trần Nam, ba viên Cực Phẩm Trúc Cơ Đan đã đủ để hắn xung kích cảnh giới Trúc Cơ rồi.

Sau khi Trần Nam tiễn Lê Hạo ra về, hắn trở lại phòng khách, thì thấy ở trên bàn không biết từ lúc nào đã có một lọ đan dược.

Trần Nam không khỏi tò mò cầm lên, vừa mở ra xem liền bị chấn kinh, hắn quay đầu nhìn về phía bên ngoài đại môn bóng lưng của Lê Hạo đang thấp thoáng ở phía xa.

" Đa tạ!"

Trần Nam nội tâm cảm động thì thào, hắn cũng không có đi tìm Lê Hạo hỏi rõ căn nguyên nguồn gốc của đan dược, dù sao mỗi người đều có bí mật.

Nếu người khác đã không muốn nói thì không nên đi hỏi, làm như vậy e là sẽ mất luôn tình cảm vốn có giữa đôi bên.

Trở về tiểu viện, Lê Hạo trực tiếp bước vào phòng tu luyện, sau đó tiến vào Ngũ Hành Tiên Phủ. Ở trong phòng lúc này viên bảo châu vốn dĩ tinh mỹ liền biến thành một viên đá tầm thường.

Bởi vì để tránh người khác chú ý, hắn cũng không thể để một viên bảo châu ở trong phòng, mà dùng ý niệm của mình để nó biến hoá trở thành một viên đá.

Bên trong Ngũ Hành Tiên Phủ, trên quảng trường.

Hắn nhìn về phía đại điện, phía trước có một thạch bia khắc bốn chữ Ngũ Hành Tiên Phủ, lần trước vào đây Lê Hạo chỉ tuỳ tiện lướt qua thạch bia này mà thôi.

Nhưng khi nhớ lại thì hắn phát hiện bốn chữ này, tựa hồ không phải tầm thường, nên bây giờ hắn mới tiến vào tiên phủ chăm chú quan sát, mà khi Lê Hạo nhìn một cách cần thận hắn liền cảm nhận được trong bốn chữ ẩn ẩn có kiếm ý. không biết từ lúc nào hắn liền bị đắm chìm vào trong bốn chữ này.

Lê Hạo lẳng lặng đứng yên nhìn bốn chữ trên thạch bia, mỗi một nét chữ ở trong mắt hắn giống như là từng chiêu kiếm pháp, toả ra kiếm khí ngập trời.

Thời gian cứ vậy trôi qua, Lê Hạo không hay biết chuyện ngoại giới, hoàn toàn đắm chìm vào cảnh giới huyền ảo rất khó diễn tả, không ngừng cảm ngộ kiếm pháp.

Mỗi một nét chữ, tựa như có vô số biến hoá, giống như là một một bộ kiếm pháp, chứ chẳng phải là một dòng văn tự tầm thường.

Mỗi một chiêu kiếm cất giấu vô tận biến hoá, nhưng tối chung vẫn là quy về một kiếm.

" Nhất Kiếm Sinh Vạn Kiếm, từ dễ đến khó, sau đó hoá phức tạp thành đơn giản.

Lê Hạo dùng chỉ thay kiếm, dựa theo cảm ngộ diễn luyện kiếm pháp, không ngừng thì thầm.

" nhất kiếm này không phải chỉ đơn giản là bổ từ trên xuống dưới, mà phải có một bước đệm xoay kiếm một vòng lại xuất kiếm mới đúng,...."

" Sai ! ngay từ đầu đã sai, một kiếm này là cầu tất sát không nên e ngại, nội tâm phải như kiếm thà gãy không cong, đâm thẳng một đường, ngươi không chết thì ta vong,..."

Thời gian cứ trôi qua, một canh giờ, rồi hai canh giờ,... Lê Hạo vẫn như cũ đắm chìm vào cảm ngộ.

Thân ảnh vẫn cứ như cũ, không ngừng luyện tập kiếm chiêu.

Không biết trôi qua bao lâu, Lê Hạo bỗng nhiên cười to một tiếng, từ trong đốn ngộ tỉnh lại nói.

" Ha ha... ta rốt cuộc cũng hiểu!, Tam Thập kiếm, hàm ý không phải là nói có ba mươi chiêu kiếm, mà là mỗi một chiêu kiếm đều ẩn giấu ba mươi loại biến hoá.

Hoặc là nói ba mươi loại quỹ tích của kiếm, đối thủ phải trong thời gian nhất định phán đoán được hết những quỹ tích này để tránh né, nếu không chỉ có một con đường chết !"

" Thất Thập Nhị kiếm, hay Nhất Bách Bát kiếm cũng như vậy."

" xoẹt"

Rút Thanh Linh Kiếm ra khỏi vỏ, Lê Hạo lập tức ở trên quảng trường luyện kiếm.

Kiếm pháp cũng không nhanh, tựa như là bình thường một kiếm, nhưng mà sau đó một khắc, gốc độ của kiếm liền biến đổi một cách khiến người khác không thể nào tưởng tượng nổi đâm ra, chẳng câu nệ điều gì.

Tụ lực, Chuyển lực, xuất kiếm, quá trình vô cùng mượt mà tự nhiên, phảng phất chiêu kiếm này nó vốn là như vậy, nó sẽ đâm vào yết hầu địch nhân.

Nhưng không! Ngược lại với sự phán đoán, nó biến đổi một cách quỷ dị, đâm thẳng vào tim.

Cười to một hồi Lê Hạo bắt đầu điên cuồng luyện kiếm, mỗi một lần xuất kiếm, đều vô cùng tự nhiên, không có bất cứ quy luật gì, đồng dạng là một kiếm, một chiêu thức nhưng mỗi lần xuất kiếm đều có biến hoá khác nhau.

Thời gian trôi qua hơn nửa ngày, Lê Hạo rốt cuộc dừng lại nhìn kiếm trong tay, thần sắc kinh ngạc thì thào:

" Thất Thập Nhị Kiếm cảnh giới! Ta vậy mà chỉ dùng thời gian hai ngày liền có thể thông hiểu đạo lý! Chẳng lẻ ta là kiếm đạo thiên tài"

Lê Hạo có chút không dám tin, dù sao chỉ trôi qua hơn nửa tháng luyện tập, sau đó chỉ dùng thời gian hai ngày liền tu luyện đến cảnh giới này.

Nhưng đó chỉ là hắn tự mơ mộng thôi, bởi vì có kiếm ý của Ngũ Hành Chân Quân lưu lại dẫn dắt.

giúp hắn tiến vào trạng thái đốn ngộ, hắn mới có thể nhanh như vậy tiến nhập tầng thứ hai Tinh Kiếm Thiên, nếu không dù là luyện tập thêm tám năm nữa, hắn cũng chưa chắc có thể tu luyện đến Thất Thập Nhị Kiếm!

Bởi thế tu chân giới mới có một câu, Nhất Niệm Đốn Ngộ, hơn mười năm khổ tu là như vậy.

Nghĩ đến đây, Lê Hạo lần nữa đi đến thạch bia, ý đồ quan sát bốn chữ trên đó, để tiến nhập vào trạng thái đốn ngộ.

Chẳng qua trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, trôi qua nữa canh giờ nhìn chằm chằm vào thạch bia, nhưng không có cách nào tìm lại được cảm giác huyền diệu đó.

Cái loại trạng thái này chỉ có thể ngộ không thể cầu, Lê Hạo hắn có chút si tâm vọng tưởng rồi, nếu dễ dàng như vậy nó cũng sẽ không được tu sĩ gọi là Đốn Ngộ!"

Thu kiếm vào giới chỉ, trong đầu loé lên nhất niệm, thân ảnh hắn liền biến mất tại chổ.

Hiện ra ở Liên Hoa Các trong phòng tu luyện, Lê Hạo ngồi xuống bồ đoàn, bắt đầu vận chuyển Ngũ Hành Phân Hợp Quyết tu luyện.

Hai tháng nhoáng cái liền qua, trong thời gian này Lê Hạo cứ vậy lâm vào khổ tu, mỗi ngày ở Liên Hoa Các hấp thu linh khí tu luyện, hoặc là ở trên quảng trường luyện kiếm cứ như vậy trôi qua.

Nhưng cũng không có một chút thực chiến nào, hắn nhớ lên Trần Nam từng nói, ở thất sơn tông có một Thí Luyện Tháp, bên trong mỗi tầng đều có khôi lỗi dùng để luyện tập chiêu thức.

Nghĩ đến đây, Thân hình của hắn ở Liên Hoa Các liền biến mất, sau đó xuất hiện ở trong phòng tu luyện, thu tiên phủ vào mi tâm, hắn liền đi đến Thí Luyện Tháp.

Trèo đồi lội suối một canh giờ, Lê Hạo đi đến một cái quảng trường, dòng người cũng không quá đông đúc, đa số những đệ tử ở đây đều đang ở trong đình đài nói chuyện phiếm.

Ở trung tâm quảng trường có một toà tháp cao, có tổng cộng chín tầng, được làm bằng linh mộc, mái ngói cong cong uốn lượn đầu mái bốn gốc có một con phi ưng, tầng nào cũng như vậy.

Bạn đang đọc Mịch Tiên Kiếm Đạo sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lehoangquan1999
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.