Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa Yêu (Phần Kết)

Tiểu thuyết gốc · 5227 chữ

"Nnn..." Damiana ở băng ghế sau cùng với Liên Hoa cuối cùng cũng tỉnh lại, cậu cựa mình đau nhức, khó khăn mở mắt ra.

"Mày tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?" Nattawin đang thi triển pháp lực, tạo thành một đoá sen nhỏ đậu ở trên bụng của hoa yêu, giúp cậu an thai.

"Chóng mặt quá... mình đi đâu vậy?" Damiana đỡ lấy bụng to, ngồi dậy khỏi vòng tay của bạn mình.

"Đến mỏ linh khí của Sam. Tula gọi được cho cậu ta rồi. Ở đó có tụ linh khí, cộng thêm bọn tao trợ lực, mày cũng có thể an toàn sinh đứa nhỏ ra."

Quay lại nơi đó sao?

Ôi xấu hổ chết mất.

Mất lần đầu ở nơi đó, đậu thai cũng ở nơi đó, bây giờ đến sinh con cũng ở nơi đó.

Hoa yêu da mặt mỏng ngay tức khắc ngại ngùng.

Atula Vương Tử ở phía trước lái xe đột ngột lên tiếng, "Có theo đuôi!", chẳng cần phải nhìn qua gương chiếu hậu Phakphum cũng cảm nhận được ở phía sau là có kẻ bám theo.

Nattawin đang quá bận tập trung lo cho Damiana nên không để ý đến có hai chiếc xe đang chạy theo xe của họ.

"Cẩn thận!" Phakphum vội đánh lái, thành công né được một đạo ma pháp phóng tới xe của anh.

Nattawin quay lại nhìn qua lớp kính phía sau liền thấy hai chiếc xe bám theo đã ở ngay đuôi xe của Tula. Damiana cũng nhìn thấy, ngay lập tức gương mặt cậu toát ra vẻ khiếp đảm.

Ngồi ở băng ghế sau của chiếc xe kia chính là Hắc Phúc, con dơi ăn hoa khốn kiếp, hắn đang nhếch môi cười nhìn thẳng vào mắt cậu.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, hoa yêu vội vàng xoay mặt về, ôm lấy bụng to tròn nhô cao run rẩy, hơi thở sợ hãi dồn dập.

Nattawin nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của hoa yêu liền ôm lấy cậu, vuốt tóc hoa yêu trấn an, đồng thời tạo thêm một cái vòng sáng bao quanh Damiana bảo vệ cho người bạn của mình.

Phakphum lúc này đang cố gắng thoát khỏi vòng vây của bọn Hắc Phúc, bọn chúng đã vượt lên áp sát hai bên xe của anh.

Ấn nút kéo xuống kính xe, chân thân Atula hiện ra thêm bốn tay và hai đầu, hướng sang hai bên phóng ra hoả cầu ngăn cản bọn chúng.

Bên phía Hắc Phúc cũng vô cùng lợi hại, có thể cầm cự được với một Atula Vương Tử như anh cũng không phải chuyện dễ.

Bọn chúng có đến tám tên, một mình Phakphum đối đầu nếu là thông thường có lẽ sẽ không đến mức chật vật.

Nhưng giờ trên xe của anh còn có một người sắp sinh, anh phải mau chóng đưa hoa yêu đến nơi an toàn.

Hai bên giằng co trên đường cho đến khi tới được chân núi nơi chứa mỏ linh khí của Sam.

Bắt buộc phải xuống xe ở nơi đây, Phakphum dặn dò Nattawin ở lại trong xe bảo vệ cho Damiana, một mình anh bước xuống, Cham cũng nhảy phốc theo anh.

Phakphum giơ tay hướng về phía xe của anh ở sau lưng, cốp xe lạch cạch kêu lên rồi bật mở, kiếm gỗ đen tuyền ở bên trong phóng ra bay tới tay, Phakphum nhanh chóng bắt lấy, lửa từ chân thân đỏ rực lập tức lan khắp người, phủ lên lưỡi kiếm.

Nattawin cũng triệu phép biến thân cho Cham hiện hình Bạch Hổ uy vũ, đứng bên cạnh Atula Vương Tử sẵn sàng nghênh chiến.

Con dơi kia cùng với đám thuộc hạ của hắn cũng đồng loạt bao vây lấy mấy người bọn họ.

Hắn bước lên phía trước hướng tới Phakphum tỏ vẻ bất ngờ, "Ô đây chẳng phải Atula Vương Tử Điện Hạ sao? Điện Hạ cao quý sao lại ở nơi thâm sơn cùng cốc thế này? Ở bên kia có một hoa yêu không biết điều từng đắc tội với tôi, cảm phiền Điện Hạ giao cậu ta ra, chúng tôi sẽ rời đi ngay, không dám làm phiền thời gian riêng tư của Điện Hạ cùng Liên Hoa Tiên Tử haha...", vừa dứt lời hắn liền ngả ngớn cùng với đồng bọn cười cười cợt nhả.

"Nói nhiều, lên đi!" Phakphum hất cằm với lũ dơi, phóng ngay một hỏa cầu vào thẳng mặt của Hắc Phúc, Bạch Hổ ở bên cạnh cũng gầm lên một tiếng thị uy.

Con dơi kia dùng hai tay đỡ lấy, bị đẩy lùi ra sau vài bước, có chút khó khăn đứng vững lại, đúng là tộc Atula không thể coi thường, một chọi một chắc chắn hắn không đánh lại anh.

Nhưng ở đây bọn chúng có tận tám người, chưa kể Atula Vương Tử hiện đang ở xác phàm, uy lực chắc chắn không thể bì được với Atula thể, dù cho có thần thú của Liên Hoa Tiên tử trợ giúp cùng lắm cũng chỉ có thể đánh ngang ngửa mấy người bọn chúng, vậy thì sợ cái thá gì.

Hắc Phúc phẩy tay bảo thuộc hạ đồng loạt xông lên.

Hỗn chiến thổi tung bụi cát mù mịt, cây cối xung quanh bị ảnh hưởng của pháp lực ngả nghiêng xào xạc như gặp bão.

Bọn dơi này có cái loại yêu lực điều khiển sóng âm khủng khiếp, hợp sức lại càng khiến cho nơi đây chẳng khác nào một cái chuông đồng rồi nhét con người ta xuống bên dưới đánh vào, đinh tai nhức não, đầu óc đảo điên.

Lũ bọn chúng quây một Atula một hổ lại rồi thi nhau chém và hét những đường sóng âm yêu lực về phía cả hai.

Phakphum và Bạch Hổ vô cùng khó chịu, anh cũng cố gắng dùng kiếm chém bật trở lại những đạo yêu pháp sóng âm, đồng thời phóng ra hoả cầu để chia rẽ đám Hắc Phúc.

Nhưng bọn dơi lì lợm này vốn dĩ vẫn thường xuyên hoạt động theo bầy đàn, chúng không hề có chút khó khăn nào khi chơi cái trò đánh hội đồng này với anh.

Bạch Hổ ở bên cạnh thân thể to lớn, gầm lên hòng lấn át lại với sóng âm yêu lực, nó nhảy xổ vào cố gắng tát mấy con dơi đáng ghét nhưng bọn chúng né tránh quá nhanh rồi lại tiếp tục quay về khủng bố tinh thần bọn họ.

Atula cùng Bạch Hổ khó chịu đau đầu muốn bịt tai để không bị tra tấn bởi thứ âm thanh khủng khiếp này nữa nhưng lại không thể sơ suất buông tay, đám dơi sẽ ngay lập tức xông vào làm gỏi cả hai người mất.

Từ trong xe thoáng nhìn thấy tình hình không ổn lắm, Nattawin liền vẽ vẽ ở trong không khí thành hai cái chụp tai hình hoa sen, hất về phía Atula và Bạch Hổ, hòng cản bớt ảnh hưởng từ yêu lực sóng âm cho cả hai.

Được người yêu hỗ trợ, Atula Vương Tử cùng Bạch Hổ lại kiên cường không hề nao núng tiếp tục đánh trả lũ dơi khốn kiếp hèn hạ.

Vừa lo liệu xong cho bên kia thì ở bên này Damiana lại nắm lấy tay cậu kêu lên đau đớn, nước mắt cũng trào ra.

Ánh sáng ở trong bụng của Damiana liên tục chạy vòng, dường như đang muốn tìm cách thoát ra ngoài.

Đóa sen pháp lực an thai đậu trên bụng của hoa yêu sợ rằng cũng không thể cầm cự được bao lâu nữa.

"Dami cố gắng một chút, Sam cũng đang trên đường tới, sẽ ổn cả thôi, có tao ở đây."

"Hức... Liên Hoa... đau quá đi... tao không chịu nổi nữa..."

Nước mắt rơi xuống từng dòng, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm, Damiana cắn răng chịu đựng cơn đau đến đáng thương, một tay ôm lấy bụng tay còn lại bấu chặt Nattawin đến tái nhợt.

Ngay lúc này, bỗng dưng từ phía xa một chiếc Maseriti xé gió lao đến, gầm rú mà xông thẳng vào hàng ngũ bọn Hắc Phúc khiến bọn chúng phải vội tránh qua.

Từ trên xe bước xuống một thân ảnh vạm vỡ vững vàng, gương mặt tuấn dật lộ rõ vẻ tức giận. Khói bụi xung quanh bị thổi tốc lên dường như cũng phụ hoạ thêm cho sự xuất hiện hoành tráng của anh.

Sam đến rồi!

Bọn Hắc Phúc nhìn thấy người mới đến liền đã hiểu cục diện không còn nghiêng về phía bọn chúng nữa.

Đùa chắc? Sam là sơn thần, nơi đây là rừng là núi, còn chẳng phải là địa bàn của anh sao?

Ngay khi vẻ hoang mang còn chưa rời khỏi gương mặt của lũ ô hợp kia thì Sam đã giẫm mạnh chân xuống đất, một mớ đá tảng ở gần đó lập tức bay lên trên không trung.

Anh điều khiển những tảng đá to tướng bay tới tấp về phía lũ dơi khiến hàng ngũ bọn chúng lập tức rối loạn phải chật vật tránh né.

Nhìn thấy cứu tinh đến kịp lúc, Nattawin cũng mừng rỡ ôm lấy Damiana bảo với cậu không sao nữa, Sam đến kịp rồi.

Thế nhưng hoa yêu lúc này đã không thể chịu đựng được đau đớn lại một lần nữa ngất đi.

"Tula anh mau tới giúp em!" Nattawin hét gọi Phakphum, anh vội vã quay trở vào trong xe xem tình hình, ở bên kia đã có Sam giải quyết.

Không ổn, phải mau chóng mang hoa yêu tới mỏ linh khí hỗ trợ cậu ấy sinh con. Đóa sen an thai Nattawin tạo cho cậu sắp giữ không nổi nữa, đứa nhỏ bên trong muốn ra ngoài.

"Sam giải quyết nhanh đi, Damiana sắp không chịu được rồi!" Atula thét lên với đứa cháu trai đang trong trận hỗn chiến.

Sam nghe thấy lời này của ông chú họ thì liền tập trung dồn toàn lực phóng tới đá tảng vào thẳng lũ dơi, chẳng mấy chốc, cả một đám ô hợp đã nằm la liệt dưới đất, toàn thân thương tích đầy mình.

Anh hừ lạnh một tiếng, mồ hôi trên trán chảy xuống một bên gò má, rồi vội vàng chạy đến xem hoa yêu.

Đã bao lâu rồi, cuối cùng đóa hoa yêu nghiệt này cũng trở về với vòng tay Sam, lại còn mang thai con của anh.

Sam trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng, anh cần mau chóng đưa cậu tới chỗ mỏ linh khí.

Nhóm người cứ như vậy lục tục kéo nhau đến nơi Sam và Damiana lần đầu gặp gỡ.

Ở đó vẫn còn chiếc giường hoa hai người đã từng quấn quýt bên nhau tạo ra thành quả ở trong bụng của hoa yêu.

Sam vẫn thường lui tới đây mỗi khi thấy nhớ cậu, anh ở tại trên chiếc giường này ôm lấy nỗi tương tư bóng hình xinh đẹp ở dưới thân, vặn vẹo nỉ non, rên rỉ gọi tên anh.

Đặt được Damiana lên chiếc giường êm ái, Sam nhẹ vuốt mái tóc loà xoà trước vầng trán đẫm mồ hôi của người thương.

Chợt, chân mày thanh mảnh nhẹ nhíu lại. Damiana khẽ mở mắt, hình ảnh phía trước nhòe nhòe không rõ nhưng cậu vẫn có thể nhận ra gương mặt điển trai quen thuộc đang lo lắng nhìn mình.

"Mmm...Sam...?"

"Anh đây, anh đến rồi."

Bỗng dưng cậu muốn đánh người, là do ai mà cậu ra nông nổi này chứ?

Hoa yêu nằm ở trên giường, Sam ở bên cạnh nắm lấy tay người mà bản thân ngày đêm mong nhớ bấy lâu nay, mọi chuyện còn lại tính sau, giờ phút này anh chỉ mong cậu có thể an toàn sinh ra đứa nhỏ.

Dường như cảm nhận được nguồn năng lượng dồi dào từ trong mỏ linh khí đang vây quanh, vầng sáng ở trong bụng của cậu lúc này đã không còn quấy nhiễu nữa, nó nhè nhẹ lúc tỏ lúc mờ, tựa như là nhịp đập.

Liên Hoa đứng ở bên cạnh niệm chú ra một đóa sen lớn đặt ở bên dưới giường hoa của cậu điều hòa linh khí ở nơi đây giúp cho Damiana ổn định, còn có Atula Vương Tử cũng ở bên cạnh Liên Hoa tạo ra một đống lửa ấm áp ở dưới sàn.

"Mọi chuyện ổn rồi, mày mau sinh đứa nhỏ ra đi, bọn tao sẽ ở đây trợ lực cho mày." Nattawin vội vàng thúc giục, phải càng sớm càng tốt để đứa bé chào đời.

"Ưm." Damiana nhìn cậu rồi mỉm cười gật đầu.

Thôi được rồi, cậu sẽ tạm thời hỏi tội anh ta sau, giờ thì phải sinh con trước đã, đứa nhỏ này đã nôn nóng muốn ra ngoài lắm rồi.

Hoa yêu nắm lấy tay của sơn thần đặt lên bụng mình, trên người cậu lúc này những bụi phấn vàng lấp lánh bắt đầu khuếch tán, quẩn quanh dòng pháp lực xanh lá cũng đang toả ra từ người Sam rồi tụ lại ở lòng bàn tay của hai người đang được đặt ở trên bụng của Damiana.

Đốm sáng trắng ở trong bụng cậu lúc này như cảm nhận được nguồn lực vừa mạnh mẽ vừa yêu thương, liền từ từ hướng theo nguồn lực đó đậu lên sát trên thành bụng hoa yêu, chỉ cách nguồn lực kết hợp của Damiana và Sam một lớp da thịt.

Hoa yêu căng thẳng cắn chặt răng, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả vầng trán, chảy xuống cay xè đôi mắt nâu xinh đẹp ầng ậc nước, hơi thở dồn dập, chịu đựng cơn đau đớn bỏng rát ở vùng bụng.

Cố gắng dồn sức lực, Damiana hít vào một hơi thật sâu, thét lên một tiếng rồi cùng với tay của Sam kéo được đốm sáng trắng ra khỏi cơ thể.

Lúc bấy giờ mọi người mới nhìn thấy được đốm sáng là ở trong một quả cầu trong suốt như pha lê.

Ngay khi Sam ôm được quả cầu trong vòng tay, dường như hơi ấm của anh đã tác động đến nó, lớp vỏ của quả cầu đột nhiên xuất hiện vết nứt, dần dần lan rộng rồi vỡ ra, đốm sáng đậu ở trên tay anh dần tụ lại thành hình hài của một bé trai sơ sinh trắng trẻo.

Ngay khi đứa nhỏ vừa mới tụ hình, khắp nơi trong mỏ linh khí liền mọc ra những dây leo rồi nở thành những bông hoa dại xinh xinh màu trắng, toả ra hương thơm nhè nhẹ ngọt ngào.

Chim chóc bên ngoài cũng kéo đến ríu rít như chào đón sinh linh nhỏ bé ở bên trong đến với thế giới này.

Quầng mây hồng tỏa ra ánh sáng dệt nên những vệt màu lung linh ở cuối đường chân trời chiếu rọi tới nơi cửa động.

Nhìn xuống đứa con vừa mới chào đời, trong lòng sơn thần chợt dâng lên một cảm giác khó tả.

Gương mặt của nó vốn dĩ nhăn nhó khó chịu như một ông già hay là do đứa bé nào khi mới sinh ra cũng như thế nhỉ?

Sam chợt len lỏi trong đầu vài ý niệm phán xét, tại sao nó lại không đáng yêu như Damiana xinh đẹp của anh, mặt mũi thế này có phải là quá tầm thường rồi không?

Anh ở trong này 7 ngày 7 đêm cùng với hoa yêu vui vẻ gieo giống mà sao nó không biết thông minh một chút lựa chọn cái đẹp của cậu mà hình thành vậy?

Dường như cảm nhận được ánh nhìn dè bỉu của người đàn ông mang tiếng thân sinh, đứa nhỏ trắng trẻo nằm gọn trong vòng tay của Sam lúc này bỗng dưng cất tiếng khóc lớn, ra sức quẫy đạp, nó có vẻ không mấy thích thú được anh ôm trong lòng.

Bị chính đứa con mới sinh của mình phản kháng, nhất thời Sam không biết phải làm sao, anh nhìn qua hoa yêu mệt mỏi nằm ở trên giường, phóng ánh mắt cầu cứu cậu.

Damiana thở dài, đưa hai tay lên ý bảo anh mau đưa đứa bé sang. Sam nâng đứa con mới sinh bằng cả hai tay như sợ nó sẽ rơi xuống đất, từ từ truyền sang cho hoa yêu.

Đứa nhỏ vậy mà không quẫy đạp khóc lóc nữa, dần dần nhỏ tiếng lại rồi im bặt, ngoan ngoãn nằm sấp ở trên ngực của Damiana mà ngủ.

Hoa yêu xinh đẹp mỉm cười, đôi mắt nâu mật ngọt trong veo lấp lánh ánh nước, đặt một nụ hôn nhỏ lên cái đầu bé xíu loe hoe tóc tơ đen mềm.

Sam tiến đến gần, đưa tay vuốt phần tóc mái ướt đẫm mồ hôi của cậu, nhỏ giọng thì thầm.

"Damiana, đừng trốn anh nữa. Con cũng đã sinh rồi, để anh chăm sóc hai người có được không?"

Hoa yêu nhìn ánh mắt thâm tình của anh, lại nhìn xuống đứa nhỏ bé xíu ở trước ngực, nghĩ ngợi một chút, trong lòng dâng lên một cảm giác kết nối kỳ lạ.

Có lẽ cậu cũng nên xuôi theo, dù gì anh ta cũng phải có trách nhiệm trong chuyện này.

Liên Hoa nói rất đúng, cậu đáng lý nên bắt anh ta nhận lãnh hậu quả, cậu ngu ngốc ôm lấy một mình để làm cái gì?

Nghĩ như thế, Damiana mới nhẹ gật đầu, coi như là cho anh ta một cơ hội bù đắp.

Nhìn thấy phản ứng của người trong mộng, Sam vô cùng vui mừng, anh cúi xuống muốn đặt lên môi cậu một nụ hôn thì đột nhiên đứa nhỏ kia lại giật mình tỉnh dậy, oa oa khóc ròng.

Hoa yêu vội vàng vuốt ve tấm lưng nhỏ, dỗ dành để nó nín khóc.

Kể từ giây phút đó, Sam chợt nhận ra, anh vừa thêm vào danh sách một đối thủ cướp đi sự chú ý của đoá hoa kiều mị xinh đẹp anh ngày nhớ đêm mong.

Đúng là quả báo nhãn tiền.

.~.

Trở về lần này Sam đã lập được công lớn, không những tìm được thiếu gia của yêu tộc Lạc Tiên, lại còn khuyến mãi thêm cho họ đứa cháu trai.

Không cần phải nhắc, người vui nhất chính là thổ thần ba của anh. Ông vui sướng đến nỗi khoé miệng không thể buông xuống được. Vốn ông chỉ dự tính sắp xếp cho thằng con đến xem mắt, để nó hẹn hò rồi kết hôn ổn định.

Không nghĩ tới ngay cả con dâu và cháu nội Sam cũng cùng mang về một lượt cho ông. Nhìn vợ mình ẵm trên tay đứa cháu nội trắng trẻo, ngũ quan sáng sủa đáng yêu giống hệt thằng con của ông khi xưa, trong lòng thổ thần hết sức hài lòng.

Về phần tên của đứa nhỏ, dù cho Damiana có phản đối như thế nào, Sam vẫn kiên quyết lấy tên của tập đoàn đặt cho thằng bé, gọi là Sơn Mai.

Chuyện gì Sam cũng sẽ đều chiều chuộng nghe theo hoa yêu nhưng thằng nhóc này nhất định phải mang tên tập đoàn bất động sản hưng thịnh đời đời của anh.

Cậu chủ nhỏ nhà sơn thần và hoa yêu từ lúc này chính thức được gia tộc hai bên hết mực cưng chiều.

Ba tháng sau, Nattawin và Phakphum nhận được thiệp mời cưới của đứa cháu họ. Với tư cách là bậc trưởng bối, anh phải đến dự hôn lễ để hai đứa cháu Sam và Damiana quỳ dâng trà.

Nattawin vẫn chưa có kết hôn với anh, cậu không cần phải ngồi cùng với Phakphum để hai đứa cháu làm lễ nên chỉ việc đứng ở một góc nhìn cảnh tượng hài hước, trên tay ôm Sơn Mai tròn trịa trắng trẻo thơm phức.

Sơn Mai mới ba tháng tuổi đã bập bẹ nói được vài chữ đơn giản, tóc đen, mắt đen láy to tròn, hàng mi dày, cái miệng nhỏ hồng hồng cười lên còn lộ ra lúm đồng tiền, cặp chân mày sắc lẻm trông chẳng khác gì phiên bản thu nhỏ của Sam.

Và cả Phakphum.

Thật buồn cười, đứa bé này chẳng hiểu sao trông cũng khá giống Atula Vương Tử, nếu xét theo vai vế, nó còn phải gọi Phakphum một tiếng ông chú.

Nattawin ôm đứa nhỏ trong lòng, đưa mũi đến hít ngửi gò má nộn thịt trắng trẻo thơm lừng như hoa sữa rồi hôn chóc lên cái má phúng phính.

Sơn Mai bị nhột bật cười khanh khách, hai tay bé xíu đưa tới chụp lên mặt của Nattawin, bập bẹ gọi lên hai tiếng, "Na... Na...".

Nattawin thích thú cười ha ha trêu ghẹo Sơn Mai, chất giọng như trẻ nhỏ vang dội, người ngoài nếu không nhìn thấy chỉ nghe tiếng cứ tưởng rằng có hai đứa con nít đang đùa với nhau.

Sơn Mai giơ lên ngón trỏ bé xíu xiu, từ ngón tay mọc ra một đoá hoa sữa trắng thơm lừng, bé đưa ngón tay tí nị có đoá hoa ở trên đó tới trước mặt cậu, ý muốn tặng cho Nattawin.

Cậu hớn hở cầm lấy đoá hoa sữa, "Cho chú sao?"

Đứa nhỏ nhe ra hàm răng chỉ có hai cái răng bé xíu, cười híp cả mắt, hihi gật gật đầu, lúm đồng tiền hiện sâu trên má thịt mềm mại.

"Sơn Mai giỏi quá. Cảm ơn con." Nattawin nhận đóa hoa trắng, cài lên mang tai, cọ đầu mũi của chính mình vào cái mũi xinh xinh bé xíu rồi lại hôn lên má của đứa nhỏ.

Sơn Mai tỏ vẻ ngại ngùng ôm lấy cổ cậu, vùi cái đầu tròn với mái tóc đen mun vào làm nũng với Nattawin. Cậu vui thích nhìn biểu hiện của Sơn Mai cũng cười thật tươi, ở trên đỉnh đầu của nó hôn thêm vài cái.

Atula Vương Tử Điện Hạ ngồi ở ghế trưởng bối nhìn cảnh tượng một màn hihi haha thân mật của người mình yêu và đứa cháu trai nhỏ thì sớm đã có chút ngứa mắt.

Anh nhận hai tách trà nhấp vài ngụm, gửi lại hai cái bao lì xì, nói mấy câu chúc phúc rồi nhanh chóng đi đến chỗ của Nattawin bế đứa nhỏ trả lại cho ông anh họ của anh là thổ thần, ông nội của Sơn Mai.

Cậu chủ nhỏ bị rời khỏi vòng tay của chú xinh đẹp bắt đầu tủi thân mếu máo, đôi mắt đen láy ươn ướt nước nhìn theo Nattawin đang bị Phakphum kéo vào trong lòng ôm chặt, hung hăng bắn về phía nó ánh nhìn dữ tợn.

Ông chú ích kỷ, bé cũng muốn ôm chú xinh đẹp mà.

Nattawin nhìn hành động buồn cười của Phakphum liền vỗ nhẹ vào tay anh, đi ganh đua với một đứa con nít, thật là xấu hổ. Atula Vương Tử nhìn lại cậu bĩu môi, tỏ vẻ đáng thương.

Những tưởng sẽ không bị đứa cháu nhỏ này làm phiền lâu nữa, chỉ cần qua hôn lễ ngày hôm nay Nattawin sẽ không có việc gì phải thường xuyên lui tới, nhưng không, chuỗi ngày bị tranh giành của Phakphum vẫn chưa dừng lại ở đó.

Sau hôn lễ, Sam liền kéo Damiana đi hưởng tháng trăng mật.

Đúng vậy, là tháng trăng mật, hai đứa cháu trai cùng cháu dâu tốt lành của anh chính là sủi mất tận hai tháng và vẫn chưa có dấu hiệu quay lại.

Đứa cháu trai mặt dày của anh còn nói cái gì mà phải mau chóng theo đuổi ba nhỏ của Sơn Mai, bởi vì cậu ấy vẫn chưa có chính thức đặt tình cảm ở chỗ của Sam, nên nó nhất định phải nhân cơ hội này triệt để chiếm lấy trái tim của vợ yêu xinh đẹp.

Sơn Mai cũng chính vì vậy mà được gửi tới nhà Liên Hoa Tiên Tử nhờ trông hộ vì ngoài cậu và ba nhỏ của nó ra không ai dỗ thằng bé ngủ được.

Giờ đây, một người đàn ông to và một người đàn ông nhí đang trừng mắt nhìn nhau.

Phakphum rất bực bội vì vật cản nhỏ xíu này đang ngáng đường anh.

Cứ đến giờ đi ngủ là nó lại mặc nhiên chen vào nằm ở giữa Nattawin và anh mới chịu yên giấc.

Đã bao lâu rồi anh không được một đêm ngủ ngon cùng người yêu xinh đẹp trong vòng tay, Phakphum cũng không nhớ nổi nữa.

Đó là chưa kể tới chuyện ân ái. Mẹ nó thằng quỷ nhỏ. Ông đây nhịn lâu lắm rồi đấy!

Lúc này Nattawin đang bận rộn kiểm tra lại dược liệu vừa mới được giao tới. Cậu cẩn thận xem xét chất lượng và ghi chú lại ngày hết hạn, sắp xếp phân loại vào từng thùng, không để ý bầu không khí có chút căng thẳng giữa ông chú và đứa cháu nhỏ.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Nattawin bê từng thùng gỗ vào trong kho cất giữ. Vừa mới quay trở vào, còn chưa kịp bước tới cửa cậu đã nghe vọng lại tiếng khóc của Sơn Mai.

Thằng bé khóc đến đáng thương, nấc lên từng tiếng bò tới chỗ Nattawin ngay khi vừa nghe thấy tiếng bước chân của cậu.

"Ôi làm sao thế này, ngoan nào ngoan nào không có khóc, ôi chú thương. Tula, anh làm gì để thằng bé khóc vậy?"

Phakphum trố mắt nhìn người yêu của mình ôm lấy thằng nhóc trơ trẽn dỗ dành mà tức đến không nói được tiếng nào.

Oan cho anh quá.

Lúc Nattawin vừa ra khỏi phòng, anh chỉ đi tới chỗ của nó ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy tròn xoe ngây thơ kia rồi nói Nattawin là của anh, nó không được giành.

Thằng nhóc còn trơ tráo giương đôi mắt sắc lẻm lên nhìn lại ông chú của nó, tỏ vẻ dửng dưng như chẳng hiểu anh nói gì.

Nhưng anh dám cá là nó hiểu.

Bởi vì ngay khi nghe thấy tiếng bước chân Nattawin quay lại, thằng nhóc này liền khóc lóc bù lu bù loa quay mông lại với anh, bò về phía cậu làm như vừa bị ông chú của nó bắt nạt.

Nhìn xem nhìn xem khóc mà có rơi giọt nước mắt nào không.

Kết quả tối hôm đó, Phakphum ngậm ngùi bực tức bị đuổi ra sofa ngủ.

Được rồi đợi đấy!

Atula Vương Tử ôm hận ở trong lòng.

Thù này không trả thì anh cũng đừng làm Điện Hạ nữa.

Hai ngày sau, Sam cùng Damiana đã đứng ở trước cửa ấn chuông xin lại con trai.

Nhìn vẻ mặt xám xịt của Sam, người làm chú như anh vô cùng hả hê. Anh cười tươi rạng rỡ vẫy tay chào tạm biệt thằng nhóc láo toét cùng với ba lớn của nó.

Sơn Mai tiếc nuối ở trong vòng tay của Damiana vẫy vẫy bàn tay bé xíu với Nattawin.

Dù sao ba nhỏ của bé cũng về rồi, bé cũng nhớ ba nhỏ lắm.

Ba lớn cứ giành ba nhỏ với bé mãi, bé không thích một chút nào. Cả hai người lại còn rủ nhau đi chơi, không có cho bé theo, thật là buồn.

Cũng may bé được gửi tới nhà của chú Nattawin, bé rất thích chú ấy vì chú là chú xinh đẹp, trên người của chú có mùi hoa sen, giống như ba nhỏ của bé có mùi hương rất dễ chịu.

Sơn Mai là cậu chủ nhỏ, ai cũng nghĩ rằng sinh ra trong hang động, à không phải, sinh ra trong nhung lụa như bé thì ắt hẳn muốn gì được nấy.

Nào có dễ dàng như vậy, ngay từ lúc lọt lòng Sơn Mai bé nhỏ đã phải tập làm quen với việc muốn có cái gì phải tự mình đoạt lấy.

Nhất là trước mặt một ông chú và một ông ba vừa mạnh mẽ vừa áp đảo như Phakphum và Sam.

Ba nhỏ Damiana và chú Nattawin xinh đẹp rất thương Sơn Mai, Sơn Mai cũng rất thương ba nhỏ và chú, nhưng mà hai người đàn ông kia cứ không thích Sơn Mai quấn quít ba nhỏ và chú xinh đẹp.

Sơn Mai thật khổ tâm!

Cứ như vậy bé trai trắng trẻo bụ bẫm được Damiana ôm ở trong lòng, giương đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn gương mặt hiền hoà của chú xinh đẹp và vẻ đắc thắng của ông chú nhà mình dần dần xa.

Damiana nhìn thấy con trai bé bỏng có chút buồn cũng liền hiểu bé vẫn còn muốn chơi cùng với Liên Hoa, cậu nhẹ nhàng mỉm cười hôn lên trán của bé, nhỏ giọng an ủi, bảo rằng khi nào rảnh rỗi sẽ lại mang Sơn Mai sang nhà chú Nattawin chơi.

Nghe thấy như thế, đứa nhỏ hiểu chuyện mới gật gật đầu bĩu môi ngọ nguậy ở trong lòng của Damiana tìm một tư thế thoải mái rồi ôm ôm ba nhỏ của nó.

Sơn thần lái xe ở phía trước nhìn vợ mình cùng tác phẩm của chính bản thân anh qua gương chiếu hậu, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực.

Thật ra anh cũng thương Sơn Mai, đứa nhỏ này chính là niềm tự hào của cả gia tộc, nó được thụ thai và sinh ra trong mỏ linh khí, hấp thụ linh lực tinh khiết của đất trời, dự là đến khi trưởng thành chắc hẳn sẽ trở thành một nam nhi mạnh mẽ đáng gờm.

Nhưng cứ nghĩ đến Damiana dành hết thời gian và chú ý cho Sơn Mai là Sam lại cảm thấy ganh tị chết đi được.

Anh vẫn còn đang trong giai đoạn theo đuổi người ta, vẫn còn chưa có chiếm được tình cảm của người ta đâu. Vậy mà thằng con của anh cứ hết lần này đến lần khác cản trở chuyện tốt của ba nó.

Cứ tưởng sẽ thoải mái cùng với Damiana hưởng trăng mật thêm vài tháng nữa, nhưng không, Sơn Mai cứ phải nhảy vào phá bĩnh thời gian quý báu riêng tư của ba lớn và ba nhỏ của nó cơ.

Sơn thần bất giác thở dài.

Trong điện thoại của Sam là dòng tin nhắn của chú anh, Atula Vương Tử Phakphum cách đây hai ngày, 'Về đón thằng quỷ nhỏ, không là chú gửi Damiana clip mày thác loạn tiệc sinh nhật năm ngoái.'

Sam thật khổ tâm!

Bên ngoài nóng nực bực bội, trời đã bước vào hè, tiếng ve râm ran ẩn trong những tán cây đổ xuống bóng mát ở bên đường.

Ở trong chiếc xe hạng sang bon bon thong thả, một người lớn và một người nhỏ đồng loạt mang tâm trạng buồn sầu.

Bạn đang đọc Mộng Mị Series sáng tác bởi TinkerPo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TinkerPo
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.