Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thí Luyện Tháp

Tiểu thuyết gốc · 1708 chữ

Thí Luyện Tháp chỉ có vài tên thủ vệ canh giữ, Lê Hạo sau khi nghe ngóng một phen liền biết quy định để tiến nhập tháp, chỉ cần bỏ linh thạch vào khôi lỗi nó sẽ tự động kích hoạt lập tức chiến đấu.

Thí luyện tháp này, mấy tháng nay Thất Sơn Tông cũng không có thu phí linh thạch, ai cũng có thể ra vào tự do, Lê Hạo nội tâm không khỏi sinh ra nghi hoặc, tại sao khi không lại tốt như vậy, nhưng hắn cũng không có nghĩ nhiều, mà hướng toà tháp cất bước.

Thí luyện tháp tổng cộng có chín tầng, tầng một đến tầng ba dành cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ, tầng bốn đến sáu dành cho tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, tầng bảy đến tầng chín dành cho Kim Đan Kỳ.

Lê Hạo bước vào tháp, nhìn quanh một hồi diện tích rất rộng rãi có tầm ba mươi trượng, giữa phòng có một cái cầu thang hình xoắn ốc, nối thẳng lên tầng chín, mỗi tầng có tổng cộng chín phòng thí luyện.

Lê Hạo bước lên cầu thang, hắn cũng không dự định lên tầng bốn, dù sao cũng chỉ là luyện tập kiếm pháp mà thôi không cần thiết phải đồng cảnh giới mới luyện tập được, với lại hắn cũng chưa muốn bộc lộ thực lực chân thật.

Hắn đi lên tầng ba, bước vào một gian phòng chưa có ai, chính giữa căn phòng có một con khôi lỗi hình người khuôn mặt tầm thường đang nhắm mắt lại, ngay trước ngực có một cái lỗ trống.

Hắn lấy ra một trăm khối hạ phẩm linh thạch, bỏ vào lỗ ở trên ngực khôi lỗi, nó tựa như sống lại một lát sau thân thể bắt đầu chuyển động, cặp mắt cứng nhắc mở ra sau đó rút thanh đao bên hông hướng Lê Hạo lao đến.

Chứng kiến khôi lỗi xông tới, Lê Hạo lập tức lấy ra Thanh Linh Kiếm.

" xoẹt"

Chiến đao của khôi lỗi tốc độ vô cùng nhanh, bổ ra một đao liền kéo theo tiếng xé gió.

" Đến hay lắm !"

Lê Hạo khẽ quát một tiếng, lách người né tránh một đao này, xuất kiếm đâm thẳng về phía ngực khôi lỗi.

" Phập."

Một âm thanh vang lên, Thanh Linh Kiếm tựa như là đâm vào một đống cao su độ đàn hồi rất cao, mũi kiếm cũng không đâm vào thân thể nó được mà lập tức bị chấn ra.

Mặc dù con khôi lỗi này chỉ có thực lực luyện khí kỳ, nhưng được làm từ tài liệu vô cùng tốt, dù là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng không dễ dàng phá vỡ phòng ngự của nó, lại thêm hắn áp chế thực lực xuống Luyện Khí kỳ tương đương với khôi lỗi, muốn đánh bại đương nhiên không dễ dàng.

Bị kiếm đâm trúng thân hình nó chỉ bị lắc lư một chút, sau đó liền cầm thanh đao chém tới đối thủ.

Lê Hạo thấy thanh đao trảm tới, vội vàng dùng kiếm đón đỡ.

"Đinh !"

Đao kiếm tương giao, Lê Hạo cảm thấy thân thể tựa như bị chấn động, kém chút làm rơi Thanh Linh Kiếm xuống đất.

Hắn không khỏi có chút bất đắc dĩ chửi đổng một câu.

" Mụ nội nó, chỉ là tầng ba liền biến thái như vậy, cũng may ta không lên tầng bốn."

Khôi lỗi mặc dù chỉ có mấy chiêu đơn giản, như đâm, bổ, chém nhưng tốc độ cực nhanh, lực lượng cũng vô cùng lớn, hơn nữa với thân thể bất hoại, khiến Lê Hạo ứng phó không khỏi có chút chật vật.

Chỉ có điều đây cũng chưa phải toàn bộ thực lực của Lê Hạo, hắn từ nãy đến giờ chỉ dùng kỹ xảo kiếm pháp để chiến đấu mà thôi. nếu hắn dùng linh lực, tốc độ và lực lượng của hắn sẽ lập tức tăng lên gấp năm lần.

Khi đó con khôi lỗi này, không thể nào gây áp lực cho hắn. nhưng như vậy, thì trận thí luyện này cũng chẳng còn tác dụng gì.

Mà Lê Hạo đến đây chỉ có một mục đích đó chính là Luyện Kiếm, làm sao sẽ dùng toàn lực để chiến đấu với một con khôi lỗi.

"Xoẹt xoẹt xoẹt !"

Lê Hạo xuất kiếm tốc độ đột nhiên tăng nhanh, dưới chân bộ pháp cũng biến hoá liên tục, thân hình phiêu phốt bất định, mỗi một kiếm đâm ra tựa như cuồng phong vũ bão liên tục công kích khôi lỗi.

Hắn dùng chính là tầng thứ nhất Tinh Kiếm Thiên, Tam Thập Kiếm!.

"PHỐC PHỐC PHỐC !"

Khôi lỗi bị liên tục bị đâm trúng, nhưng cũng không làm cho nó bị thương tổn một chút gì, thân thể chỉ hơi lắc lư sau đó liền trảm ra từng đao một tấn công Lê Hạo.

Lê Hạo một bên tránh né thanh đao chém tới, một bên dùng Thanh Linh Kiếm liên tục công kích, đâm vào Khôi lỗi.

Ngực, vai, đùi, mặt,... Lê Hạo liên tục tìm được sơ hở, xuất kiếm không ngừng công kích nó.

Mà con Khôi Lỗi này cũng không có cảm giác gì, chỉ là bị đánh lui về sau vài bước sau đó liền tiến lên, trong tay thanh đao vẫn như cũ, liên tục chém tới Lê Hạo.

Ba canh giờ sau, Khôi Lỗi bổ ra một đao cường đại nhất rồi đột nhiên dừng lại, thu lại chiến đao thân hình đứng yên bất động.

Lê Hạo lúc này mồ hôi cũng đã chảy ra thấm lên quần áo, chứng kiến Khôi Lỗi dừng lại, hắn cũng thu lại thế công, cất Thanh Linh Kiếm vào túi trữ vậy. Ngồi xuống nghỉ ngơi khôi phục khí lực.

Nguyên lai con khôi lỗi này, đã tiêu hao hết năng lượng của một trăm khối linh thạch, lúc này mới đứng yên bất động.

Nghỉ ngơi một lát, Lê Hạo liền đứng dậy tinh thần phấn chấn, sắc mặt đã không còn một tia mệt mỏi nào nữa.

" Khôi lỗi không có ý thức, không sợ hãi, hơn nữa thân thể cường đại, tốc độ cùng lực lượng cũng không tệ, dùng để luyện kiếm là một lựa chọn vô cùng tốt, chỉ có điều quá hao phí linh thạch nha."

Lê Hạo có chút bất đắc dĩ thì thào.

Mặc dù hắn thu được linh thạch rất nhiều ở trong tiên phủ, nhưng hắn tu luyện không phải là một đan điền mà là năm cái.

Tiêu hao tài nguyên rất nhiều, hắn bây giờ chỉ hận không thể bổ một khối linh thạch thành hai để tu luyện. mà bây giờ luyện kiếm chỉ trong vòng ba canh giờ lại tiêu tốn một trăm khối linh thạch, hắn tự nhiên đau lòng rồi.

Lê Hạo có chút đau lòng, nhưng cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Luyện tập ba canh giờ đã đủ hắn cũng không có ý định tiếp tục luyện kiếm, liền đi ra khỏi gian phòng, theo cầu thang đi xuống, ly khai Thí Luyện Tháp.

" Ca ca!"

Lê Hạo vừa bước ra ngoài, thì một âm thanh từ phía trước vang lên, kèm theo là một tiểu thân ảnh màu trắng lao vào người hắn.

Lê Hạo có chút bất ngờ phản ứng không kịp, liền bị người này đắc thủ, một mùi hương của nữ tử truyền vào khứu giác của hắn, khi nhìn lại thì ra là Lê Hi Tuyết.

" Sao ngươi lại ở đây?"

Lê Hạo nội tâm vui mừng hỏi, hơn hai năm nay hắn cũng không gặp nàng, dù sao hắn chỉ là đệ tử nội môn tầm thường, muốn đi đến nơi ở của đệ tử chân truyền không phải chuyện dễ.

" Ta nhớ ca ca ngươi từng nói, tu sĩ không chỉ nên ngồi một chổ tu luyện mà còn phải không ngừng chiến đấu, mới có thể nâng cao thực lực.

Từ nhỏ ngươi đã bảo hộ ta, bây giờ ta muốn trở nên cường đại để bảo vệ ngươi. Do đó ta mới đến đây, Nhưng không ngờ lại trùng hợp gặp ngươi nha."

Lê Hạo nghe vậy nội tâm không khỏi cảm động, mĩm cười gật đầu sau đó tựa như bảo mẫu hỏi liên tục :

" Hi Tuyết nhà ta đã lớn rồi nha, đúng rồi ngươi ở tông môn có bị ai ức hiếp không, có đủ linh thạch tu luyện không, sư phụ của ngươi có đối tốt với ngươi không?,.."

Bị Hắn liên tục hỏi năm sáu câu, sắc mặt Hi Tuyết không khỏi đơ ra, nội tâm oán thầm:

" Bao lâu cũng không thay đổi, vẫn như tên bảo mẫu, không hiểu phong tình. người ta đã ôm ngươi, không phải ngươi cũng nên đáp lại rồi nói nhớ ta sau, đúng là tên đầu gỗ."

Nhưng nàng vẫn mĩm cười trả lời :

" Ca ca yên tâm ta không bị ai ức hiếp hết á, ta sống rất tốt ngươi không cần lo lắng."

Lê Hạo nội tâm tò mò mấy năm qua nàng sinh hoạt ra sao, liền dứt khoát kéo nàng vào một đình đài ở trên quảng trường trò chuyện, mấy tên đệ tử cùng Hi Tuyết đi đến đây thấy vậy, không hiểu chuyện gì đang xảy ra có chút mơ mơ màng màng đi theo hai người.

Trò chuyện hơn một canh giờ, tất cả đều là do hắn hỏi Hi Tuyết chỉ toàn trà lời, sau đó nói cho nàng biết chổ ở của hắn về sau mới kết thúc.

Trước khi đi hắn còn đưa cho nàng một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong chứa một vạn khối linh thạch trung phẩm.

Mà sau khi Lê Hạo rời đi, một tên nữ đệ tử cùng Hi Tuyết đi đến đây trên tay bỗng nhiên xuất hiện một lá truyền âm phù, khẽ nói gì đó rồi truyền linh lực vào, lá phù triện lập tức hoá thành một đạo ánh sáng bay đi.

Bạn đang đọc Mịch Tiên Kiếm Đạo sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lehoangquan1999
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.