Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Ruồi

Tiểu thuyết gốc · 1714 chữ

Mấy năm xa cách gặp lại Hi Tuyết, Lê Hạo tâm tình vui vẻ trở về tiểu viện, thì thấy một bóng người đang đứng ở trước đại môn, hắn hơi nghi hoặc đi đến hỏi:

" Các hạ là ?"

" Ngươi là Lê Hạo ?"

Người này mặc trên người một bộ thanh sam, sắc mặt anh tuấn bất phàm, lúc này nghe hỏi thì quay người hỏi ngược lại.

" Đúng vậy, nhưng ngươi là ?"

Lê Hạo gật đầu đáp lời hỏi lại.

" Ngươi không cần biết ta là ai, Hi Tuyết với ngươi không phải là người cùng một thế giới, ta không biết ngươi cùng nàng đã trãi qua những gì, nhưng ta khuyên ngươi nên tránh xa nàng thì sẽ tốt hơn!"

Hắn sắc mặt đạm mạc nhìn Lê Hạo nhàn nhạt nói, tựa như đang nói cùng một con giun dế không đáng nhắc tới.

" Hừ, miệng chó không mọc được ngà voi, nói chuyện thúi như đống phân, ta không tránh thì sao?"

Lê Hạo tâm tình vốn đang vui vẻ, nghe hắn nói như vậy nội tâm không khỏi tức giận.

" Vậy thì hậu quả ngươi tự gánh!"

" Gánh con mẹ ngươi! Cút!"

Lê Hạo bị hắn chọc tức cũng không áp chế lửa giận ẩn nhẫn như thường ngày, dứt lời liền bộc phát linh lực vào thủ chưởng, tát ra một cái.

Vốn dĩ hắn chỉ muốn bình tĩnh sinh hoạt, không tranh không chấp với thiên hạ, nhưng một khi động vào người hắn yêu quý thì lão thiên hắn cũng dám đánh, nói gì một con ruồi.

Tên kia bị đánh bất ngờ cũng không kịp phản ứng, bị hắn đập bay đi mấy trượng, khuôn mặt anh tuấn bị biến dạng, hàm răng cũng bị gãy một cái.

" Ngươi dám đánh ta, ngươi biết ta là người của ai không?"

Tên kia bị hắn đánh bất ngờ đau đớn, đứng dậy sắc mặt phẫn nộ chỉ vào Lê Hạo quát.

" Người của ai kệ mẹ ngươi! "

Lê Hạo sắc mặt băng hàn nhìn hắn, ngữ hời hợt nói.

Mắng người cũng có thể hời hợt như vậy, thật là khiến người khác tức điên mà, tên đó làm sao có thể nuốt cục cức, à không cục tức này được.

" Ngươi!"

Tên đó bị Lê Hạo mắng cho tức giận toàn thân phát run, sắc mặt tựa như gan heo.

" tốt tốt tốt, ngươi chờ đó!"

Mặc dù chưa giao thủ nhưng một cái tát này cũng không phải người bình thường có thể đánh ra, biết không phải là đối thủ của Lê Hạo hắn ngoài mạnh trong yếu nói, dứt lời liền bỏ đi.

Lê Hạo nhìn cái bộ dáng của hắn, nội tâm có chút buồn bực, vốn dĩ tâm tình đang vui vẻ liền bị con ruồi này phá hư.

Chuyện này đi qua, cũng không có ai đến phiền phức Lê Hạo, ngày tháng kế tiếp hắn cũng lâm vào khổ tu, mỗi ngày ngoại trừ ở trong Ngũ Hành Tiên Phủ hấp thu linh khí tu luyện, thì liền ở Thí Luyện Tháp cùng khôi lỗi luyện kiếm.

Thí Luyện Tháp.

"PHỐC ! PHỐC ! PHỐC !"

Lê Hạo cầm trên tay Thanh Linh Kiếm, liên tục xuất kiếm công kích đối diện hắn con khôi lỗi.

Khởi kiếm ,Kiếm quyết ,Phát kiếm , Hồi kiếm, Phá kiếm , Đảo kiếm,... từng kiếm từng kiếm cứ theo một cách tự nhiên mà xuất ra.

Nhưng mỗi một kiếm đâm lên người Khôi Lỗi, chỉ có thể làm cho thân thể nó lảo đảo một chút hoặc là lui về sau vài bước.

Cũng không làm tổn thương được nó, ngược lại khiến nó liên tiếp không ngừng công kích Lê Hạo, dù cho bị đối thủ đâm vô số nhát kiếm cũng như vậy, thanh đao vẫn như cũ không ngừng tấn công.

Mà mỗi một lần thanh đao chém tới, Lê Hạo chỉ tận lực né tránh, trong quá trình còn cố ý tìm kiếm sơ hở tuỳ thời phản kích, chỉ khi nào tránh né không được mới dùng Thanh Linh Kiếm đón đỡ.

Đây chính là phương pháp luyện tập của Lê Hạo vừa nghĩ ra.

Cùng một con khôi lỗi vô tri vô giác chỉ biết tấn công, lực lượng lại cường đại cùng thân thể khó mà phá hư, cứ liều mạng cùng nó chiến đấu, chỉ tốn khí lực mà thôi.

Nếu cứ luyện tập kiểu đó, chiến đấu kỹ xảo cũng không tăng lên được bao nhiêu.

Vì vậy Lê Hạo mới nghĩ ra biện pháp này, chỉ trốn tránh không nghênh chiến. Hơn nữa trong quá trình né tránh, liên tục suy tính sơ hở tiến hành phản công.

" Xoẹt xoẹt!"

" Đinh!"

Trong thí luyện phòng từng âm thanh phá gió của thanh kiếm Lê Hạo không ngừng vang lên, ngẫu nhiên còn giao thoa vài tiếng đao kiếm va chạm.

Ba canh giờ sau, khôi lỗi linh lực hao hết, đứng yên bất động ở đó. Lê Hạo trên người cũng chảy ra mồ hôi, thu kiếm vào túi trữ vật.

Nghỉ ngơi một lát, Lê Hạo Ly khai Thí Luyện Tháp trở về tiểu viện, cũng không hay biết phiền phức đã sắp tìm tới hắn.

Trên Thất Sơn Phong, trong một đại viện nào đó.

" Bộ Tuyên sư huynh sao đến bây giờ vẫn chưa xuất quan, chúng ta đã ở đây chờ hơn nửa tháng rồi nha."

" Diệp Hàn sư đệ, ngươi kiên nhẫn một chút đi, nói không chừng Bộ Tuyên sư huynh đã tu luyện đến tình trạng nguy cấp, mặc dù là nói bế quan một tháng, nhưng có thể kéo dài mấy ngày thậm chí mấy tháng là chuyện bình thường."

" Lâm Thần sư huynh nói cũng có lý, nhưng ta bị ăn một cái tát đến bây giờ vẫn còn đau nhức nha, tên Lê Hạo đó thật sự quá kiêu ngạo, không mau chóng cho hắn một bài học ta làm sao nuốt được cục tức này."

Hai tên đệ tử trên người mặc thanh sam đứng ở phòng khách trò chuyện, một người trong đó chính là tên cách đây không lâu bị Lê Hạo cho ăn một cái tát, cả hai đều là chân chạy cho Bộ Tuyên.

" Hừ, ngươi yên tâm tên Lê Hạo này nhảy nhót không được bao lâu, đợi khi Bộ Tuyên sư huynh xuất quan liền sẽ cho hắn một bài học."

Lâm Thần nghe vậy, hừ lạnh an ủi đồng bạn.

Hắn vừa dứt lời, hai người đồng thời lâm vào trầm mặc, bọn hắn thực lực chỉ sàn sàn như nhau. Nói cho sướng miệng chứ cũng không dám đích thân tìm Lê Hạo gây chuyện.

Mà bọn hắn cũng là đồng thời nhập môn với Lê Hạo, chỉ có điều được phân đến Thất Sơn Phong mà thôi. Còn Bộ Tuyên thì cách đây một năm rưỡi hắn tự đi đến xin gia nhập tông môn.

Nghe nói hắn có Đơn Linh Căn lai lịch cũng trong sạch, ở Thăng Long Tiên Thành được xếp vào Ngũ Kiệt, nên Phong chủ Thất Sơn Phong liền thu hắn làm đệ tử chân truyền.

Bộ Tuyên năm nay hai mươi hai tuổi, tu vi đã là Luyện Khí Viên Mãn, cách đây không lâu được Thất Sơn Phong, Trần Minh Phong Chủ ban cho Trúc Cơ Đan yêu cầu hắn đột phá Trúc Cơ Kỳ.

Hai mươi hai tuổi đã xung kích Trúc Cơ Kỳ, đủ để thấy tư chất của hắn không tầm thường, nghe nói hắn chỉ là tán tu từ nhỏ không được gía tộc trợ giúp, trẻ tuổi như vậy trở thành tu sĩ trúc có kỳ cũng đã coi là một kỳ tài rồi.

Hắn cũng được chúng đệ tử ở Thất Sơn Phong, ban cho danh hiệu gọi là Đệ Nhất Kiệt. Mà tên này đối với đao đạo vô cùng si mê, thường xuyên cùng chúng đệ tử ở Thất Sơn Tông luận bàn, chưa một lần bại trận.

Do đó cả tông môn chúng đệ tử đời này, đều xem hắn như người đứng đầu, có người còn gọi là đại sư huynh.

Trong lúc hai người bọn hắn chờ đợi nhàm chán muốn chết, đến khi sắp hết kiên nhẫn, thì tiếng bước chân bỗng nhiên vang lên, một tên thanh niên sắc mặc như đao gọt mặc trên người tử y anh tuấn bất phàm đi vào.

" Bộ sư huynh!"

Diệp Hàn, Lâm Thần lập tức tiến lên mừng rỡ nghênh đón.

Tên thanh niên này chính là Bộ Tuyên, vừa mới kết thúc bế quan. Bước vào phòng thấy bọn hắn liền nhàn nhạt hỏi:

" Nhiệm vụ ta giao cho các ngươi sao rồi?"

Lúc này Diệp Hàn lập tức bày ta một bộ phẫn uất nói:

" Tên khốn đó không đem lời của tiểu đệ bỏ vào tai, ngược lại còn hùng hổ đánh ta. Sư huynh ngươi phải làm chủ cho ta a"

Lâm Thần ở một bên cũng bề bộn phụ hoạ tán đồng.

Bộ Tuyên nhíu mày một cái quát:

" Hừ, đúng là phế vật chỉ một chuyện như vậy cũng làm không xong."

Hai tên chân chạy lập tức im lặng, thờ cũng không dám thở mạnh một cái.

"Hừ, Tên này cũng có chút cốt khí, để ta xem xương hắn có cứng như miệng hắn hay không.

Bộ Tuyên sắc mặt bình thản nhàn nhàn nói, sau đó hỏi:

" Các ngươi có biết hắn thường ngày sẽ ở đâu hay không?"

" Biết sư huynh, tên này hằng ngày sẽ theo cố định thời gian, chính xác là giờ ngọ hắn sẽ ở Thí Luyện Tháp tu luyện."

Diệp Hàn sắc mặt nịnh nọt lập tức đáp lời

" Được rồi, ngày mai ta sẽ đích thân đến gặp hắn, các ngươi đi về đi "

Bộ Tuyên dứt lời cũng không ở lại, trực tiếp trở về phòng.

" Hừ, Lê Hạo a Lê Hạo, ngươi chờ đó"

Diệp Hàn nghe vậy nội tâm thống khoái thì thào.

Bạn đang đọc Mịch Tiên Kiếm Đạo sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lehoangquan1999
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.