Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưu Kế Thâm Sâu

Tiểu thuyết gốc · 1566 chữ

Diệp Phá Thiên sau khi ra lệnh liền cùng bốn vị lão tổ khác lăng không đứng đối diện với ba gã lão tổ của Thiên Kiếm Tông, Thất Sơn Tông.

Hai bên không một câu dư thừa, lập tức giao chiến.

Lão tổ của Hoá Huyết Tông, Âm Dương Tông thì công kích Kiếm Vũ Lão Tổ, còn hai vị lão tổ Ngũ Độc Tông cùng Ngự Thú Tông thì hướng về Từ Thất Lão Tổ.

Bởi vì một đánh hai, lại thêm đối thủ của bọn hắn đều là Nguyên Anh trung kỳ, tu vi ngang bằng, nên Từ Thất cùng Kiếm Vũ chỉ có thể phòng thủ, né tránh công kích của đối thủ hoặc là thỉnh thoảng sẽ phản công, sáu gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cứ như vậy ở trên không trung lâm vào triền đấu.

Lúc này, thân ảnh Diệp Phá Thiên loé lên một đạo phật quang rồi biến mất không thấy gì nữa, nhưng trong tích tắc thì thân ảnh đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Kiếm Quân Lão Tổ, thủ chưởng nhắm thẳng ngay thiên linh cái của địch nhân đập xuống.

Kiếm Quân Lão Tổ không chút hoang mang, ngay lúc thân ảnh của Diệp Phá Thiên hiện ra xuất chưởng, thì thân hình đột nhiên biến mất khi xuất hiện đã ở một nơi khác cách chổ vừa rồi tầm mười trượng. hắn há miệng phun ra một thanh phi kiếm màu xanh ngọc, truyền pháp lực vào đó nó liền hoá lớn thành một thanh cự kiếm, tay phải điểm ra một chỉ, cự kiếm ở trên bầu trời loé lên hào quang rồi biến mất.

Diệp Phá Thiên thầm nghĩ không ổn, bởi vì hắn đã cảm thấy ở trên đỉnh đâu không khí bỗng nhiên chấn động, trong đầu loé lên nhất niệm, thân ảnh liền lướt về phía sau mấy trượng, ngay lúc Diệp Phá Thiên lướt đi, một thanh cự kiếm cuốn theo một cơn phong bạo đột ngột xuất hiện ngay chổ hắn vừa đứng đâm thẳng xuống.

Hai người lần đầu giao phong kết quà chính là bất phân thắng bại.

"Hừ!"

Diệp Phá Thiên hừ lạnh một tiếng, thân hình lần nữa biến mất tại chổ hoá thành một tia sáng hướng về đối thủ xông đến, lúc này đối diện hắn Kiếm Quân Lão Tổ sắc mặt bình thản cầm trong tay thanh kiếm màu xanh cũng lập tức lao tới.

Trận đại chiến của hai người chính thức thức mở màn, các loại thần thông đều ra hết ở trên không trung va chạm vào nhau, pháp bảo oanh kích vang lên tiếng nổ rền trời.

Trình độ chiến đấu này, cho dù là tu sĩ Kim Đan Kỳ cũng không thể nhìn rõ ràng hai người thân ảnh.

Diệp Phá Thiên cùng Kiếm Quân Lão Tổ ở trên thiên không kịch đấu, tốc độ vô cùng nhanh chỉ trong chớp mắt đã ở phía đông, một lát sau thì xuất hiện ở phía tây bầu trời.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Hai người mỗi một lần va chạm đều vang lên một tiếng nổ to, lúc này thân ảnh Diệp Phá Thiên loé lên kim quang, tốc độ đồng thời tăng thêm năm thành, lao thẳng về phía Kiếm Quân Lão Tổ xuất chưởng, một đại chưởng cũng hiện ra xông về phía địch nhân.

" Ầm!"

Đáp lại đại chưởng chính là một thanh cự kiếm, khi kiếm chưởng va vào nhau liền nổ vang một tiếng âm thanh vang vọng cà thiên địa.

Thấy không làm gì được đối thủ, hai người lại tiếp tục lao vào kịch chiến, thân ảnh Diệp Phá Thiên Cùng Kiếm Quân Lão Tổ đánh từ phía tây đến phía đông, ở dưới mặt đất vô số đại thụ bị từng trận phong bạo hoặc những đại cầu hoả của dư uy pháp thuật hai người tạo thành tàn phá, lửa thêm gió trợ lực rất nhanh liền bốc cháy dữ dội, một lát sau trong phạm vi hai ngàn dặm cây cối đã hoá thành tro tàn.

Bỗng nhiên lúc này Kiếm Quân Lão Tổ bấm niệm pháp quyết, phi kiếm màu xanh ngọc hoá thành cự kiếm bay về phía Diệp Phá Thiên, hắn nhìn cự kiếm cảm thấy có chút không đúng, bởi vì từ nãy đến giờ hai bên đã giao chiến không biết bao nhiêu lần, ám chiêu cũng không thể làm bị thương đối thủ nói gì đến tấn công trực diện.

Diệp Phá Thiên liền lách người hoá thành tia sáng biến mất, nhưng ngay lúc này thanh cự kiếm đột nhiên vỡ tan, đi theo đó là một vụ nổ kinh thiên xảy ra.

" Ầmmm!"

Cự kiếm vỡ tan nổ tung, xung quanh phạm vi năm trăm dặm loé lên một màn sáng chói mắt, dư uy của vụ nổ cũng tạo thành một cái hố lớn ở dưới mặt đất.

Lúc này hai bàn tay của Kiếm Quân Lão Tổ hợp lại tạo thành một ấn chú vô cùng kì quái, phía xa một ngàn dặm chổ bốn chiếc cự thuyền bỗng nhiên có chín thanh cự kiếm từ dưới đất bay lên, sau đó liền hoá thành vô số tiểu kiếm, một màn sáng lấy tốc độ vô cùng nhanh hiện ra bao bọc bốn chiếc đại phi chu, nhốt tất cả tu sĩ đang ở trên đó.

Kiếm Quân Lão Tổ khoé miệng chảy ra một vệt máu do tự bạo pháp bảo ảnh hưởng đến khiến hắn trọng thương, nhưng lúc này hắn vẫn mĩm cười nhìn xuống cái hố to ở dưới mặt đất nói :

" Diệp hiền đệ cùng chư vị đồng đạo không cần đánh nữa, nếu không ta sẽ lập tức kích phát Cửu Kiếm Sát Liên Trận, đệ tử của các ngươi tất chết không còn một mống!"

Diệp Phá Thiên mặc dù kịp thời né tránh nhưng vẫn bị uy lực của thanh cự kiếm khi tự bạo chấn bay xuống đất.

Lúc này hắn từ dưới hố to đứng dậy nhìn về phía nhóm đệ tử của mình đang bị nhốt trong trận pháp, biết đã trúng kế nội tâm không khỏi phẫn nộ, hắn lăng không bay lên không trung đứng đối diện với Kiếm Quân Lão Tổ nói:

" Tốt tốt tốt, các ngươi thường nói tu sĩ ma đạo âm hiểm giảo hoạt, nhưng thực chất chúng ta độ âm hiểm vẫn không bằng tu tiên giả các ngươi!.

Nhưng có một điều kế này của ngươi vẫn còn quá nhiều kẽ hở, ngươi không sợ chúng ta sẽ làm liều giết sạch đệ tử của ngươi hay sao ?"

" Ha ha, Diệp hiền đệ nói đùa có ta ở đây các ngươi cùng lắm chỉ giết được phân nửa đệ tử mà thôi, nhưng ta chỉ cần một ý niệm liền mạt sát hết tất cả tu sĩ ma đạo các ngươi, suy đi tính lại chúng ta vẫn là người chiến thắng. "

" Hắc hắc, tu tiên giả các ngươi nỡ hi sinh phân nửa đệ tử sao !"

Diệp Phá Thiên cười lạnh nói.

" Ha ha, ngươi lại nói đùa làm chuyện đại sự, hi sinh nhiều thêm nữa cũng được, ngươi không nghe câu nhất tướng công thành vạn cốt khô sao?"

Kiếm Quân Lão Tổ nghe vậy thì mĩm cười, sắc mặt bình thản hời hợt đáp lại.

" Hắc hắc, đủ máu lạnh! Nói đi có điều kiện gì? "

Diệp Phá Thiên, áp chế phẫn nộ cười nói.

" Ngươi quả nhiên thông minh, Ha ha, Đơn giản thôi, ngươi đối với thiên đạo phát một lời thề, dẫn binh rút lui trong vòng một ngàn năm không được bước chân vào Đông Châu! Ta sẽ lập tức thả người."

Kiếm Quân Lão Tổ, trào phúng một câu nói.

" Hừ, Si tâm vọng tưởng !, bọn ta đã ở Bắc Châu hoang nguyên mấy ngàn năm phát ngán, cùng lắm chúng ta sẽ chia nam bộ cho các ngươi, nếu không đồng ý thì cá chết lưới rách ! "

Diệp Phá Thiên nghe vậy liền hừ lạnh đáp lại.

" Hay như thế này đi, hai tông bọn ta sẽ cử người cùng các ngươi giao chiến tại Thiên Linh Hạp, nếu chúng ta chiến thắng các ngươi sẽ rút lui khỏi Đông Châu thế nào?"

Kiếm Quân Lão Tổ hơi suy tư rồi hỏi.

" Hừ, Chỉ nói các ngươi sau khi chiến thắng sẽ nhận được lợi ích, Lão bất tử ngươi cũng quá thông minh rồi."

Diệp Phá Thiên hừ lạnh một tiếng trào phúng lại Kiếm Quân Lão Tổ, ngưng một chút sau đó nói tiếp:

" Nếu bọn ta chiến thắng sẽ lấy luôn cả nam bộ, hai tông các ngươi phải rút lui khỏi Đông Châu, còn bên ngươi thắng trận chúng ta sẽ nhường phân nửa Đông Châu lại.

không đồng ý thì cá chết lưới rách, mà có năm tu sĩ Nguyên Anh Kỳ luôn nhớ thương hai tông các ngươi cũng không phải là chuyện tốt gì, ngươi suy nghĩ kỹ rồi hẳng trả lời!"

Kiếm Quân Lão Tổ nhìn hắn thật sâu, sau khi cân nhắc một hồi lâu thì đáp ứng :

" Tốt, cứ quyết định như vậy!"

Bạn đang đọc Mịch Tiên Kiếm Đạo sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lehoangquan1999
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.