Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1135 chữ

Chap2: Gặp Ma Quỷ Lúc Làm Việc

Khi về đến nhà, tôi nằm xuống ngắm ngía chiếc vòng tay ngọc trên cổ tay mình. Chiếc vòng ngọc này không phải là của tôi, chỉ biết sau khi được bố mẹ đưa ra khỏi ra khỏi quan tài thì chiếc vòng ngọc này đã ở trên cổ tay tôi.

Khi nghĩ về giấc mơ trên máy bay cộng thêm sự xuất hiện không rõ ràng của chiếc vòng làm cho suy nghĩ của tôi rất hỗn loạn.

Trong lòng đầy lo lắng, tôi vội tháo chiếc vòng tay ngọc trên cổ tay và chạy ra cửa sổ ném nó đi một cách dứt khoát!

Tôi đã nghĩ chỉ cần vứt chiếc vòng đó đi thì những giấc mơ luôn ám tôi sẽ biến mất.

Tôi vừa vế đến buổi sáng thì buổi chiều đã đi làm bán thời gian tại một quán cafe. Những ngày nghỉ hè rất dài và mùa hè thì nóng khủng khiếp. Thành phố giống như một chiếc lò hấp bánh khổng lồ, như thể muốn làm người ta tản chảy và bốc hơi vào không khí. Không biết vì sao nhưng tôi luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi tôi và cảm giác như đôi mắt của họ luôn nhìn chằm chằm vào người tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy rất lo lắng.

Tôi nhìn tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy ai có vẻ khả nghi. Dưới lề đường đầy rẫy các loại xe cộ đi lại và có rất nhiều người đang đi lại trên vỉa hè.

Khi tôi đi đến khu dân cư bên cạnh quán cà phê nơi tôi làm việc, có một cô công nhân môi trường đang quét rác trên đường vẫy tay chào tôi và nói: "Chào Tiểu Hoa... cháu đi làm đấy hả ..."

Giọng cô ấy khàn khàn và trầm, như có một cái gai bị mắc kẹt trong cổ họng, cô ấy cố gắng nói chuyện chào hỏi tôi nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn này.

Tôi cảm thấy hơi kì lạ,tuy tôi đã làm việc trong một quán cà phê một thời gian và tôi cũng chưa từng tiếp xúc với cô ấy nhưng không hiểu tại sao hôm nay cô ấy lại chào tôi và còn gọi tôi là tiểu Hoa?

Dù thế nào đi chăng nữa, khi có một người lớn chào hỏi tôi vẫn lịch sự chào hỏi lại một câu.

Tôi không biết có phải mình bị ảo giác hay không hay do tôi quá nhạy cảm. Lúc cô lao công hơi cúi mặt xuống, tôi nhìn theo góc nghiêng và thấy đôi mắt của cô ấy bị lệch so với bình thường. Điều khiến tôi lo lắng hơn là tôi chỉ nhìn thấy mỗi lòng trắng mắt của cô ấy.

Có một nụ cười giống như ma quỷ hiện trên khuôn mặt cô.

Tim tôi đập nhanh dữ dội, nhanh chóng xoa lên mặt mình tự nhủ đừng nghĩ về điều đó.

Khi đến trước quán cafe, tôi đẩy cửa và bước vào quán nơi làm việc. Cửa hàng yên tĩnh một cách kì lạ, khi trước đây ngày nào cũng mở những bản nhạc du dương. Vậy mà hôm nay không hề có âm thanh nào được phát ra.

Thật kỳ lạ khi những vị khác ngồi bàn hai và bàn ba trong cửa hàng không uống cà phê. Sau khi thấy tôi đi vào, họ nhìn chằm chằm về phia tôi khiến tôi cảm thấy có gì đó bất an.

Tôi cảm thấy hoài nghi và bước vào khu vực nghỉ ngơi dành cho nhân viên. Lúc này tiểu Hoàng, người đang làm việc cùng ca với tôi đẩy cửa đi ra khỏi khu vực nghỉ ngơi. Tôi định chào hỏi anh ta nhưng đã khựng người lại khi thấy vẻ mặt kì quái của anh ta.

Không có nụ cười ấm áp như mỗi lần gặp tôi trước đây, tôi nghĩ đến biểu hiện của cô công nhân vệ sinh chợt cảm thấy lo lắng. Tôi vội chào anh ta và bước vào trong thay quần áo làm việc.

Khi tôi bỏ chìa khóa tủ vào túi của mình thì không hiểu tại sao lại nhìn thấy chiếc vòng tay bằng ngọc quen thuộc nằm trong chiếc ba lô của tôi. Hơi thở của tôi bị đóng băng ngay lập tức và cảm thấy ớn lạnh.

Tiểu Hoàng người đã đi ra khỏi cửa lúc nãy đang cố đưa đầu chui vào trong từ khe cửa hẹp, miệng anh ta nở một nụ cười hình vòng lớn, nụ cười của ma quỷ.

"Này, này ...

... này này ... "

Tôi thấy nụ cười kỳ quái của anh ta làm tóc gáy tôi dựng đứng lên và tôi vội vàng hét lên với: "Ra ngoài ngay! Tôi đang thay quần áo mà anh đang làm cái gì vậy!"

Mặc dù mẹ tôi đã nói với tôi nhiều lần rằng không có ma quỷ trên thế giới này, phải tin vào khoa học. Nhưng sau lần minh hôn tôi đã mất đi sự trong trắng và tin rằng ma quỷ có tồn tại mà không hề suy nghĩ gì.

Mẹ nói rằng có người đã lẻ vào căn nhà tăm tối đó chứ thực chất không hề có Diêm Vương gì cả, những tôi vẫn nhớ rất rõ tình hình lúc đó.

Cho đến hôm nay, tôi vẫn chưa quên mất cảm giác lạnh lẽo lướt qua trên cơ thể tôi, ngay cả khi bị khống chế và cưỡng bức tất cả đều rất thật, ngay cả hơi thở cũng đầy sự ớn lạnh và chết chóc.

Tôi thấy tiểu Hoàng vẫn không lui đầu ra, vẫn nhìn tôi mà nở cười quái dị đó. Tôi đi về phía anh ta và nhấc chân lên đạp cho anh ta lui ra ngoài, những đột nhiên cơ thể anh ta bị co lại, anh ta ngã xuống đất với cái cổ bị xoắn thành một vòng cung đáng sợ cảm giác như bị mất đi sự sống.

Cơ thể anh ta lạnh toát, nhưng khuôn mặt vẫn có cái biểu cảm đáng sợ đó.

Đột nhiên đầu anh bắt đầu lắc dội từ bên này sang bên kia và một âm thanh kì lạ phát ra từ miệng anh ta.

Chuyện này xảy ra quá đột ngột làm tôi sợ hãi tột độ. Tôi muốn co chân mà chạy về nhà thật nhanh nhưng có cái gì đó giữ chặt tôi lại và không thể di chuyển được.

Cái cảm giác lạnh lẽo truyền thẳng từ dưới lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu của tôi, chỉ có Chúa biết lúc đó cơ thể tôi tái nhợt đến mức nào.

Bạn đang đọc Minh Hôn Lúc Nửa Đêm của Dung Hàm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quyet241801
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.