Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Búp Bê (Phần 3)

Tiểu thuyết gốc · 4872 chữ

"Chat ~ Tặng anh này!"

"Cái gì thế?"

"Búp bê đó, nhìn xem có giống anh không? Ngay cả chân mày cũng giống này ha ha."

"Giống thật, em tìm thấy ở đâu thế?"

"Hôm nay cha cần em đi giao một lô vải mới, em có ghé vào một cửa hàng đồ chơi phương Tây, thấy nó đẹp, còn mặc cả đồ quý tộc nhìn rất giống anh, nên em liền mua."

"Khem, cảm ơn em. Anh rất thích."

"Vậy anh có quà đáp trả không?"

"Em muốn quà gì?"

"Đàn cho em nghe đi!"

"Được, đến đây ngồi cạnh anh!"

...

"Chat, em cảm thấy có người cứ theo dõi mình, em sợ lắm!"

...

"Chat, em mơ thấy ác mộng, có thứ gì đó bịt miệng em lại, em không kêu được."

...

"Chat, cha em đi giao hàng gặp tai nạn rồi, em phải làm sao đây?"

...

"Chat, từ nay em không còn người thân nào trên đời nữa, em chỉ còn anh, đừng bao giờ rời xa em có được không?"

...

"Chat! Cứu em!"

...

"Chat! Đừng bỏ em lại! Đừng mà!"

...

"Chat!"

...

.~.

Âm thanh tiếng gọi nửa gần nửa xa kéo anh bừng tỉnh, chợt nhận ra gương mặt của mình đã thấm đẫm nước mắt.

Anh nhớ ra rồi, nhớ ra tâm nguyện anh vẫn chưa hoàn thành là gì. Đến lúc hoàn toàn mất đi ý thức ở kiếp trước, anh không biết bản thân có cứu được người anh yêu hay chưa, nỗi day dứt biến thành chấp niệm đeo bám anh suốt trăm năm.

Cũng giống như Apo, người yêu anh ở kiếp trước cũng mang Âm Mệnh, còn bản thân anh lại chính là người mang Dương Mệnh, hai người dự định là sẽ cùng nhau suốt đời suốt kiếp nhưng có kẻ lại muốn cướp người ấy khỏi tay anh.

Vì là mệnh Âm, thân thể của Khem tương tự thiếu niên với đôi mắt nâu hồng trà anh yêu ở hiện tại, gầy ốm, quanh năm suốt tháng luôn yếu ớt bệnh tật, chân tay băng lạnh nhưng đôi mắt nâu hạt dẻ luôn lấp lánh ánh cười.

Đến năm 16 tuổi, Khem gặp phải đại nạn, mất đi người thân duy nhất còn lại trên đời là cha cậu, một mình tiếp quản lại nghiệp buôn vải của gia đình. Thiếu niên thể chất suy nhược đáng thương nhưng chưa bao giờ lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt người ngoài.

Tất cả nỗi lòng, thương tâm, đau đớn cùng sợ hãi của Khem, cậu chỉ giãi bày với duy nhất một mình anh.

Năm đó, ngay khi cảm nhận được có người theo dõi mình, cậu đã đến nói với anh. Dù xuất thân chỉ là một quý tộc trung lưu nhỏ, Chat vẫn cố gắng sử dụng tất cả mối quan hệ của mình để bảo vệ cậu nhưng kẻ theo đuôi Khem quả thật thâm sâu khó lường, dù có tìm mọi cách truy bắt, kẻ kia vẫn không bao giờ lộ diện.

Ngay khi lo liệu xong hậu sự cho cha, Khem bắt đầu có những biểu hiện kỳ lạ. Thỉnh thoảng cậu lại mộng du đi loanh quanh trong nhà.

Sáng hôm sau thức dậy thấy bản thân không nằm trên giường, cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Khi đem chuyện này nói lại với Chat, anh đã ngay lập tức muốn cậu dọn sang ở cùng anh.

Tối hôm đó, trăng tròn vành vạnh, nguyệt quang bàng bạc rọi sáng xuống con đường đất của thị trấn, Chat sang nhà của Khem để đón cậu.

Nhưng khi đến nơi lại không hề thấy bóng dáng của Khem đâu. Anh tìm quản gia trong nhà để hỏi chuyện thì được đáp lại cậu chủ rời đi đã được một lúc rồi, ông có hỏi nhưng cậu chủ không nói gì, chỉ im lặng đi mất.

Cảm giác chẳng lành, Chat chạy ra ngoài hỏi thăm những người xung quanh, có người thấy cậu lững thững đi về phương Bắc, linh tính của anh mách bảo chuyện này có khúc mắc, cậu đã hứa sẽ ở nhà đợi anh sang đón, không lý nào lại rời đi như thế.

Đang lúc lạc lối không biết phải đi đâu mà tìm thì thân cận của anh hay tin Chat đã sang nhà của Khem tìm cậu nên lập tức đuổi đến, mang theo tin tức quan trọng.

Có người nhìn thấy Khem xuất hiện ở khu vực cánh rừng chân núi phía Bắc, cậu đi một mình, biểu hiện lạ lẫm, thẫn thờ như người mất hồn.

Nghe thấy thế anh lập tức cử thêm người cùng anh chạy tới khu vực đó.

Trăng dần lên cao rọi xuống ánh sáng thê lương giữa màn đêm lạnh lẽo.

Chat cùng với một đám người tỏa ra khắp khu vực chân núi để tìm kiếm. Mồ hôi anh ướt đẫm cả tóc tai, nhỏ xuống cay xè, tia máu hằn lên những đường chỉ đỏ trong đôi mắt đen lấp lánh ánh lửa từ bó đuốc hừng hực.

Anh gọi to tên cậu trong vô vọng hòng nghe được tiếng đáp lại của người yêu dù là nhỏ nhất.

Dần dần, Chat tiến sâu hơn vào trong rừng rậm tối mù, cho tới khi âm thanh của những người xung quanh không còn nghe thấy nữa, chỉ còn lại tiếng ríu rít của côn trùng, tiếng lá cây xào xạc dưới chân khi anh đạp lên những ngọn cỏ.

Bất chợt, phía đằng trước thấp thoáng xuất hiện một căn nhà, vách tường dơ bẩn trông như bị vẽ lên những hình thù kỳ dị bởi thứ màu mực đỏ như máu.

Cửa dán những lá bùa vàng được viết bằng thứ ngôn ngữ ngoằn ngoèo lạ lẫm.

Anh vội chạy đến xem, nó bị khoá bên trong, anh thử gọi nhưng không có ai trả lời.

Có gì đó thôi thúc anh phải tiến vào, Chat quyết định liều lĩnh đạp cửa, còn chuyện gì quan trọng hơn Khem của anh nữa chứ.

Bên trong tối mịt trống rỗng không có bất cứ đồ đạc gì, tường nhà cũng như bên ngoài, đầy những vết sơn đỏ thẫm vẽ những hình thù và chữ viết ghê rợn trông như bùa chú.

Soi đuốc một lượt xung quanh, anh chợt nhìn thấy có vết bùn đất bên dưới sàn gỗ, thành hình dấu giày.

Chat lia ánh lửa nhìn theo thì phát hiện nó dẫn đến một góc tường, đi đến kiểm tra thì thấy ở tấm gỗ lót sàn chỗ này có hình dáng khác với những tấm khác, cúi xuống gần hơn nhìn theo khe nứt, anh thử dùng tay cậy lên, lớp gỗ liền bật, là một cánh cửa nhỏ ngụy trang ở trên sàn nhà.

Bên dưới là một mật đạo, có cầu thang đá đi xuống, trên thềm đá còn có dấu bùn đất khá mới, ắt hẳn là có người vừa mới ở đây.

Không nghĩ ngợi nhiều, Chat lập tức cầm đuốc đi xuống, đầu óc anh rối bời, anh có cảm giác Khem có thể ở bên dưới.

Mật đạo không sâu lắm, vừa đi hết bậc thang, anh liền thấy ánh sáng le lói ở ngã rẽ bên cạnh, đi theo chỗ đang có ánh sáng kia, Chat tìm thấy một cánh cửa, vội chạy đến bật mở cửa, tim anh liền giật thót.

Bên trong chính là Khem của anh, đang bị trói quỳ trên một cái giường, miệng bị nhét giẻ bịt kín không thể phát ra tiếng.

Nhìn thấy người xông vào là anh, cậu hốt hoảng lắc đầu, nước mắt đã trào ra ướt đẫm cả gương mặt.

"Khem!"

Ngay khi anh vừa đặt chân vào căn phòng, mong muốn lao tới bên người yêu thì chợt cảm nhận một cơn đau nhói ở sau ót.

Chat ngã xuống bất tỉnh.

Lúc ý thức chuẩn bị mờ đi, anh nghe thấy tiếng chân người từ phía sau bước lên cùng âm thanh của một thanh gậy gỗ bị thảy xuống đất.

Đến khi tỉnh dậy, phía sau truyền đến một trận đau buốt, mắt anh mờ mờ ảo ảo nhìn về trước.

Chat bị trói quỳ vào một cây cột sát tường, đối diện với chỗ Khem đang bị bắt giữ.

Nhíu mày, anh chớp mắt cố lấy lại tiêu cự, nhìn thấy bên cạnh cậu còn có một gã đàn ông lạ mặt.

Hắn nhếch mép cười quỷ dị, tay nâng lên chung nhỏ nhấp một ngụm, mùi rượu trắng thoang thoảng trong không khí.

"Tỉnh rồi sao?" Hắn ta cất giọng trầm đục như đến từ âm ti địa ngục.

Toàn thân anh đều đang bị trói. "Thả em ấy ra!" Anh giật mạnh tay cố tìm cách thoát khỏi mớ dây thừng đang buộc anh vào cây cột phía sau.

"Tao có thù oán gì với mày? Mày bắt em ấy làm gì?"

Gã đàn ông cười khì khì, hắn đứng dậy leo lên giường, bắt lấy Khem đang sợ hãi rúc vào một góc.

Cậu cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của ác ma nhưng thể trạng gầy yếu sao có thể đọ lại với hắn.

Khem bị hắn giữ chặt, ép cậu áp lưng vào người hắn, bàn tay gớm ghiếc như gọng kìm bóp lấy gò má mềm bắt cậu ngước mặt lên nhìn về phía Chat.

Đôi mắt nâu hạt dẻ ánh lên nỗi sợ tuyệt vọng, nước mắt rơi xuống trong bất lực.

"Tao không có thù oán gì với mày nhưng tao cần người này. Nam Mạng nhưng Âm Mệnh. Bắt được hồn, nếu còn là xử nam, luyện thuật ắt có thể điều khiển âm binh, sai khiến quỷ thần. Tuy nhiên, để dễ dàng bắt hồn, xác này phải chịu đủ đau khổ nhục dục, hồn rời xác trong nỗi sợ hãi tột độ, oán khí càng cao, càng dễ bị khống chế." 

Vừa dứt lời, hắn liền kề sát bên gò má xinh đẹp trơ trẽn liếm một đường.

Khem vỡ oà trong cuống họng, vùng vẫy muốn thoát ra. Cơ thể nhỏ bé gầy yếu lọt thỏm trong lồng ngực của kẻ man rợ.

"Arrgggg!!" Chat kêu gào trong vô vọng, muốn nhanh chóng thoát ra khỏi chỗ bị giam giữ chạy đến bên Khem.

Hắn muốn anh đứng nhìn người mình yêu bị làm nhục rồi giết chết sao. Tên khốn kiếp, anh phải giết hắn.

Gã man rợ cười hắc hắc hai tiếng, lấy ở trong túi một cái lọ, nhúng vào một ngón tay thứ chất lỏng màu đỏ nhìn không khác gì thứ mực được vẽ khắp tường ở nơi này, vẽ lên trán Khem một chữ ngoằn ngoèo không rõ ý nghĩa, vệt mực đỏ chảy một ít xuống sống mũi cao thanh tú.

Cậu lắc đầu muốn né tránh nhưng vẫn bị hắn giữ chặt trong lòng không thể động đậy, tiếng khóc bị chặn lại do miếng giẻ bịt miệng như xé nát cõi lòng anh.

Chat cảm thấy bản thân cực kỳ vô dụng, anh không thể bảo vệ an toàn cho cậu. Còn gì đau đớn hơn nhìn thấy người mình yêu ở ngay trước mặt bị người khác chà đạp.

'Xoẹt xoẹt'

Tiếng áo của Khem bị xé xuống hoà cùng tiếng khóc bị nén lại của người anh yêu và tiếng cười rùng rợn của gã đàn ông tạo nên mớ âm thanh quay cuồng trong tâm trí Chat.

Phần áo bị xé rách làm hai mảnh như miếng giẻ bị quăng xuống giường, lộ ra cơ thể thiếu niên mười sáu vẫn còn có chút non mềm, vai gầy eo nhỏ, xương quai xanh lõm sâu, làn da nâu ướt đẫm mồ hôi phản chiếu ánh lửa như phủ mật.

Hắn áp sát vào tóc gáy của Khem, hít vào đầy khoang mũi mùi hương cơ thể lành lạnh thơm ngát như một đoá tuyết mai, rồi cúi xuống tham lam gặm mút khoảng da ngọt ngào ở cổ.

Tay không yên vị sờ soạng xoa nắn đầu ngực cùng vòng mông căng mẩy bị ép quỳ lại càng cong vút.

Khem bị hắn khống chế, dây thừng trói buộc hai tay lại với nhau cố định ở thanh chắn giường, hắn đang dùng bàn tay cùng cái lưỡi gớm ghiếc vấy bẩn lên thân thể của cậu, trước mặt của Chat, cậu thật sự muốn chết đi để không phải chịu đựng sự thống khổ và nhục nhã này nữa.

Cởi bung được quần dài của Khem kéo xuống đầu gối, bàn tay gã đàn ông khốn nạn trượt dài như một con rắn nắm lấy phân thân xinh xắn vuốt ve.

"Này nhìn đi, nhìn cái tên người yêu vô dụng của em, nhìn hắn ngồi đó bất lực xem tôi chơi em như thế nào. Cơ thể em ngon thật đấy! Ha ha! Tiếc quá, nếu không phải theo đúng khắc đúng giờ, tôi cũng muốn vui vẻ với em lâu một chút!"

Hắn ép mặt Khem nhìn thẳng về phía trước, kề bên tai cậu ngậm mút thì thầm những lời bỉ ổi. Cái thứ cộm lên trong quần của hắn cạ vào rãnh mông Khem càng thêm cương cứng.

Gã đàn ông buồn cười nhìn Chat ở bên kia vẫn gào thét cố gắng thoát ra khỏi chỗ bị trói, nước mắt của bất lực cùng tuyệt vọng trào ra khỏi đôi con ngươi cương nghị của anh.

Hắn ở trong túi lại lấy ra một cái lọ, bật ngón tay cái đẩy nắp, đem đổ một thứ chất lỏng lên lưng dưới của Khem, chất lỏng trơn nhầy toả ra mùi hương như hoa cúc, lành lạnh chảy từ rãnh lưng xuống khe mông chật hẹp.

Dùng hai ngón tay quệt theo dòng chảy của chất dịch, hắn ở tại nơi cửa động chưa bao giờ bị xâm nhập xoay tròn, thoa cái thứ chất dịch đó xung quanh những nếp gấp.

Dịch lạnh càng thoa càng nóng, Khem ở phía sau khó chịu ngứa ngáy như có hàng vạn con kiến bò qua bò lại, đẩy hông né tránh ngón tay của hắn.

Gã ta gắt gao đè lại eo nhỏ, đem hai ngón tay nhét vào trong huyệt động chật hẹp, Khem khóc đến lệ cũng đã cạn khô, hai mắt mở to đau đớn kêu lên thảm thiết nhưng âm thanh nghẹn lại do miệng bị bịt kín.

Ngón tay của hắn khó khăn ra vào nới rộng miệng huyệt nhỏ bé, ở bên trong liên tục tìm kiếm một điểm rồi ấn vào, tay còn lại cũng quệt một ít dịch, đem tới phía trước xoa nắn phân thân mềm nhũn, kích thích như thế này đối với một thiếu niên chưa bao giờ nếm trải nhục dục như Khem là quá sức chịu đựng.

Cậu hô hấp dần trở nên rối loạn, liên tục lắc đầu ý muốn cơ thể chống lại cơn lạc khoái dơ bẩn đang chầm chậm dâng trào, không muốn quy phục gã ác ma khốn kiếp.

"Haha xem này, cơ thể của em thành thật hơn em nhiều đấy cậu bé!" Phân thân của Khem nằm trong bàn tay dính dịch nhầy của hắn lúc này đã ngẩng cao đầu, ngứa ngáy nóng rực như muốn phun trào.

Phía trước phía sau liên tục bị khiêu khích chà đạp, đến cuối cùng cũng không thể chống cự được nữa, Khem ở ngay trước mặt người mình yêu, bị người khác giày vò đến mức bắn ra.

Cậu xấu hổ cùng tủi nhục xoay đi, không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt thảm hại của mình.

Gã đàn ông cười khoái trá, đem tinh dịch cậu vừa bắn ra vẽ lên cơ thể thiếu niên như một bức hoạ.

Dịch trắng tương phản với da mật óng ánh đến cay mắt.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, lồng ngực của Chat bỏng rát như hàng ngàn hàng vạn mũi tên xuyên qua, hơi thở dồn dập, anh đã thôi không kêu gào vô ích, hai răng cắn chặt, mắt hằn lên tia đỏ tràn đầy sát ý, hai tay bị trói trong lúc cố gắng vùng ra sớm đã hằn lên lớp da trắng sứ những đường cắt xước toé máu.

Dẫu có thế, anh vẫn sẽ không dừng lại.

Chat lần mò thân giày da đang mang, cố gắng cậy gỡ mảnh đồng trang trí đính ở giày, đầu ngón tay bởi mảnh đồng sắc bén cứa vào da thịt rớm máu.

Cuối cùng cũng lấy ra được mảnh đồng, đem phần bén nhọn cứa vào lớp dây thừng đang siết chặt quanh tay, mong rằng bằng một cách thần kỳ nào đó, dây thừng dày sẽ bị cạnh sắc nhọn mỏng manh khiến dây bị xước mà đứt ra.

Anh đúng là một thằng đàn ông vô dụng, bất lực, khốn nạn, anh không thể bảo vệ Khem, anh không xứng đáng với tình yêu và niềm tin cậu dành cho anh.

Chat thầm cầu nguyện, nếu phải đánh đổi cả tính mạng cũng xin ông trời cho anh sức mạnh dù chỉ trong một phút giây ngắn ngủi để cứu lấy người anh yêu.

Ở phía bên kia, Khem như chỉ còn chờ chết, cậu vô lực buông xuôi thân thể lấm lem bẩn thỉu của bản thân, chờ đợi thời khắc miếng vải chặn ngang miệng của cậu được tháo xuống, cũng là lúc cậu sẽ cắn lưỡi tự vẫn.

Nhưng gã đàn ông dường như biết chắc cậu sẽ nghĩ gì, từ đầu đến cuối hắn không hề lấy ra khăn bịt miệng phòng trường hợp cậu nghĩ quẩn, phải là chính hắn tự tay kết liễu sinh mạng của Khem mới có thể kiểm soát được cậu.

Cuộc chơi của hắn vẫn chưa xong, gã đàn ông lôi ra con quái vật gớm ghiếc trong quần, đặt ở trước cửa động ướt đẫm dịch, cái miệng nhỏ bị bắt ép tiếp nhận một thứ còn to lớn hơn liền căng ra đau trướng, cơn đau đánh thẳng lên đại não của Khem khiến cậu sợ hãi cong người muốn tránh khỏi.

Hắn nào có cho cậu được toại nguyện, vật thô to xuyên qua lỗ nhỏ, kéo căng miệng huyệt đến rỉ máu, máu tươi chảy dài xuống đùi thon như tận cùng của tuyệt vọng.

Ngay khi vật đáng sợ đã hoàn toàn được đẩy vào trong, hắn một tay giữ lấy eo nhỏ, một tay tách ra cánh mông nộn thịt xoa nắn, nhìn hình ảnh dâm mỹ bên dưới điên loạn mà cười, bắt đầu đưa đẩy theo dục vọng.

Bên trong huyệt động chật hẹp nóng bức, ép chặt lấy con quái vật của gã đàn ông khiến hắn sướng mê, tiếng rên rỉ hoà cùng tiếng cười man rợ và những câu nói bẩn thỉu vũ nhục chút nhận thức còn sót lại của Khem. Hắn gọi cậu là đồ đĩ điếm, dùng cái mông lẳng lơ cắn nuốt con quái vật của hắn.

Tiếng da thịt vỗ vào nhau như tiếng chuỳ nện nát cõi lòng của Khem.

Ô nhục cộng dồn với đớn đau chèn ép lên thần kinh của thiếu niên, đến cuối cùng, khi gã khốn kiếp thoả mãn phóng thích vào bên trong hậu huyệt ấm nóng, Khem cũng ngất đi, tấm thân nhỏ bé mỏi mệt chỉ muốn rũ bỏ tất cả.

Xong xuôi, gã đàn ông thú tính đem tới một vật có chuôi, nhét vào trong huyệt nhỏ, giữ lấy tinh khí của hắn bên trong.

Hắn lột bỏ toàn bộ những gì còn sót lại trên người Khem, bận vào cho cậu một bộ đồ vải đỏ, mang hài đỏ, dây thừng trói lại tay chân cũng thay bằng vải đỏ, đeo lên cổ tay cậu một vòng dây thắt bện cầu kỳ, trên vòng dây gắn một chiếc chuông.

Trong lúc hắn chú tâm chuẩn bị cho Khem, không mảy may để ý tới người đàn ông còn lại trong phòng, Chat đã không còn phát ra bất cứ âm thanh nào ngoại trừ tiếng thở của bản thân, tay liên tục cứa mảnh đồng vào phần dây thừng to dày.

Dần dần dường như tiếng cầu nguyện của anh đã đến được trời cao, Chat cảm nhận được dây trói bắt đầu có dấu hiệu nới lỏng, đôi tay mỏi nhừ vẫn không ngừng động tác, mồ hôi rơi xuống hai bên gò má.

Đến khi dây thừng 'bựt' một tiếng đứt ra, anh lập tức dùng cả thân người lao tới đẩy ngã gã đàn ông ra khỏi người Khem.

Thấy anh đã thoát được, hắn có chút giật mình nhưng cũng nhanh chóng lao vào Chat ra đòn.

Hai bên dùng tất cả sức lực ta đấm ngươi đánh mang theo sát ý muốn khiến đối phương bỏ mạng, bất cứ thứ gì trong căn hầm này đều có thể trở thành vũ khí.

Chat bị hắn xô vào cái bàn duy nhất nơi đây, ngã xuống đất cùng với mớ chai lọ, vỡ nát.

Gã đàn ông khốn kiếp lao đến giẫm, đá, đạp vào bụng anh. Chat co người chống lại, tay mò mẫm cầm một mảnh sứ vỡ cắt vào chân hắn, máu liền phụt ra.

Gã đàn ông đau đớn kêu gào, quơ tay cầm lấy một cái chân đèn bằng đồng đánh vào đầu anh, Chat ngã ra đất, trên trán liền chảy xuống một dòng nước nóng hổi trộn lẫn với đất cát, không cần phải nhìn anh cũng biết đó là máu.

Chat lúc này thần trí cũng đã không còn rõ ràng, chỉ còn một ý niệm duy nhất là giết chết tên ác ma.

Cầm chặt mảnh sứ vỡ trong tay, cạnh sắc nhọn để lại một vệt cắt trong lòng bàn tay anh, máu nhỏ xuống sàn đất bẩn.

Ánh mắt Chat lạnh lẽo mặc hắn đè trên người mình, dùng chân đèn đánh liên tiếp vào đầu anh, ngay khi hắn vừa đưa tay lên muốn nện tiếp một đòn, Chat ngay lập tức dùng thứ sức lực cùng ý chí tỉnh táo cuối cùng đâm mảnh vỡ vào cổ của gã.

Tên ác ma kêu lên một tiếng thảm thiết, máu tươi phun ra ào ạt, hắn điên tiết một lần nữa đập thật mạnh vào đầu Chat, khiến anh mất đi ý thức.

Đó là tất cả những gì anh có thể nhớ được trước khi bản thân trở thành linh hồn lang thang.

Anh không biết sau đó gã ác ma kia còn sống hay không, không biết anh có cứu được người yêu hay không.

Thời điểm nhận thức được trở lại, anh đã là một hồn thể bơ vơ, cậy nhờ nương náu ở rừng cây, lưu lạc giữa đất trời rộng lớn.

Anh cứ thế mãi đi tìm tâm nguyện còn chưa hoàn thành mà bản thân đã quên đi suốt trăm năm.

Đến khi vô tình duyên số đẩy đưa, anh chợt nhìn thấy một con búp bê xinh đẹp nằm trong tay một bé gái tại một khu chợ đêm.

Cảm thấy món đồ này rất đỗi quen thuộc nhưng vẫn không tài nào nhớ ra, Chat đành đem hồn thể ký thác vào búp bê, một cảm giác nhẹ nhõm chợt bao phủ lấy anh khiến Chat cứ như vậy mà trú ở đó, ngày qua ngày lưu lạc khắp nơi mong tìm lại được ý nguyện vẫn chưa hoàn thành.

Giờ đây khi một lần nữa cảm nhận được ái tình, một thế lực đen tối lại đột nhiên bắt anh rời khỏi người anh yêu, mệnh số của Apo lại giống hệt Khem, phải chăng kiếp nạn lại một lần nữa tái diễn, anh sẽ phải đứng nhìn người anh yêu ở thời khắc này bị giày vò hay sao?

Rốt cuộc anh đã phạm tội lỗi gì mà định mệnh lại bắt người anh yêu phải chịu đựng thống khổ như thế?

Không gian xung quanh tối om, thứ duy nhất phát ra chút ánh sáng le lói là chính hồn thể của Chat. Anh thực sự sợ hãi, anh sợ sẽ không thể bảo vệ Apo như đã từng với Khem. Anh sợ bản thân lại một lần nữa thất bại. Anh sợ sẽ mất người anh yêu, một lần nữa.

.~.

Đêm hôm đó, khi đồng hồ điểm vào thời khắc một giờ sáng, mẹ của Apo mấy ngày túc trực bên cạnh con trai ở bệnh viện cũng đã thấm mệt, như có điều gì thôi thúc khiến bà lại càng chìm sâu vào giấc ngủ.

Đột nhiên, Apo chầm chậm ngồi dậy, mắt mở nhưng vô hồn nhìn vào khoảng không vô định, từ trên giường bước xuống, chân trần mở cửa đi ra ngoài.

Búp bê xinh đẹp tưởng chừng bị bỏ quên nhưng may mắn thay vì sự biến mất của Snowy khiến tâm trạng Apo bất an, trước khi thiếp đi cậu đã đem búp bê đặt trong túi áo trái ở ngay tim, hy vọng Snowy sẽ sớm quay trở lại.

Một người một búp bê cứ như vậy cùng nhau đi khỏi toà nhà chuyên khoa hô hấp.

Thật kỳ lạ, dường như có thế lực nào đó che mắt, Apo cứ đi như thế nhưng mặc nhiên không có một ai phát hiện.

Thân ảnh nhỏ bé gầy yếu như có ai dẫn dắt, băng qua khuôn viên vườn hoa trung tâm, thẳng tiến vào tòa nhà của chuyên khoa thần kinh.

Khi đi ngang qua dãy phòng của khoa phát triển trí não, không biết ai để thùng đồ ở bên ngoài hành lang, Apo vô tình vấp phải té xuống, búp bê ở trong túi liền rơi ra ngoài.

Cậu bò dậy không hề kêu lên một tiếng cứ như cú vấp ngã vừa rồi chỉ là thả mình xuống nệm bông.

Apo lại tiếp tục bước đi, búp bê bị bỏ lại, nằm chỏng chơ giữa hành lang không một bóng người.

Ngay khi cậu vừa đến được ngã rẽ cầu thang hướng qua dãy tầng lầu của khoa tâm thần, một thân ảnh cao lớn mặc đồ bệnh nhân từ bên trong căn phòng bên cạnh bước ra.

Người đó cúi xuống nhặt lên búp bê xinh đẹp, miệng cười ngốc lộ ra lúm đồng tiền, kêu lên một tiếng "Búp bê!", ánh mắt đen láy như tìm thấy một báu vật tỏa sáng trên làn da trắng sứ, khôi ngô tuấn tú nhưng tiếc thay tâm trí lại ngờ nghệch.

Người thanh niên ngơ ngác nhìn thấy bóng lưng bé nhỏ ở phía xa đang lững thững bước đi, liền giơ lên búp bê xinh đẹp vẫy vẫy với cậu, gọi lên một tiếng, "Bạn...ơi... búp bê!".

Như không nghe thấy tiếng gọi của người thanh niên, Apo đã khuất sau ngã rẽ.

Người thanh niên cao lớn vừa định chạy theo Apo, phía sau mẹ của anh đã vội bước ra kéo anh vào lại trong phòng bệnh. Đứa con này của bà tự dưng nửa đêm nửa hôm lại đi ra ngoài làm gì không biết.

Anh ngoái đầu nhìn theo hướng Apo đã đi, tay ôm chặt búp bê vào lòng.

Thấy con trai bỗng dưng nhặt ở đâu về một món đồ chơi, mẹ của anh muốn lấy đi định bụng sáng hôm sau sẽ mang ra hỏi các phòng bên cạnh có ai làm rơi không, nhìn chất liệu trên thân búp bê tốt thế này, có thể là của một gia đình khá giả nào đó.

Thế nhưng đứa con trai lớn xác đã hơn hai mươi tuổi nhưng vẫn ngờ nghệch của bà có vẻ rất thích món đồ này, cứ ôm khư khư trong lòng không cho bà lấy đi, bà đành bất lực hỏi con trai, "Con lấy ở đâu thế, mình không được lấy đồ của người khác đâu, sáng hôm sau phải đem trả cho người ta!"

Chàng thanh niên lắc lắc đầu, "Không muốn... búp bê... xinh đẹp... của bạn... xinh đẹp..."

"Bạn xinh đẹp?" Mẹ của anh nghi hoặc hỏi lại nhưng cậu con trai chỉ cười ngây ngốc gật gật đầu, thở dài, bà đành bảo con trai lên giường ngủ, sáng hôm sau rồi tính.

Đứa con này của bà mặc dù bề ngoài khôi ngô thân hình cao lớn, nhưng từ khi sinh ra đã chậm hơn những đứa trẻ khác, bấy lâu nay gia đình bà vốn luôn sống ở nước ngoài, nay chồng bà vừa được chuyển công tác về nước, hai mẹ con cũng về theo.

Từ lâu gia đình họ sớm đã chấp nhận con mình không thể phát triển như những đứa trẻ bình thường khác.

Nó đã chịu thiệt thòi như thế nên tất cả tình yêu thương và những gì tốt nhất hai người đều dành cho con, cũng chỉ mong con mình sống hạnh phúc khỏe mạnh.

Bạn đang đọc Mộng Mị Series sáng tác bởi TinkerPo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TinkerPo
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.