Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa Yêu (Phần 3)

Tiểu thuyết gốc · 5171 chữ

Damiana lúc này đang vô cùng khó khăn chật vật trong việc lẩn trốn.

Tính ra đã ba tháng kể từ thời điểm Sam treo thưởng tìm bắt cậu khắp yêu giới, và sáu tháng kể từ thời điểm chạm mặt của cả hai.

Cậu không hiểu nổi tại sao tên sơn thần tên Sam kia lại treo thưởng truy bắt cậu làm cái gì, cậu có lấy gì của Sam đâu, chính cậu còn chịu thiệt thòi mất đi lần đầu ở chỗ anh ta kia mà.

Cậu không ở đó ăn vạ đòi anh ta chịu trách nhiệm thì thôi chứ sao lại muốn bắt cậu về.

Damiana thật sự không hiểu.

Hơn nữa, cũng nhờ công đức vô lượng của Sam mà giờ đây không chỉ thần tiên yêu ma trong giới thợ săn đều truy đuổi săn thưởng cậu mà ngay cả những kẻ cậu đã lẩn trốn bấy lâu nay cũng biết được Damiana vẫn còn sống.

Chuyện này kể ra có chút phức tạp.

Damiana thật ra xuất thân là thiếu gia của một yêu tộc dược sư.

Cậu từ khi biết nhận thức đã có thiên bẩm về dược liệu nhưng bản tính ham chơi, suy nghĩ ngô nghê, Damiana vốn chẳng thích thú gì con đường học hành đến nơi đến chốn để kế thừa và phát hưng gia tộc.

Cậu vẫn là đam mê nghiên cứu và điều chế ra những thứ dược phẩm chơi bời hại thân hơn là giúp ích cho đời.

Năm 1500 tuổi Damiana đã bí mật tạo ra một danh tính ẩn, tự xưng là Đông Dược Thần, thành công điều chế ra chất thức thần cực mạnh.

Bất kể là thần tiên hay yêu ma quỷ quái phương nào cũng đều bị thuốc của cậu tác động, thứ này còn được phàm nhân gọi là thuốc gây ảo giác.

Hoa yêu đặt tên cho chất thức thần cậu điều chế ra là "Thược Dược Đỏ".

Không ai biết danh tính cũng như gia thế thật sự của cậu. Damiana luôn cẩn trọng che mặt và dùng yêu thuật ẩn giấu chân thân mỗi khi giao dịch.

Thời điểm "Thược Dược Đỏ" tung hoành, tất cả các quán rượu cùng các tụ điểm ăn chơi trong yêu giới không nơi đâu là không muốn nhập về hàng của cậu.

Thứ thuốc này được Damiana điều chế thành dạng con tem, trong số các thành phần còn có phấn hoa của chính cậu.

Chính vì vậy mà "Thược Dược Đỏ" của Damiana có thể nói là độc nhất, chỉ một mình cậu có khả năng điều chế.

Chỉ cần ngậm trên lưỡi con tem này liền được kích thích cảm xúc hưng phấn tột đỉnh, nhìn thấy ảo giác đặc sắc kỳ dị, đưa những ai sử dụng bước vào mỹ cảnh thần tiên.

Chưa kể ngậm vào lúc làm tình càng khiến cho cuộc vui thêm hoang dại.

Đó là những người đã sử dụng review lại hiệu quả cùng chất lượng như thế chứ bản thân là người điều chế, Damiana vẫn chưa lần nào thử qua thuốc mình tự làm.

Ngay khi "Thược Dược Đỏ" vừa được tung ra trên thị trường, nó liền soán ngôi đầu bảng thứ trải nghiệm ăn chơi sa đoạ bậc nhất trong giới, đồng thời cũng khiến cho những kẻ sở hữu sản phẩm ăn chơi đứng đầu từ trước tới nay phải lao đao khốn đốn.

Đã rất nhiều lần các nhóm băng đảng khét tiếng trong yêu giới muốn tìm đến Đông Dược Thần để chiêu mộ về hàng ngũ của bọn chúng nhưng đều bị cậu từ chối. Damiana không muốn hợp tác với bất cứ bên nào.

Chính vì tính tình cổ quái cùng suy nghĩ độc tôn đó mà Đông Dược Thần đã đắc tội với khá nhiều kẻ máu mặt, rơi vào tầm ngắm truy bắt của các băng đảng, trong số đó có thể kể đến bọn Hắc Phúc khét tiếng trong yêu giới, chân thân của chúng chính là loài dơi cáo chuyên hút mật hoa.

Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Hoa yêu quả thật đã chọc phải rất nhiều kẻ tai to mặt lớn. Tai hoạ cũng chính vì vậy mà kéo tới chỗ Damiana.

Thời điểm cậu bị tên đầu sỏ của băng Hắc Phúc lừa gặp mua hàng cũng là lúc hoa yêu bé nhỏ đối mặt với kiếp nạn.

Vốn dĩ là loài chuyên ăn hoa, lại sở hữu năng lực ma pháp không phải hạng vừa, vừa nhìn qua hắn đã biết cậu là một hoa yêu nhưng không nhìn rõ được cậu là thuộc giống hoa gì.

Tuy nhiên hắn vẫn có thể đánh hơi thấy trên người cậu một ít phấn hoa ngọt ngào kích thích, dù cho cậu đã sử dụng yêu thuật che đi mùi hương cùng chân thân.

Con dơi chết tiệt đó đúng là không thể xem thường, ngay khi cậu vừa lấy được tiền rồi lập tức rút lui, hắn đã quỷ quyệt cài thuộc hạ bao vây khống chế, thành công bắt được Damiana.

Hắc Phúc nắm lấy vai cậu kéo lại gần, chế trụ cơ thể nhỏ bé và giật xuống mặt nạ của hoa yêu, nhìn thấy được gương mặt kiều diễm ẩn sau lớp mặt nạ.

Không lấy làm lạ, vẻ đẹp của cậu liền khiến hắn thẫn thờ, cái mũi hếch khịt khịt tham lam hít ngửi hương thơm ngào ngạt, ánh mắt sáng rỡ bắn ra hung quang lộ rõ vẻ thèm thuồng, nước dãi gớm ghiếc tụ ở bên khoé miệng.

Một cơn ớn lạnh chạy khắp người hoa yêu.

Cậu sợ hãi lấy tay lên che mặt, lợi dụng Hắc Phúc nhất thời bị nhan sắc của chính mình mê hoặc, liền tung ra mê dược khiến hắn cùng đám thuộc hạ đồnh loạt choáng váng mới có thể mau chóng bỏ chạy thoát thân.

Những tưởng chỉ việc ẩn nấp một thời gian, ngừng bán "Thược Dược Đỏ", giả mạo một cái chết bi thương đại loại như bị trả thù rồi thay đổi danh tính, chuyển sang bán một loại thuốc khác ít nổi bật hơn, an nhàn hơn thì có thể yên ổn.

Thế nhưng sự kiện phấn hoa lần đầu khuếch tán diễn ra sau đó khiến Damiana suýt chút nữa bị cưỡng bức tập thể trong quán rượu liền giáng cho cậu một đòn cảnh tỉnh.

Kể từ dạo ấy trở về sau, hoa yêu mới biết sợ hãi chốn giang hồ phức tạp.

Cậu tự nhận thấy bản thân còn quá yếu ớt lại ngốc nghếch ngô nghê, không thể kiểm soát được hết những nguy hiểm rình rập trong khi chính mình lại là một cây hoa kích dục.

Damiana chính thức rửa tay gác kiếm, từ bỏ chốn giang hồ, quay về tiếp nhận giáo dục chính quy, nghiên cứu chân thân, trở thành một dược sư chính đạo, chấn hưng gia tộc.

Đến năm 2000 tuổi, biết được bản thân sắp phải trải qua đợt khuếch tán phấn hoa bất ổn nhất nên cậu đã cẩn thận tìm kiếm một chỗ trú ẩn.

Chỉ cần không có bất kỳ kẻ nào khác quanh quẩn xung quanh để bị phấn hoa kích dục của cậu ảnh hưởng, sau bảy ngày bảy đêm Damiana tự khắc sẽ toàn vẹn mà kiểm soát được phấn hoa.

Sau đó theo kế hoạch cậu sẽ quay về sống cuộc đời của một dược sư an nhàn, du lịch vòng quanh thế giới, khám phá những vùng đất, chân trời kỳ thú, tìm kiếm và nghiên cứu những dược liệu quý hiếm.

Trớ trêu thay, có tính toán cách mấy cũng không bằng số phận.

Nơi trú ẩn của cậu lại bị Sam phát hiện, để rồi Damiana buộc phải trải qua bảy ngày bảy đêm cùng với anh hoan lạc.

Mà kể có như vậy, thì mắc cái giống gì anh lại truy bắt cậu, cớ làm sao?

Nghĩ đến là lại thấy giận run cả người.

Cũng tại tên sơn thần khốn kiếp treo thưởng truy bắt cậu khắp nơi trong giới thợ săn nên giờ đây Hắc Phúc cũng đã nhìn thấy tin tức đó, hắn liền biết được đoá hoa yêu kiều xinh đẹp khi xưa chỉ là lừa hắn giả chết, liền sai khiến đồng bọn lục tung khắp mọi ngóc ngách tìm kiếm cậu.

Trời ơi sao mà khổ quá vậy nè.

Con đường trốn chạy của Damiana càng lúc càng khó khăn, đã vậy giờ đây cậu còn đang phải nhận lãnh hậu quả mà tên sơn thần tên Sam khốn kiếp đã gây ra cho cậu.

Hết cách, cậu đành cầu cứu đứa bạn thân yêu quý, Liên Hoa Tiên Tử Nattawin.

Mặc dù không muốn làm phiền tới người bạn này nhưng quả thật hoa yêu đã tới đường cùng rồi.

Liên Hoa mau tới cứu mạng!

.~.

Sau khi nhận được cuộc gọi cầu cứu từ Damiana, Nattawin - Bậc thầy trừ tà đẳng cấp liền kéo theo Tula lên đường giải cứu hoa yêu xui xẻo.

Tính ra người bạn này của cậu cũng là một thời ăn chơi có tiếng, nhưng sau đó đã cải tà quy chánh, tu tâm dưỡng tính, trở về nhà nghiên cứu dược thuật.

Mớ dược liệu quý hiếm của cậu cũng là mua từ chỗ cậu ta, giúp đỡ không ít cho sự nghiệp trừ tà của Nattawin.

Không rõ thực hư vì cớ làm sao mà Damiana lại bị truy bắt nhưng trước hết cứ gặp được đã rồi tính sau.

Nơi hoa yêu đang lẩn trốn là một căn biệt thự nằm trong một khu biệt lập ở dãy phân cách giữa nhân giới và yêu giới, nơi này cậu đã bí mật đăng ký mua để đặc biệt làm nơi ẩn thân.

Kể ra khu vực này cũng khá khó mua, nhờ Damiana mang thân phận thiếu gia của một gia tộc dược sư nổi tiếng mới có thể mua được một căn. Ai muốn bước vào khu biệt lập này cũng đều phải thông qua khai báo ở bên ngoài, mọi thông tin về khách hàng đều được giữ kín.

Những tưởng có thể yên ổn ở đây lẩn trốn nhưng không ngờ đám người Hắc Phúc thực sự đã tìm được tới. Bọn chúng không thể bước vào đành ở bên ngoài canh giữ, chỉ cần cậu bước chân ra liền sẽ bị bắt đi.

Với tình hình hiện tại, Damiana kiểu gì cũng sẽ phải tìm cách chạy đi nơi khác, không thể ở đây được mãi.

Nhưng cậu cần Nattawin đưa cậu đi, ngoài Liên Hoa cậu không thể tin tưởng bất kỳ ai khác, giờ đây tình trạng của hoa yêu quả thật có chút bất tiện.

Chiếc siêu xe màu đen lao vút trên đường như một con hắc mã của Tula đến được địa phận của ranh giới đã là ngày hôm sau.

Ở bên ngoài đội gác cổng chặn lại xe của anh, gọi vào cho căn hộ của hoa yêu, sau khi nhận diện gương mặt đúng là khách của cậu mới cho phép xe đi vào trong.

Đến nơi, Nattawin liền nhảy xuống xe chạy đến ấn vào chuông cửa.

Hoa yêu ngồi ở bên trong đã sốt ruột lắm rồi nhưng khi nghe thấy chuông cửa vẫn cẩn thận mở lên camera kiểm tra trước, khi đã chắc chắn là Liên Hoa cùng Tula, cậu mới ấn xác nhận mở cửa.

Tít tít vài tiếng, chốt khóa an toàn được gỡ, cặp đôi trừ tà ôm theo con mèo trắng nhìn ngó xung quanh bên ngoài một lượt, sau đó mới vội vàng tiến vào trong, đóng cửa lại.

"Dami!"

Nattawin thả con mèo xuống để nó tự chạy theo cậu, lớn giọng gọi hoa yêu.

"Liên Hoa, trong này!"

Là tiếng của hoa yêu vọng lại từ trong phòng khách. Cả ba hai người một mèo lục tục kéo nhau chạy vào nơi phát ra tiếng nói.

"Dami sao mày... yo yo yo mày bị cái vẹo gì thế?"

Cả Nattawin lẫn Tula của cậu Phakphum, đều sững sờ, trố mắt, há hốc mồm nhìn thân ảnh ở trong phòng khách.

Đây đúng là hoa yêu.

Vẫn xinh đẹp kiều diễm như ngày nào.

Chỉ có cái bụng là phình to.

"Huhuhu cứu tao, tao nghĩ là sắp rồi..." Damiana mếu máo nhìn thấy cứu tinh vừa mới đến liền lao vào vòng tay của Liên Hoa bù lu bù loa.

"Từ từ thôi, ngồi xuống đi rồi kể tao nghe mọi chuyện là thế nào? Sao lại ra nông nỗi này?" Nattawin lo lắng đỡ Damiana đến chỗ ghế sofa dài để cậu ngồi xuống.

Phakphum cũng đi đến ngồi xuống bên cạnh Nattawin, anh tự mình rót cho mỗi người một tách trà từ bộ ấm trà để sẵn trên bàn.

Damiana gặp được tri kỷ, bao nhiêu uất ức mấy ngày qua lập tức tuôn trào, vừa khóc lóc vừa kể lại toàn bộ sự việc, từ thời điểm phấn hoa khuếch tán bất ổn khiến cậu phải chạy đi tìm một nơi không có ai để bế quan, rồi bất ngờ chạm mặt vị sơn thần tên Sam.

Nghe đến cái tên này bỗng nhiên cả Nattawin và Phakphum đều giật mình nhìn nhau.

"Sam?"

"Sao thế mày biết anh ta à?" Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Liên Hoa, Damiana ngơ ngác hỏi lại.

Ngập ngừng giương ánh mắt phức tạp nhìn hoa yêu như thể không biết phải đáp lời với cậu như thế nào, Nattawin đành đưa tay về phía Phakphum bên cạnh, anh liền hiểu ý, thò tay vào túi quần lấy ra điện thoại của chính mình đưa cho cậu.

Nattawin mở khóa điện thoại của anh, vuốt đến album ảnh trong điện thoại, lướt lướt vài cái sau đó mở ra một bức ảnh đưa cho Damiana xem, "Là người này?"

"Đúng rồi!" Hoa yêu nhìn người ở trong bức ảnh liền sửng sốt, đây chẳng phải là Sam sao, "Mày quen anh ta?", trong hình là Sam chụp cùng với cả Liên Hoa lẫn Tula, bọn họ dường như đang ăn ở một nhà hàng nào đó, có vẻ vô cùng thân thiết.

"Không những quen, mà còn rất dây mơ rễ má. Đúng là trò đùa số phận."

Nattawin lắc đầu, lại thở dài, cầm về điện thoại trả lại cho Phakphum, rồi lại nắm lấy tay của hoa yêu nhẹ giọng nhắn nhủ, "Mày nghe đây, phải hết sức bình tĩnh, không được kích động."

Damiana tròn xoe mắt nhìn Liên Hoa, "Mau nói đi anh ta là ai, tao nghe đây?"

Nattawin ngẫm nghĩ một chút, tìm cách để giải thích ngắn gọn nhất có thể cho người bạn hoa yêu của cậu, "Thật ra, nếu xét theo vai vế, Sam còn phải gọi Tula nhà tao một tiếng chú họ."

"Cái đ*o?" Damiana giật lùi ra phía sau, lộ rõ vẻ bất ngờ, "Vậy vậy... Sam là cháu họ của anh Tula, còn mày là người yêu của anh Tula, hai người sau này kết hôn thì Sam cũng phải gọi mày một tiếng dượng, vậy vậy... vậy còn... còn..."

Damiana hoang mang đặt tay lên cái bụng to tròn nhô cao.

"Còn con mày với Sam sẽ gọi anh Tula là ông chú, và sau này bọn tao kết hôn sẽ phải gọi tao là ông dượng..." Nghĩ tới viễn cảnh xưng hô loạn cả lên liền khiến Nattawin chưa gì đã thấy nhức nhức cái đầu.

Cái gia đình này còn chưa đủ loạn hay sao.

Nattawin ngán ngẩm hỏi tiếp chuyện sau đó thế nào, Damiana cũng thành thật kể lại việc cậu trốn đi, để lại Sam một mình ở trong hang động.

Hoa yêu ngốc nghếch này vốn dĩ trước đó đã nghe nói gia tộc dự tính sắp xếp cho cậu một buổi xem mắt.

Damiana không hứng thú lắm, định là chỉ trốn đi vài ngày để không phải đi gặp mặt gì đấy, lại vô tình trùng hợp khớp với thời điểm khuếch tán phấn hoa, thế là cậu cũng tiện thể lẩn đi mất, đợi khi nào ổn định hơn sẽ quay về.

Một tháng kể từ lần chạm mặt sơn thần, khi hoa yêu cho rằng chắc có lẽ đã an toàn để về nhà thì chợt phát hiện bản thân đang mang thai con của Sam.

Hoa yêu ngây ngô ngại bị truy hỏi cha của đứa nhỏ là ai, định bụng trước mắt cứ sinh đứa nhỏ này ra rồi mọi chuyện tính sau.

Thành thử sau đó Damiana cũng không có về nhà, cậu chạy tới căn biệt thự đã mua từ lâu này để trú tạm.

Ấy vậy mà Sam cũng không để cho cậu yên, anh ta treo thưởng truy bắt cậu.

Thật là phiền phức mà!

Đã không quen biết nhau từ trước, lỡ gặp nhau một lần thì xem như sau đó cũng không có liên can gì đi, sao cứ phải làm mọi chuyện rối lên như thế, lại còn tung tin là cậu lấy thứ gì đó của Sam.

Damiana không hiểu, cậu nào có lấy cái gì của anh ta, Sam để lại hậu quả cho cậu như thế này cậu còn chưa bắt anh ta chịu trách nhiệm đâu.

Rồi cũng chính vì Sam treo thưởng săn cậu ở khắp giới thợ săn mà giờ đây Hắc Phúc, tên trùm băng đảng khi xưa cậu đắc tội, cũng đã mò tới tận đây rồi.

Điên mất!

"Mà tại sao mày lại trốn? Sam đâu có đến nỗi nào? Hoàn cảnh gia thế diện mạo tài năng cái gì cũng tốt. Lỡ rồi thì cũng phải tới thẳng chỗ cậu ta mà đòi trách nhiệm chứ? Chưa kể, cậu ta còn có thể bảo vệ mày khỏi bọn Hắc Phúc mà."

Điều này Nattawin cũng thật không hiểu nổi, tại sao tên hoa yêu ngu ngốc này lại phải bỏ chạy chứ? Ai lại vác hậu quả bỏ chạy bao giờ?

"Tao... tao không muốn bị ràng buộc. Với lại tao nghĩ, cũng chỉ là vô tình gặp nhau, có yêu thích gì nhau đâu, coi như anh ta giúp đỡ tao qua đợt khuếch tán phấn, tao cũng trao lần đầu cho anh ta, ai mà biết được tự dưng anh ta lại treo thưởng săn tao. Nếu không bị treo thưởng thì bọn Hắc Phúc cũng đâu có biết tao còn sống".

Hoa yêu nhăn nhó cầm lên tách trà nhấp một ngụm, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở có chút khó khăn với cái bụng phình to.

"Nhưng mà có nghĩ thế nào tao cũng không hiểu tại sao bản thân lại mang thai sớm như vậy. Theo những gì tao nghiên cứu, tuy tao là hoa lưỡng tính nhưng ít nhất phải đến năm 3000 tuổi tao mới có khả năng mang thai, nhưng cũng chỉ là có khả năng thôi vì giới tính chính của tao là nam hoa, còn chưa gọi là chắc chắn sẽ mang thai được. Sao mới làm với anh ta ở tuổi 2000 liền mang thai rồi?"

Cậu đưa tay sờ sờ cái bụng nhô lên, cảm nhận được một nguồn sinh lực mạnh mẽ ở bên trong, bĩu môi bất lực.

Thở dài, Liên Hoa đúng là không thể trông chờ trong cái đầu của tên hoa yêu ngây ngô này nghĩ được cái gì thông minh hơn mấy cái phương thuốc dược liệu của cậu ta. Đúng là vô tri!

Cuối cùng nhìn thấy đứa bạn ngốc nghếch của mình khổ sở như vậy, Nattawin cũng không nỡ mắng thêm vài câu, đành phải dịu giọng khuyên nhủ, "Tao nghĩ mày nên nói cho Sam biết chuyện đứa nhỏ, cậu ta là người hiểu chuyện, sẽ không để mày chịu thiệt thòi đâu. Nếu hai đứa mày không có tình cảm gì với nhau thì ít nhất cũng có thể cùng nuôi con, vẫn tốt hơn là mày mang đứa bé đi lang bạt khắp nơi, đúng không? Đến bản thân mày còn lo chưa xong mày nghĩ mày sẽ chăm đứa bé này kiểu gì?"

Chất giọng trẻ nhỏ của Nattawin vang lên đều đều nhưng lời khuyên thì lại vô cùng chín chắn, nghe chẳng khác nào một ông cụ non.

Nhận thấy lời mình nói có vẻ có chút tác động được vào bộ não ngốc nghếch của hoa yêu, Nattawin liền nhìn qua Phakphum hất nhẹ cằm, anh gật đầu, liền gọi cho đứa cháu họ sơn thần tên Sam của anh.

Hai đứa này báo y như nhau, đúng là trời sinh một cặp, không có cậu cùng với Tula thì ai dọn cái mớ bòng bong của hai đứa nó được đây?

.~.

Ở chỗ của Sam, điện thoại cũng cùng lúc đổ chuông.

Lúc này anh đang ngồi ở bàn làm việc xem xét một vài bản hợp đồng, cũng không có nhìn sang là ai gọi đến, Sam cầm điện thoại vuốt nghe rồi áp lên tai.

"Thằng con trời đánh! Tại sao con lại treo thưởng săn con trai nhà người ta?!"

Tiếng thét vang dội dộng thẳng vào tai của Sam, anh nhăn mặt kéo điện thoại ra xa, hít vào một hơi thật sâu, thở hắt, lại áp điện thoại vào tai, "Ba, ba nói gì vậy? Treo thưởng nào, ai là con nhà người ta?"

"Còn giả ngu nữa? Damiana, người con đang treo thưởng truy bắt là con trai của bên yêu tộc Lạc Tiên mà ba từng sắp xếp cho con đến xem mắt cách đây mấy tháng đó, người ta đường đường là một thiếu gia, thèm lấy cái gì của con mà con treo thưởng đòi bắt? Mặt mũi gia tộc bị con làm mất sạch rồi!"

"Ba nói thật sao? Cậu ấy là thiếu gia của yêu tộc Lạc Tiên sao?" Nghe đến đây, Sam cười lớn, đứng bật dậy khỏi ghế bước đến bên khung cửa kính kéo từ sàn tới trần.

"Thằng con trời đánh, còn ở đó cười? Nhà bên đó vừa mới gọi cho ba đòi một lời giải thích đây! Con mau gỡ treo thưởng ngay đi!"

"Hahaha được được, con cho người gỡ ngay, ba có thể nói với bên đó con xin phép được đến tận nhà để nhận lỗi với họ không?"

"Đương nhiên là con phải tự vác xác tới nhận lỗi với nhà người ta rồi! Cũng còn biết suy nghĩ đấy, con mà còn cứng đầu thì chuẩn bị nhận lãnh hậu quả đi! Nhưng mà ba nghe nói thiếu gia nhà họ vẫn chưa về đâu." Bên trong điện thoại vang lên giọng nói già nua trách mắng.

"Con cũng có việc tìm cậu ấy nhưng mãi vẫn chưa tìm được nên buộc phải ra hạ sách này. Nhờ ba nói với nhà bên đó giúp con, nếu cậu ấy trở về thì báo ngay cho nhà mình. Còn chuyện đến tạ lỗi với nhà họ, cuối tuần này con sẽ mang quà sang trực tiếp cúi đầu nhận lỗi."

"Nói được làm được, đừng để danh tiếng gia tộc vì một mình con mà tan tành!"

"Con biết rồi ba."

Sam tâm tình vui vẻ cười đến xán lạn, thật tốt quá, ít nhất cũng biết được nhà người ta ở đâu.

Trước mắt cứ là sang bên đó cắm cọc, đợi đến khi tìm được hoa yêu kiều diễm kia, anh nhất định theo đuổi đến cùng.

Đúng là yêu nghiệt, đột nhiên chạy đến rồi lấy cắp tâm trí của anh mang đi mất biệt.

À không, cả tâm trí, con tim lẫn linh hồn đều bị hoa yêu kiều mị tên Damiana kia treo hết lên người cậu, cuỗm đi mất hút rồi.

Lúc này nhìn lại điện thoại anh mới chợt nhận ra có cuộc gọi nhỡ.

Là cuộc gọi từ Atula Vương Tử, người chú họ của anh, Phakphum.

.~.

Lúc bấy giờ, tình hình ở bên chỗ hoa yêu lại không mấy khả quan.

Đang ngồi cùng Liên Hoa và Tula thì đột nhiên bụng của cậu đau đến quặn thắt, phát ra luồng ánh sáng trắng, dòng chảy pháp lực ở bên trong hỗn loạn, lẽ nào đứa nhỏ này muốn chui ra ngoài hay sao?

Chết rồi, hoa yêu sắp sinh rồi! Phải làm sao đây?

Nattawin cùng Phakphum cũng một phen hoảng loạn theo, hai người bọn họ nào có đối diện với tình huống này bao giờ?

"Á tao không biết đỡ đẻ đâu, tình trạng của mày phải y sư có pháp lực cao mới dám nhận, về nhà, mày phải về nhà ngay!" Hoa Liên ở bên cạnh la toáng lên vội đỡ lấy Damiana đang quằn quại ôm bụng đau đớn.

"Mà cũng không được, từ đây về nhà mày xa lắm! Tình trạng này của mày không khéo lọt con giữa đường mất! Trời ơi làm sao bây giờ? Trong khu này có y sư cao cấp nào không?"

Nattawin ôm lấy Damiana mà nhấp nhổm không yên, nhìn thấy hoa yêu cắn răng chịu đựng, vầng trán thấm đẫm mồ hôi mà lòng cậu xót xa.

"A a... đau quá đi huhu... không... không có đâu..."

"Chẳng phải Dami là dược sư sao? Không có y sư thì dược sư có được không? Cậu tự sinh có ảnh hưởng gì không?"

Cả hai mỹ nhân xinh đẹp im lặng nhìn lại Phakphum, người từ nãy đến giờ vẫn chưa lên tiếng câu nào.

Và cả hai cùng đồng loạt cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.

"Ờ ha! Sao tao lại quên mất mày là dược sư nhỉ? Chỉ là y sư thì sẽ tốt hơn, dược sư cũng biết đôi chút, nhưng có còn hơn không. Mày nổi không? Nếu có tao với Tula trợ lực cho mày, mày sẽ an toàn sinh nó ra chứ?"

Nattawin để Damiana tựa vào vai, ngón tay thon dài vuốt lại tóc mái loà xoà ướt đẫm mồ hôi của bạn mình.

"Tao... tao nghĩ là... có thể..."

Còn chưa nói hết câu, cơn đau khủng bố đã ập đến khiến Damiana không chịu được "A!" lên một tiếng rồi ngất đi.

"Dami! Dami!" Nattawin hốt hoảng áp tay lên mặt bạn mình lay cậu dậy, viền mắt đã hơi lấp lánh ánh nước sợ hãi xen lẫn lo lắng nhìn về phía Phakphum, "Tula làm sao bây giờ?"

Ngay khi anh cũng hoang mang nhìn lại cậu không biết phải làm thế nào thì điện thoại ở trong túi quần liền rung lên.

Là Sam.

"Alo chú, gọi con có việc gì không?"

"Sam, con mau đến đây, Damiana sắp sinh rồi!"

"Hả?!"

.~.

Sam muốn độn thổ.

Lần đầu tiên anh hận bản thân sinh ra không phải thổ thần như ba mà chỉ là sơn thần. Anh không thể dịch chuyển đi khoảng cách xa như ba được.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Mặc dù rất vui mừng vì nhận được tin tức của Damiana, ít ra anh cũng biết được hiện giờ chú họ và người yêu của chú đang ở cùng với hoa yêu của anh, nhưng bên cạnh đó còn có thông tin khiến Sam không biết phải đối mặt như thế nào.

Damiana sắp sinh rồi!

Là con của anh thật sao?

Mặc dù trong lòng cũng nảy sinh một chút nghi vấn, ai mà biết được trong khoảng thời gian không có anh ở bên cạnh cậu ấy có ngủ với những người khác nữa hay không?

Tuy nhiên không hiểu bằng cách nào, linh tính của Sam vẫn mách bảo đây đúng thật là con của anh.

Hơn nữa, nghe thấy giọng điệu của Atula Vương Tử chú anh gọi đến thì có lẽ chú cũng biết được lai lịch của hoa yêu.

Không những thế, chú của anh cùng với người yêu của chú là Liên Hoa Tiên Tử hai người họ lúc nào cũng đi với nhau.

Liên Hoa Tiên Tử chắc chắn biết được bào thai trong bụng của hoa yêu có phải là con của anh hay không.

"Chú nói thật chứ? Damiana đâu rồi con muốn nhìn em ấy một chút!" Sam không rõ là hào hứng hay hốt hoảng hét vào trong điện thoại.

Phakphum ở bên kia đầu dây phải kéo điện thoại ra xa, sau đó trấn an Sam, bảo rằng hoa yêu hiện giờ đã bất tỉnh rồi nhưng có anh và Liên Hoa ở đây, Damiana sẽ ổn thôi.

Chỉ có điều cậu ấy cần được mang đến chỗ y sư cao cấp nhưng tình huống cấp bách như thế này biết tìm ở đâu ra một y sư cao cấp có thể đỡ đẻ cho một nam hoa đây, sợ rằng sẽ không kịp mất.

Tuy nhiên một dược sư giỏi, cộng thêm khoảng thời gian tự nghiên cứu sâu về chân thân của chính mình bấy lâu như Damiana thật ra vẫn có thể tự sinh được nếu có nguồn trợ lực mạnh mẽ.

Ở đây đã có một Atula Vương Tử và một Liên Hoa Tiên Tử hai người họ cầm cự, nhưng nếu sơn thần là Sam đến kịp thì nguồn lực hỗ trợ cho Damiana an toàn sinh con có lẽ sẽ tốt hơn.

Dù sao hai người họ cũng là lần đầu gặp phải chuyện khó nói này, không dám đảm bảo bản thân sẽ khả thi toàn vẹn lo được cho việc sinh nở của hoa yêu.

Mọi chuyện ập đến quá bất ngờ, Sam vẫn chưa kịp nghĩ ngợi gì liền chạy đi lấy xe phóng thẳng tới địa điểm chú họ của anh gửi qua.

Trên đường đi anh chợt nghĩ tới một nơi có hội tụ linh khí đất trời, biết đâu có thể giúp thêm cho quá trình đem con của anh đến thế giới này thêm thuận lợi.

Nơi đó chính là mỏ linh khí Sam tìm được cách đây không lâu, cũng là nơi lần đầu Sam cùng với Damiana gặp nhau và tạo ra bào thai ở trong bụng cậu.

Trùng hợp làm sao, mỏ linh khí chỉ cách chỗ mấy người Phakphum có một quả núi.

Nghĩ như thế anh liền gọi lại cho chú họ, nói cho chú địa điểm của mỏ linh khí, nhờ chú đưa Damiana đến, anh sẽ lập tức tới ngay.

Hoa yêu nhanh chóng được Nattawin cùng Phakphum đỡ ra xe, phía sau là mèo trắng Cham nhanh nhẹn cũng phóng lên theo.

Siêu xe như hắc mã vội vàng rời khỏi khu biệt lập.

Cách đó không xa, có hai chiếc xe cũng đồng loạt đuổi theo.

Bạn đang đọc Mộng Mị Series sáng tác bởi TinkerPo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TinkerPo
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.