Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghi Ngờ 3

Phiên bản Dịch · 1034 chữ

Tiêu Hoàn nhìn ánh mắt của mọi người nhìn qua đây, biết rằng tuy nàng ta đối mặt với Hoàng đế nói nhưng thật sự đang hỏi mình.

Những chuyện như vậy hắn trải qua nhiều rồi, vẻ mặt bình thản: "Cô một mình ở Sóc Phương quanh năm, tuy rằng Vương phủ không có người, nhưng Vương phi vẫn khỏe mạnh, cô mẫu không cần phải lo lắng."

Công chúa Nghi Lăng nghe vậy, định nói lại thì Hoàng đế đã lên tiếng: "Nhi Lang tự có trí riêng, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn."

Lời này nói không đau không ngứa, nhưng Công chúa Nghi Lăng thấy hắn nói như vậy thì không dám nói thêm nữa, mỉm cười xưng phải.

Cả đám chuyển đề tài sang chỗ khác, Tiêu Hoàn ngồi trên ghế, nhìn về phía Hồ Ung Minh cách đó không xa, trong lòng đột nhiên nghĩ đến Ngu Yên.

Lúc trước khi còn ở Kinh thành, Tiêu Hoàn đi bái phỏng một vị lão thái y.

Ông ta tên là Lục Mạc, từng là chính y trong Thái Y Thự, y thuật cao minh, được mệnh danh là Biển Thước tái thế, danh tiếng rất cao. Mấy năm trước, khi Lục Mạc về hưu, Hoàng đế còn ban cho ông ta một căn nhà để dưỡng già, vẫn luôn sống ở trong kinh.

Hồi đó thân thể mẫu thân Vương Tiệp Dư của Tiêu Hoàn yếu đuối nhiều bệnh tật, lúc Lục Mạc vẫn còn ở trong cung thường đến xem bệnh cho nàng, vì vậy Tiêu Hoàn từ nhỏ đã rất thân với ông ta.

Hắn hỏi Lục Mạc, một người bị ngốc từ nhỏ lớn lên có thể khôi phục như lúc đầu không.

Lục Mạc nhìn hắn, có chút kinh ngạc cười nói: "Điện hạ đang vì Vương phi mà đến sao?"

Chuyện của Vương phi người trong thiên hạ không ai không biết, Tiêu Hoàn thấy ông ta trực tiếp hỏi như vậy cũng không phủ nhận.

Lục Mạc nói: "Chuyện người đang ngu ngốc hồi phục lại bình thường cũng không phải không có. Năm đó lão phu từng tiếp nhận một người bệnh, bởi vì ốm mà hỏng thần trí, người ta cầu đến đồ đệ của lão phu, lão phu trị liệu rất lâu, lúc này mới dần dần khôi phục lại.”

Ánh mắt của Tiêu Hoàn hơi sáng lên.

"Thì ra là vậy" Hắn nói: "Có nghĩa là có thể chữa trị được?"

Lục Mạc xua tay: "Đa số đều là không thể chữa trị được, ngẫu nhiên thành công nhưng chỉ là trùng hợp mà thôi."

“Ồ?” Tiêu Hoàn nói: “Nói thế nào đây?”

"Như lão phu nói qua về bệnh kia, lúc hắn ta bị bệnh chỉ mới ba tuổi. Hắn có thể trị là bởi vì người ta mời người tới chữa kịp thời, chưa từng bị nguy kịch. Thêm vào đó, quá trình phát triển của trẻ nhỏ chưa được hoàn thiện, có thể hồi phục tốt hơn một người lớn một chút, may mắn là đã bình phục được."

Tiêu Hoàn khẽ gật đầu, trầm ngâm.

Lục Mạc vuốt râu nói: "Điện hạ đối với Vương phi hết sức tình nghĩa, lão phu kính phục, nhưng mà lão phu luyện thuốc cả đời, gặp phải không ít bệnh nhân bị ngu ngốc, có thể chữa trị được chỉ là lông phượng sừng ngân, rất hiếm gặp, tình hình đại khái như lão phu vừa nói.

Nếu có người nói với điện hạ, thế gian thật sự có người ngu ngốc nhiều năm nhưng có thể khôi phục thần trí, thế thì chỉ có hai khả năng. Hoặc là người này vốn dĩ không ngốc mà chỉ là giả ngốc, hai là người bệnh bị người khác đóng giả, không có ngoại lệ nào.”

Sau khi nghe Lục Mạc nói, Tiêu Hoàn cảm thấy rằng cách nghĩ của mình đã được xác nhận.

Ngu Yên ngu ngốc bao nhiêu năm nay nhưng đột nhiên lấy lại tỉnh táo, như vậy chỉ có thể cho thấy nàng ta giả vờ, giả vờ mười năm nay.

Nhưng kỳ lạ hắn lại để ý đến khả năng thứ hai mà Lục Mạc nói.

"...Ví dụ, ta vốn không phải Quảng Lăng Vương phi, mà là một người có dung mạo tương tự, bởi vì rơi xuống hồ sen mà từ một thế giới khác đến đây."

Nghĩ đến đây, Tiêu Hoàn lại cảm thấy mình thật sự rất nực cười.

Nếu như bản thân đã có kết luận rồi, tại sao còn phải phí tâm sức nghĩ đi nghĩ lại? Chẳng lẽ thật sự giống như lời Vương Long nói, phàm là người dẫn binh chinh chiến đều nghi ngờ đối thủ, từ đó tạo thành tâm tư nghi thần nghi quỷ.

Tiêu Hoàn tự giễu cợt bản thân, khiến bản thân xua tan đi cái suy nghĩ này, những điều linh tinh của nàng ta nói sao có thể tin được, đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

Tuy nhiên, chuyện này chưa từng trôi qua.

Tối hôm qua hắn nhận được thư của Ngụy Lang ở nhà gửi đến.

Theo lời chỉ dẫn của hắn, Ngụy Lang đã tường thuật trong thư về cuộc sống hàng ngày của Ngu Yên trong nhà những ngày này.

Theo mô tả của Vệ Lang, mỗi ngày Ngu Yên chỉ sinh hoạt trong nhà, đi dạo trong vườn, hoặc nói chuyện với tỳ nữ và đám thị vệ, thậm chí nếu nàng đến bên cạnh ao sen, thì chỉ để thưởng thức hoa sen.

Vệ Lang đã phái người theo dõi cẩn thận, chưa từng thấy nàng làm ra chuyện gì khác thường. Về phần di vật của mẫu thân mà nàng nói, Vệ Lang đã từng nhờ những thị vệ lội nước giỏi đi tìm trong ao, nhưng không tìm thấy gì.

Có thể thấy Vệ Lang không hề có ác cảm với Ngu Yên, thậm chí còn khen nàng nhân hậu, hiểu biết lịch sự, lúc rảnh rỗi hay kể chuyện cho mọi người nghe.

Kể chuyện sao?

Tiêu Hoàn nhìn, đuôi lông mày khẽ nhướng lên.

Bạn đang đọc Mối Tình Vượt Thời Không Của Ta Và Nàng (Dịch) của Hải Thanh Cấm Thiên Nga
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.