Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ nay ta sẽ là Vương Hạo

Tiểu thuyết gốc · 2359 chữ

Trong một ngôi viện nhỏ, trong căn phòng có một người nằm trên giường thân thể cao gầy khuôn mặt tuấn tú toát lên dáng vẻ thư sinh. Thân thể thư sinh khoảng mười bảy tuổi đang nằm trên giường, cơ thể hình như đã không còn hơi thở nữa rồi. Bên cạnh hắn là một thiếu nữ khoảng tầm mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt thanh tú dáng vẻ diễm lệ nhưng do nàng không trang điểm nên nét xinh xắn ấy mười phần tự nhiên. Nàng tên là Liễu Thu Nguyệt, nàng là cô nhi được người ta nhận nuôi. Từ lúc bốn tuổi nàng bị bán vào làm nha hoàn cho Vương phủ, công việc của nàng là chăm sóc cho thiếu gia Vương Hạo. Gia chủ là Vương Ngạo Thiên, là tri châu Lý Châu ( triều đại này gọi là Hạ triều, là triều đại không tồn tại trong lịch sử, nó như là một thế giới song song vậy. Triều đại này phồn thịnh và có nét tương đồng như Đại Đường nhưng nó cũng có điểm khác biệt ).

Từ lúc làm nha hoàn cho Vương phủ đến nay, thiếu gia Vương Hạo đối xử với nàng rất tốt, chưa bao giờ la mắng nàng. Thiếu gia tuy là một người không mấy nổi bật nhưng lại được giáo dục rất tốt từ người cha của mình. Phụ thân Vương Hạo làm quan thanh liêm và nhân phẩm cũng rất tốt, nhưng mà hai năm trước vì một cơn đại dịch mà phu thê hai người qua đời bỉ lại Vương Hạo chỉ mới mười lăm tuổi. Sau khi gia chủ qua đời thì gia cảnh sa sút, Vương Hạo cũng không còn ở trong phủ Tri Châu to lớn mà dọn ra mua một căn tiểu viện trong một con hẻm nhỏ. Nha hoàn hạ nhân trong nhà vốn dĩ có khoảng mười người, nhưng vì hoàn cảnh và khả năng nên Vương Hạo cũng để cho họ đi tìm đường sống khác không giữ lại một ai. Chỉ có một lão quản gia tên là Lâm Trung mọi người trong nhà hay gọi là Lâm quản gia. Từ nhỏ lâm quản gia được nhận vào trong nhà làm hạ nhân, người thân lão cũng không còn ai với lại lão cũng đã ngoài sáu mươi tuổi không thân không thích cũng không lập gia đình . Lão chỉ có một thân một mình, lại từ nhỏ nhìn thấy tiểu thiếu gia lớn lên, lão xem Vương Hạo như con mà chăm sóc. Vương Hạo cũng xem Lâm lão như một vị thúc bá chứ không phải hạ nhân trong nhà. Còn tiểu cô nương Liễu Thu Nguyệt cũng không có nơi nào để đi, cộng thêm việc Vương Hạo luôn đối tốt với nàng nên nàng nguyện ý cả đời ở lại chăm sóc cho thiếu gia của mình. Trong lòng của nàng luôn xem Vương hạo là chủ nhân mà cư xử. Còn Vương Hạo thì lại xem nàng như người thân, như tiểu muội của hắn. Tuy rằng gia đạo sa sút nhưng mà nàng cùng Lâm lão luôn cố gắng để nuôi thiếu gia học tập, mong rằng sau này cậu sẽ giống như người cha của mình thi đậu công danh ra làm quan mà nối nghiệp ông ấy. Khổ cái tư chất Vương Hạo không tốt, có lẽ cả đời này cũng không thể nào mong đỗ đạt công danh được. Khoảng một tháng trước gã tự nhiên mắc một cơn sốt sau đó nằm liệt giường không dậy nổi, đã mời rất nhiều đại phu, số tiền phụ thân hắn tích cóp mấy chục năm làm quan cũng coi như tiêu sạch nhưng mà bệnh tình cũng không giảm. Đến hôm nay sau khi Thu Nguyệt nấu thuốc xong mang đến, lúc đỡ hắn dậy đút thuốc như mọi khi thì phát hiện hắn không còn thở nữa. Nàng khóc to hô hoán cho lão Lâm đi gọi đại phu còn nàng thì ở lại bên giường bệnh khóc mà nắm tay hắn đến bây giờ.

Trong cơ thể Vương Hạo Lương Phong bắt đầu có ý thức, hắn cảm nhận toàn thân đau nhức, tay chân tê lại. Cơ thể không có một chút sức lực nào, hắn cố gắng mở mắt ra để xem là như thế nào nhưng vẫn không thể được. Nhưng hắn lại cảm nhận trong đầu mình có nhiều hơn kí ức của mình, những ý thức này hằng sâu trong đầu hắn, à một người tên Vương Hạo. Chợt lúc đó bên tai nghe như có tiếng thiếu nữ đang khóc :

-Thiếu gia người đừng có chuyện gì nha! Thu Nguyệt nguyện đổi mười năm không hai mươi năm kể cả phải đổi cả đời để thiếu gia được sống, người đừng có chuyện gì mà. huhu

Nàng vừa khóc vừa nắm chặt bàn tay gọi hắn, gương mặt thanh tú của thiếu nữ ước đẫm nước mắt. Đôi mắt đỏ hoe đôi môi anh đào quyến rũ của thiếu nữ mười lăm mười sáu xinh tươi thấm đậm nổi đau buồn khiến cho bất kì nam nhân nào cũng phải lay động. Hắn nghe đến đây chợt cảm thấy cơ thể có một chút sức rồi, hắn cố gắng mở đôi mắt xem chuyện gì đang xảy ra. Khi mở mắt ra hắn thấy xung quanh một khung cảnh cổ kính, những bàn gỗ ghế gỗ mọi thứ xung quanh giống như trong một bộ phim cổ trang hắn từng xem. Hắn đang nằm trên giường đắp chăn còn bên cạnh là một thiếu nữ cũng mặc y phục cổ trang đang gục đầu bên giường mà khóc rất bi thương. Bàn tay tiểu cô nương nắm chặt tay hắn, muốn mở miệng nói chuyện nhưng cổ họng lại khô rát, bất đắc dí hắn chỉ có thể kêu :

-Nước...nước...

Tiểu cô nương đang khóc nge như có tiếng người nói thì giật mình ngóc đầu dậy thấy hắn đã mở mắt, cô không dám tin mà dụi dụi lại mắt mình. Khi đã nhìn rõ không phải ảo giác thì nàng chợt nhào tới ôm lấy gã đang nằm trên giường mà khóc to:

-Thiếu gia... thiếu gia đã không bỏ Thu Nguyệt mà đi, Thiếu gia huhu

Nàng khóc đến xé lòng dạ. Cơ thể Lương Phong (nói chính xác thì là cơ thể Vương Hạo nhưng linh hồn của Lương Phong mới đúng) giờ đây đã có một chút sức lực. Hắn thấy nàng khóc mà cảm giác cũng nhói lòng theo. Một lúc sau hắn mới mở miệng:

- Nước...Nước.

Như chợt nhớ ra điều gì, tiểu cô nương buông hắn ra vội vã chạy đi lấy chén rót nước cho hắn. Lương Phong nhìn xung quanh căn phòng, Kí ức trong thân thể cho hắn biết đây là căn phòng của Vương Hạo, tiềm thức của hai người như hoà làm một. Chỉ cần là chuyện của Vương Hạo hắn đều biết hết, nhìn qua cơ thể của mình đang mặc một bộ đồ cổ trang của nam giới giống với mấy kiểu thư sinh ngày xưa mà hắn từng xem trên tivi. "chuyện gì đã xảy ra vậy? Chẳng phải mình đã bị xe tông chết rồi sao, nhưng mà cơ thể này lại không hề có một tí vết thương nào. Không lẽ mình đã mượn xác hoàn hồn, cũng không đúng vậy nơi này là đâu? Cái không gian này, có lẽ nào mình đã quay về thời cổ đại. Còn cái tên Vương Hạo này là thân xác và trí nhớ của mình sao?"

Hắn cố gắng hồi tưởng để làm rõ vấn đề trong đầu mình thì thiếu nữ mang nước đến đưa cho hắn:

-Mời thiếu gia uống nước! Để Thu Nguyệt đút cho thiếu gia.

Hắn định giơ tay ngăn cản thì nàng đã ngồi xuống đỡ hắn mà đưa chén nước đến bên miệng. Sau khi uống mấy ngụm nước cổ họng cũng bắt đầu dễ chịu hơn. Tiểu cô nương vẻ mặt lo lắng nắm tay hắn mà nói:

-Thiếu gia đợi một lát Lâm lão đã đi mời đại phu rồi. Người có thấy trong cơ thể khó chịu chỗ nào không?

hắn mở miệng nói:

-Ta không sao, chỉ là cơ thể hơi đau nhức một tí thôi.

Đúng lúc này thì lão Lâm đi mời đại phu trở về. Đại phu đến bắt mạch cho Vương Hạo một lát sau đó nói:

Chúc mừng công tử, hôm qua cơ thể công tử mạch đập gần như không có nhưng mà hôm nay đã dần dần ổn định đúng là ông trời có mắt. Khi còn sống phụ thân công tử làm quan thanh liêm, thương dân như con. Công tử lại là nhất mạch đơn truyên của ngài ấy đúng là ông trời có mắt , ông trời có mắt.

Lão đại phu nói đến đây thì hai hàng nước mắt cũng tuôn rơi. Vì khi xưa cha hắn làm quan danh tiếng lưu truyền rất tốt, ông ấy rất công bằng và đối xử tử tế với bá tánh thường xuyên giúp đỡ những người nghèo nên được mọi người rất yêu quý. Từ lúc hắn bệnh đến bây giờ mời đại phu chỉ lấy tiền thuốc chứ tiền công khám tất cả đại phu đều không lấy một đồng.

Lão lâm đứng một bên cũng rơi nước mắt từ lúc bước vào phòng thấy hắn tỉnh dậy đến giờ, lão ta khóc vì vui mừng. Nếu như Vương Hạo có mệnh hệ gì lão ta đi xuống suối vàng cũng không còn mặt mũi nào gặp lại lão gia và phu nhân.

Sau khi kê đơn thuốc bồi bổ cho hắn xong thì đại phu cũng rời đi, lão lâm mới bước đến bên cạnh hắn khẽ nói:

Thiếu gia không sao là lão cảm thấy mãn nguyện rồi, dù cho cái thân già này có phải đánh đổi tuổi thọ để thiếu gia được khoẻ mạnh thì lão cũng chấp nhận!

Tiểu nha đầu ở bên cũng nói theo:

-Thu Nguyệt cũng nguyện ý.

Hắn nằm trên giường khoát khoát tay nói:

-Mọi người đừng nói như vậy, chẳng phải đại phu nói ta không sao rồi à? chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ khoẻ lại thôi.

Lúc này hắn đã hoàn toàn hiểu về thân phận hiện tại của mình. Lương Phương của thời hiện đại đã chết bởi một vụ tai nạn xe hơi rồi. Chỉ còn Vương Hạo của thời đại triều Hạ mà thôi...

Lúc này tiểu nha hoàn mới hướng lão Lâm mở miệng lên tiếng:

-Lâm thúc thúc từ sáng đến giờ người chưa ăn gì lại còn phải đi xa mời đại phu như vậy. Dưới bếp Thu Nguyệt có nấu cháo ngô người mau ăn rồi nghỉ ngơi đi. ta sẽ ở đây chăm sóc cho thiếu gia người cứ yên tâm đi.

Lâm lão vẫn chưa muốn đi, thấy vậy Vương Hạo mới mở miệng:

-Thu Nguyệt nói đúng đó, thúc mau ăn gì đó rồi nghỉ ngơi đi.

Nghe Vương Hạo nói vậy lão Lâm mới vâng rồi đi ra ngoài. Dù rằng Vương Hạo chưa bao giờ coi lão là hạ nhân mà đối đãi, nhưng lão vẫn luôn coi Vương Hạo là chủ nhân mà phụng sự.

Tiểu nha hoàn cũng xuống bếp bưng một bát cháo ngô lên đút cho hắn từng muỗng. Thời xưa nấu cháo thì cũng chẳng cho một tí gia vị gì, rất là nhạt nhẽo. húp được mấy muỗng hắn đã không thế nào nuốt nổi nữa rồi, hắn mới nói:

- Ta no rồi, nàng cũng ăn một tí đi.

Lúc đầu tiểu cô nương còn không chịu nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của hắn thì nàng mới chịu ăn. Thấy nàng ăn xong hắn mới nói:

-Ta muốn nghỉ ngơi một lát, muội cứ ra ngoài nghỉ ngơi đi nếu có gì ta sẽ gọi.

Tiểu nha hoàn không muốn để hắn một mình vội đáp:

-Không được đâu thiếu gia, Thu Nguyệt phải ở đây chăm sóc cho người.

thấy tiểu nha hoàn không đi hắn mới cười nói:

-Ta cảm thấy khoẻ hơn nhiều rồi, muội cứ yên tâm . Ngoan nghe lời ta đi nào.

Thu Nguyệt nghe hắn nói như vậy cũng đành ra ngoài đóng cửa phòng lại. Nằm trong phòng hắn như lạc vào ký ức của thân xác này, hắn nhìn thấy trong đầu mình hình ảnh Thu Nguyệt bên cạnh hắn từ khi còn bé cho đến lớn. Thấy những lúc hắn bị phụ thân đánh lúc đó tiểu nha hoàn đưa tấm thân nhỏ bé ra che chở cho hắn bởi vì chủ nhân của cơ thể này rất nhút nhát. Thấy những lúc hắn bệnh tiểu nha hoàn luôn là người thức xuyên đêm để canh chừng. Nàng luôn luôn bên cạnh, luôn luôn nhu thuận mà chăm sóc giống như một cô vợ nhỏ chưa từng một lời oán trách cho dù lúc gia đạo hắn sa sút. Hai năm nay hoàn cảnh rất khó khăn mà Vương Hạo thì luôn ở nhà đọc sách, chuyện kinh tế trong nhà luôn do một tay lão Lâm cùng Thu nguyệt gánh vác. Vì phụ thân hắn là thanh quan nên khi qua đời bất ngờ cũng không để lại được gì nhiều. Nhìn thấy nàng phải vừa dệt vải may vá bán kiếm sống vừa phải chăm lo cho Vương Hạo thì Lương Phong bất chợt rơi nước mắt. Hắn quyết định từ nay sẽ thay chủ nhân thân xác này bù đắp cho nàng, cho Lâm lão một cuộc sống tốt hơn để bù đắp lại những gì họ đã làm cho thân chủ. hắn khẽ mở miệng thì thầm:

-Từ nay ta sẽ là Vương Hạo ! Ta sẽ thay ngươi chăm sóc thật tốt Thu Nguyệt và lão Lâm, ngươi cứ yên tâm an nghỉ nhé, mọi chuyện cứ để ta.

Bạn đang đọc Mọi chuyện đều không sao sáng tác bởi tranvan2511
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tranvan2511
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.