Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Chiến Bắt Đầu

Tiểu thuyết gốc · 1548 chữ

Ba ngày sau.

Nơi đóng quân của tu sĩ ma đạo.

Từng tốp tu sĩ đứng thành hàng yên lặng chờ đợi, lúc này chín đạo độn quang từ xa bay tới rồi đáp xuống, hiện ra chín thân ảnh, một tên trong đó mặc trên người lục y bước ra ánh mắt lướt qua đám tu sĩ rồi nói:

" Lão tổ đã có lệnh, trận chiến này chỉ được thắng không cho phép bại, bằng mọi giá phải lấy lại được lãnh địa của chúng ta, các ngươi có nghe rõ chưa!"

" Rõ!!"

Chúng tu sĩ ma đạo lập tức đáp lại, đồng thanh hét lớn, âm thanh hùng hậu vang vọng tứ phía.

" Tốt! Lập tức xuất phát!"

Tên này vừa dứt lời, chúng tu sĩ lập tức tiến lên phi chu ở gần đó, những chiếc phi chu chậm rãi bay lên, di chuyển về hướng Hoàng Liên Sơn.

...

Khu vực bên trái dãy núi Hoàng Liên Sơn.

Lê Hạo lúc này đang đứng trên phi chu cùng chúng tu sĩ Thất Sơn Tông tuần tra. ở phía trước phi chu, Ngũ Hành Chân Quân đang ngự kiếm phi hành phóng xuất Nguyên Thần dò xét trong phạm vị năm mươi dặm, thì đột nhiên biến sắc, quay người kêu lên :

" Tất cả đệ tử Trúc Cơ Kỳ lập tức điều khiển phi chu hạ xuống, chúng đệ từ Luyện Khí Kỳ lấy ra vũ khí, chuẩn bị nghênh chiến!"

Một trăm năm mươi tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nghe vậy, không chút chậm trể điều khiển phi chu nhao nhao hạ xuống mặt đất, sau đó ngự kiếm bay lên không trung, đứng sau lưng Ngũ Hành Phong Chủ.

Một ngàn năm trăm tên đệ tử Luyện Khí kỳ cũng lập tức lấy ra pháp khí cầm trong tay, nội tâm hừng hực chiến ý.

Một lát sau phía chân trời đột nhiên xuất hiện ba đạo hắc quang, đằng sau thì có mấy chục chiếc phi chu bay theo, trong nháy mắt đã đến đây. Toàn bộ phi chu bắt đầu hạ xuống, hơn một ngàn tên tu sĩ ma đạo cấp thấp kiểu cách ăn mặc khác nhau, trong tay cầm pháp khí xông tới hét lớn.

"Sáttt!"

Thất Sơn Tông tu sĩ nhìn trước mắt đông như kiến tu ma giả đang xông tới, nội tâm vốn một bầu nhiệt huyết trừ ma vệ đạo, không biết từ lúc nào cũng đã biến mất, thay vào đó là khẩn trương.

Nhưng đó chỉ là một số ít mà thôi, lúc này trong nhóm đệ tử không biết ai hét lớn một tiếng:

" Sáttt!"

Những tên đệ tử bị khí thế đối phương hù cho sợ ngây người, khi nghe được tiếng này cũng lập tức phản ứng lại, tay cầm pháp khí tiến lên nghênh đón quân địch.

Lê Hạo cầm trong tay trọng kiếm, ánh mắt có vô tận chiến ý, hắn tham gia trận chiến này chủ yếu là vì mài thanh kiếm của bản thân trở nên sắc bén, thì làm sao sợ hãi chiến đấu được .

" Hắc hắc!, đi chết đi, tiểu bạch kiểm!l

Một tên tu ma giả cười gằn, tay cầm một thanh đao chém về phía Lê Hạo.

" Phốc!"

Chỉ có điều, thanh đao của hắn chưa kịp chém xuống thì một thanh trọng kiếm đã đâm xuyên cổ họng của hắn, Lê Hạo thu kiếm trở về máu cũng từ đó tuôn ra.

Ngay khi Lê Hạo rút kiếm, thì có thêm những tu sĩ ma đạo khác cũng lập tức xông tới.

"Sát!"

Không chút hoang mang, Lê Hạo hét to một tiếng, bộc phát linh lực thân ảnh tựa như hoá thành cơn gió, xuất liên tục ba kiếm mạt sát ba tên đối thủ, tiếp đó hắn liền xông thẳng vào chổ có nhiều tu ma giả nhất, điên cuồng đồ sát.

"Phốc ! Phốc ! Phốc !"

Trọng kiếm của Lê Hạo, mỗi lần đâm ra đều sẽ có tu sĩ ma đạo ngã xuống.

Hiện trường lúc này đã lâm vào hỗn chiến, tu ma giả cùng đệ tử Thất Sơn Tông liên tục ngã xuống.

Chiến đấu giống như quân đội phàm tục khi ra sa trường, âm thanh kiếm đao va chạm vang lên liên hồi, huyết nhục bị chém thành từng khúc rơi đầy đất.

Chẳng có một đạo thuật nào cả, bởi vì dùng những pháp thuật như hỏa cầu thuật, phải có thời gian nhất định để bấm niệm pháp quyết, đối thủ làm sao cho cơ hội để thi triển, vừa bấm pháp quyết chỉ e là đầu đã rơi xuống đất rồi.

Do đó, hiện trường cũng chẳng như tưởng tượng, có đủ loại thuật pháp công kích lẫn nhau mà chỉ có từng kiếm từng đao va chạm.

"PHỐC !"

Một tên đệ tử Thất Sơn Tông vừa mới xuất kiếm đâm xuyên cổ họng của một tên tu ma giả, còn chưa kịp rút kiếm thì đằng sau đã có một thanh đao của tu sĩ ma đạo chém rơi thủ cấp của hắn.

Đầu lâu rơi xuống đất, trên mặt của hắn vẫn còn mang theo biểu lộ kinh ngạc khó tin.

Chém giết cứ vậy tuần hoàn, một tên ma đạo ngã xuống kế tiếp chính là tu sĩ Thất Sơn Tông.

Mà ở trên bầu trời, chiến đấu cũng vô cùng kịch liệt thảm thiết.

Ngũ Hành Phong Chủ đang điều khiển năm thanh phi kiếm pháp bảo, cùng một tu ma giả Kim Đan Kỳ kịch chiến. Mỗi lần pháp bảo của hai người va chạm, dư uy có thề ảnh hưởng cả một khu vực trên bầu trời, thậm chí còn xuống tới mặt đất, chẳng phân biệt địch ta khiến một đám tu sĩ Luyện Khi Kỳ bị chấn đến thổ huyết.

Còn tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng chẳng khác biệt gì, từng kiện linh khí loé lên đủ loại màu sắc, ở trên bầu trời công kích về phía địch nhân, thỉnh thoảng có tu sĩ bị giết, thân thể từ trên không trung rơi xuống đất.

Lúc này ở trên Hoàng Liên Sơn.

Một số cao tầng của tam tông tề tụ cùng một chổ trò chuyện ở trong nghị sự các, thì đột nhiên nột đạo độn quang từ xa phi tốc tiến vào.hiện ra một người mặc lam y, tuổi tầm ba mươi khuôn mặt hơi tròn, hắn chính là trưởng lão của Ngự Thú Tông tên gọi Hoa Lâm.

" Chư vị đạo huynh có biến, bọn tu sĩ ma đạo đã tấn công chúng ta rồi."

Những trưởng lão trong nghị sự đường nghe hắn nói vậy, liền nhao nhao đứng lên.

" Lời của Hoa Huynh là thật, theo thám tử hồi báo bọn hắn vẫn còn đang tổ chức đội quân nha?"

Lúc này một tên trưởng lão Thiên Kiếm Tông có chút không tin hỏi.

" Ta chẳng lẽ lại đi đùa chuyện này?, ta vừa nhận được tin, bọn hắn đã chia một tiểu đội đánh bên phía trái dãy núi Hoàng Liên Sơn, quân lực còn lại thì tấn công trực diện với chúng ta!"

Hoa Lâm nghiêm túc nói

" Tất cả đệ tử mau chóng tập hợp chuẩn bị nghênh chiến!"

Sát Kiếm Đạo Nhân nghe vậy thần sắc biến đổi, quáng thông pháp lực quát to một tiếng âm thanh vang vọng cả một ngọn núi.

Một lát sau chúng đệ tử tập hợp đầy đủ, lập tức tiến lên phi chu. Dưới sự dẫn dắt của chư vị trưởng lão Kim Đan Kỳ bay ra ngoài nghênh chiến.

Bên ngoài Hoàng Liên Sơn, phía chân trời tám đạo độn đang phi tốc bay tới, phía sau chính là vô số phi chu.

Độn quang dừng lại, hiện ra tám thân ảnh dẫn đầu là một tên trung niên khuôn mặt thô kệch, chính là Tiết Trọng. Lúc này hắn nhìn về phía một tên tu sĩ khuôn mặt hơi âm hiểm, đang đứng ở bên cạnh cười to nói:

" Ha ha, Lâm Tùng, ngươi thấy không ta nói đâu có sai, đám ô hợp này quả nhiên đều trốn ở đây."

" Ha ha, Tiết huynh quả nhiên thần cơ diệu đoán a"

Lâm Tùng khẽ cười một tiếng nói.

" Hừ, một đám quái vật, người không ra người yêu không ra yêu, Đông Châu không phải là nơi của các ngươi, biết thân biết phận thì biến về Bắc Châu đi, nếu không ở chổ này các ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi!"

Sát Kiếm Đạo Nhân lúc này hừ lạnh nhìn bọn hắn nói.

" Biến mụ mụ ngươi, Một nửa Đông Châu vốn dĩ là của chúng ta, mấy ngàn năm qua bị các ngươi chiếm, bây giờ cũng nên trả lại rồi!"

Tiết Trọng nghe vậy liền cười lạnh phản bác.

" Tiết Trọng huynh, ngươi cần gì phí lời với bọn hắn, trực tiếp giết sạch là được!"

Một bên Lâm Tùng xen vào cười tàn nhẫn nói.

" Ha ha, nực cười, để ta xem hôm nay ai giết ai!"

Sát Kiếm Đạo Nhân cười lớn nói.

Bạn đang đọc Mịch Tiên Kiếm Đạo sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lehoangquan1999
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.