Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Búp Bê (Phần Kết)

Tiểu thuyết gốc · 5133 chữ

"Là nơi này sao?" Người đàn ông toàn thân mặc một bộ Tây trang màu đen cất giọng hỏi người bên cạnh.

"Đúng rồi!" Cậu trai xinh xắn mặc một chiếc áo sơ mi jeans tay dài, bên ngoài là yếm trắng, trên tay cầm la bàn bát quái, nhìn về phía bệnh viện Sa Man đáp lời.

Chiếc xe như một con hắc mã chầm chậm tiến vào bãi đỗ của bệnh viện.

Cốp xe bật mở, người đàn ông bước xuống, vòng ra sau xe kéo mở khoá một cái túi vải in hình bánh kẹo màu sắc sặc sỡ, rút ra thanh gươm dài bằng gỗ trắc đen bóng, xoay xoay cổ tay vung vài đường kiếm giãn gân cốt rồi giắt kiếm ở bên hông, đóng lại cốp xe.

Lúc này, cậu trai quần yếm cũng đã từ trên xe bước xuống, ôm trong lòng một con mèo màu trắng.

Người đàn ông đi đến giúp cậu đỡ lấy con mèo, cậu trai liền nhìn theo la bàn bát quái dẫn đường.

Không gian xung quanh bỗng dưng lạnh lẽo đặc quánh.

Trong không gian tối tăm, Snowy nóng ruột muốn tìm cách thoát ra thì chợt có một cảm giác rất đỗi quen thuộc, là một thứ gì đó, không, là một ai đó, đang đến rất gần.

Là Apo! Cậu đang ở rất gần anh!

Snowy nhìn xung quanh không gian, cố gắng tìm thấy một kẽ hở nào dù là nhỏ nhất.

Anh chạy và chạy và chạy trong vô định, chạy đến nơi anh cảm nhận được nguồn khí tức quen thuộc.

Cho đến khi phía trước dần dần lộ ra một chút ánh sáng mờ mờ, là một tấm kính ngăn cách giữa thế giới thực với không gian này.

Snowy áp tay lên tấm kính nhìn ra, ngoài trời tối đen, trông có vẻ giống với tầng thượng.

Kia, chẳng phải là Apo của anh sao?

Cậu đang đứng ngay lối đi lên, gương mặt nhỏ bé thẫn thờ như bị ai điều khiển.

Bất chợt, tiếng cười man rợ ghê tởm vang lên, Snowy chết sững, dẫu đã chết anh cũng sẽ không bao giờ quên tiếng cười này, là gã ác ma khốn kiếp đã làm hại người anh yêu.

Không, không thể nào!

Một bóng người xuất hiện, mặc trên mình bộ đồ bệnh nhân, vẻ ngoài tầm bốn mươi, hắn là gã ác ma nhưng có chút khác, hắn không mang hình hài như trước đây, chỉ linh hồn bên trong vẫn là hắn, nhưng lại càng tà ác hơn.

Hắn nhìn thấy Apo đã đến, ngoắt tay ra hiệu, cậu vô thức bước đến gần.

"Không không! Đừng đến, Apo mau tỉnh lại!" Snowy kêu gào trong vô vọng, đôi tay nện lên tấm kính ngăn cách nhưng không cách nào thoát ra, cậu cũng chẳng nghe thấy lời anh.

Anh bị nhốt trong không gian tối đen, chỉ có thể một lần nữa bất lực, vô dụng, giống như trước kia, nhìn thấy người mình yêu gặp nguy nhưng không thể cứu.

Gã ác ma vòng tay ôm lấy eo nhỏ, đem thân thể gầy yếu kéo sát vào người, nâng lên cằm thiếu niên xinh đẹp, cúi đầu ngậm lấy môi mềm như nhung hôn ngấu nghiến, cái lưỡi dơ bẩn luồn vào trong khoang miệng nhỏ hút lấy mật ngọt.

Được một lúc, hắn thoả mãn dứt ra, cất giọng đục trầm, "Xin chào người đẹp, lâu lắm không gặp. Trước đây nếu không phải tên người yêu vô dụng của em phá đám thì em sớm đã thuộc về tôi rồi. Bây giờ gì thế nào, có chuyển kiếp thì em cũng sẽ lại quay về vòng tay của tôi thôi. Vui vẻ hưởng thụ không phải tốt hơn sao?"

Nói rồi hắn xoay người Apo lại, để cậu đối mặt với Snowy đang bị nhốt trong không gian tối đen. "Nhìn xem tên người yêu của em ở kiếp trước, chỉ còn một mảnh hồn mà cũng vọng tưởng có thể chống lại tôi sao haha."

Anh sững sờ, nói như vậy Apo là kiếp sau của Khem sao?

Nếu như theo lời hắn nói vậy tức là thời điểm anh mất đi ý thức ở kiếp trước, anh thực sự đã ngăn được hắn cướp lấy linh hồn của Khem.

Vậy nếu như Apo là người yêu chuyển kiếp của anh, anh lại càng phải bảo vệ cậu, Snowy điên cuồng đập cả thân mình lên tấm kính mong nó sẽ vỡ ra, "Thằng khốn kiếp! Mau thả em ấy ra!"

"Mày! Chính mày đã phá hỏng chuyện tốt của tao khi đó! Chỉ còn một chút nữa thôi, lúc pháp trận của tao hoàn thành, linh hồn em ấy sẽ vĩnh viễn thuộc về tao!", hắn tức giận dùng bàn tay bóp lấy gương mặt nhỏ nhắn.

Nhìn thấy anh vô nghĩa cố gắng thoát ra khỏi không gian giam giữ, gã đàn ông cười khục khục đem tay luồn vào trong áo của Apo nắm lấy vòng eo nhỏ, rồi lại luồn tay xuống quần của cậu xoa nắn vòng mông cong, ngón tay bỉ ổi ở nơi rãnh mông vuốt ve, tách ra một bên cánh mông nhào nặn.

Đúng là tuyệt thế, dù là kiếp trước hay kiếp này, cơ thể của cậu vẫn là mỹ miều như vậy, khiến hắn thích chết đi được.

"Nhưng không sao, mày giết chết tao nhưng lại giúp tao có thể lập khế ước với quỷ, biến thành ác linh cả trăm năm ăn nuốt linh hồn, sở hữu ma lực, còn bản thân mày thì mất đi một mảnh hồn, suốt đời thành một khúc gỗ vô dụng ở trên giường, có chuyển kiếp cũng biến thành bộ dạng ngờ nghệch ngu si. Cái bệnh viện này là nơi mày trút hơi thở cuối cùng ở kiếp trước đấy, giờ nó sẽ thành nơi mày chứng kiến nghi thức của tao thành công haha..."

Nói rồi hắn ngửa mặt lên trời cười lớn.

Snowy nước mắt dâng trào, chảy xuống ướt đẫm gương mặt, anh vẫn kiên trì dùng toàn bộ sức lực đập lên tấm kính.

"Đến lúc tỉnh dậy rồi người đẹp, để em một lần nữa nhìn thấy thằng người yêu của em vô dụng như thế nào!" Nói rồi hắn phất tay trước mặt Apo, cậu chớp chớp mắt vài cái như vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài, khó hiểu tại sao mình lại đứng ở đây.

"Snowy!" Nhìn thấy bóng dáng vàng nhạt quen thuộc đằng sau tấm kính ở phía trước, Apo vội vụt chạy đến chỗ anh.

"Snowy! Tại sao anh lại bị nhốt ở đây?" Cậu áp tay lên tấm kính lo lắng nhìn anh ở bên trong.

Snowy lắc lắc đầu ý nói cậu hãy chạy đi nhưng Apo không thể nghe thấy, anh càng khóc lớn, càng đập thật mạnh thân mình lên tấm kính khốn kiếp.

Ở phía sau, thứ đen kịt như tấm màn đã bắt anh đến đây từ từ thoát ra khỏi người của gã ác ma, vươn mớ xúc tu nhớp nháp về phía Apo, bắt trói lấy hai tay hai chân và bịt lấy miệng cậu.

Apo hoảng sợ vùng vẫy, đôi mắt hồng trà ánh lệ khiếp đảm nhìn Snowy.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại không cử động được? Tại sao lại có cảm giác như có thứ vô hình đang giữ lấy mình?

Cậu không muốn bị bắt đi, cậu muốn Snowy, cậu muốn về nhà.

Mớ xúc tu đem Apo quay trở lại chỗ gã đàn ông, người này là ai? Cậu không biết người này, nhưng hắn ta thực sự khiến cậu sợ hãi.

Apo rơi nước mắt bất lực nhìn hắn từ từ áp sát lại gần, đưa ra cái lưỡi gớm ghiếc liếm lên giọt nước mắt vừa chảy xuống bên gò má nâu mềm.

Đôi tay của hắn như gọng kìm siết lấy vòng eo nhỏ nhắn, cúi đầu ở trên cổ thiếu niên gặm mút. Tiếng khóc thổn thức bị nén lại của thiếu niên vang lên trong không khí.

Không không không! Đừng!

Cầu xin ông trời đừng để tấn bi kịch này lặp lại một lần nữa! Snowy quỳ xuống tuyệt vọng đập tay lên tấm kính, nước mắt nhoè đi cái cảnh tượng đớn đau phía trước.

Đúng lúc này, dường như ông trời lại một lần nữa nghe thấy lời cầu xin của anh.

Cánh cửa dẫn từ bên dưới lên sân thượng bị đạp mạnh, hai thân ảnh lạ mặt từ đâu xuất hiện, là một người đàn ông toàn thân Tây trang màu đen, trên tay ôm một con mèo trắng cùng với một cậu trai mặc quần yếm trắng, trên tay cầm la bàn bát quái.

"Yo! Gì thế này, gớm quá đi!" Cậu trai cất giọng nói trong trẻo như trẻ nhỏ, vội lấy tay bịt mũi như ngửi thấy mùi gì hôi thối.

Đem la bàn cất vào ba lô đeo sau lưng, lấy ra hai chiếc khẩu trang đen, một cái đeo vào cho người đàn ông bên cạnh, một cái đeo cho chính mình.

"Bọn mày là ai nữa? Sao lúc nào cũng có một lũ khốn kiếp tới phá đám vậy?" Gã ác ma tức giận, vung tay phóng xúc tu về phía hai người.

Người đàn ông mặc đồ đen lập tức thả xuống con mèo, đứng chắn trước mặt cậu trai mặc quần yếm, đem cậu đẩy ra sau lưng, rút ra kiếm gỗ đen giắt bên hông chém một đường, xúc tu nhơ nhuốc lập tức đứt lìa một đoạn, rơi xuống đất xì xèo giãy dụa như bị lửa thiêu rồi bốc hơi tan biến.

Thứ gớm ghiếc đen đúa nhầy nhụa từ thân hắn ngay lập tức kêu ré lên một tiếng như thú hoang bị thương, nó vội rút lại xúc tu cẩn trọng hướng về phía hai người lạ mặt dè chừng.

Thấy thế gã ác ma liền biết đây không phải là hạng dễ đuổi, người đàn ông đồ đen kia cả người như toát ra khí tức áp bức của hỏa diệm, còn cậu trai mặc quần yếm khí tức lại thanh thuần sạch sẽ như hoa sen.

Cậu trai nấp sau lưng người đàn ông thò ra cái đầu tinh quái thè lưỡi trêu tức gã ác ma.

Thấy có người đến giúp đỡ, không cần biết họ là ai, lợi hại như thế nào, chỉ cần có một tia hy vọng dù là nhỏ nhoi anh đều chấp nhận, cảm tạ trời đất.

Snowy cầu mong họ sẽ có thể cứu lấy Apo, anh ở nơi này lấy lại được tinh thần, một lần nữa dồn sức đập lên tấm kính.

Gã ác ma điên tiết đánh cho Apo bất tỉnh, thả cậu ra sau lưng, dồn toàn bộ ma lực, thứ màu đen gớm ghiếc lại từ người hắn chui ra, phủ lấy toàn thân của gã, biến thành một con quỷ khổng lồ thân cao ba thước, cái miệng đỏ lòm như ngậm máu tươi, răng nanh dài nhọn trắng hớn, hai mắt tỏa ra hung quang đỏ rực.

"Chà! Mệt mỏi rồi đây!" Giọng nói trong trẻo như trẻ con lại vang lên từ phía cậu trai mặc quần yếm sau lưng người đàn ông đồ đen.

"Cham, phụ một tay nào!" Cậu trai hướng con mèo trắng gọi, tay ở trong không khí vẽ một chữ "Vương" lấp lánh ánh vàng, phất về phía con mèo.

Con mèo 'meo' lên một tiếng, một làn khói trắng bốc lên, cơ thể nó từ từ biến đổi trở nên to lớn, chân mọc ra móng vuốt sắc bén, lông trắng một số chỗ đổi thành màu đen như vằn, chân bước ra từ đám khói, uy dũng gầm gừ, hoá thành một con hổ trắng.

Con hổ bước tới đứng bên cạnh người đàn ông đồ đen, một người một hổ thủ thế hướng tới con quỷ thách thức.

Cậu trai quần yếm đứng ở phía sau đôi tay bắt ấn trì chú, từ đầu ngón tay điểm ra ánh sáng màu vàng lấp lánh, hình thành một đoạn chữ dài chạy liên tục xoay quanh người của cậu như một chiếc vòng, dưới chân cũng hiện lên hào quang màu vàng nở thành một đoá sen.

Đoá sen biến ra hai vòng sáng, chạy xuống dưới chân một người một hổ ở trước mặt.

Cậu trai mặc quần yếm nhón chân lên một chút, hướng tới gò má trắng tuyết của người đàn ông đồ đen hôn chóc, híp mắt tươi cười dặn dò, "Tula, cẩn thận!"

Người đàn ông cũng mỉm cười, gật đầu một cái, ánh mắt đen sắc bén vẫn không rời khỏi con quỷ phía trước, khí lực toàn thân lập tức thay đổi, từ trong người phừng lên một ngọn lửa bao bọc lấy cơ thể, lửa đỏ biến thành hai đầu và bốn tay, bộ dáng chính là Atula quỷ thần cũng phải khiếp sợ.

Bạch Hổ cùng với Atula phóng tới chỗ con quỷ liên thủ chiến đấu. Cậu trai quần yếm ở phía sau liên tục trì chú như truyền sức mạnh cho cả hai.

Người đàn ông đồ đen lúc này đã hoá thành Atula thân thủ vững vàng, cơ thể rắn chắc như núi chém vào con quỷ, bốn cánh tay hai bên tung ra hoả cầu.

Bạch Hổ ở bên cạnh cũng giơ lên móng vuốt tát vào nó, con quỷ chống chọi có chút chật vật nhưng có vẻ ma lực cũng không phải hạng vừa, liên tiếp những xúc tu đen ngòm toả ra từ cơ thể nó phóng đến quất về phía Tula và Bạch Hổ như roi da.

Hai bên giao chiến khiến không khí xung quanh đè xuống không thở nổi, những trận cuồng phong từ những đòn pháp lực cuốn bụi mù bay khắp nơi.

Bạch Hổ mạnh mẽ tung đòn, thân thể to lớn nhưng lại nhanh nhẹn như một con mèo, phóng nhảy qua lại né tránh xúc tu, gầm gừ đe doạ, vung móng vuốt sắc nhọn tát vào thân thể khổng lồ, lại vòng sang bên hông nhảy lên người con quỷ cắt vào yết hầu của nó.

Con quỷ kêu gào vội dùng tay chộp lấy Bạch Hổ quăng ra, răng nanh sắc nhọn phập vào thân quỷ cũng kéo theo một mảng thịt đen, Bạch Hổ cong người xoay thân dùng bốn chân đáp đất nhẹ như không, nhổ ra mảng thịt đen xì xì bốc khói như bị cháy.

Trên cổ con quỷ toác ra một mảng lớn, máu đen nhơ nhuốc bốc mùi hôi thối như xác chết tuôn ra chảy xuống thân quỷ.

Tula ở trước mặt nhảy lùi ra sau né tránh máu đen văng vào người, ánh mắt khinh miệt thứ dơ bẩn.

Thấy Bạch Hổ đã làm nó bị thương một mảng, anh liền chạy vòng ra sau chém vào lưng của nó.

Thân thủ của Tula không nhanh nhẹn bằng Bạch Hổ nhưng vững vàng, mạnh mẽ, từng nhát chém như muốn găm sâu vào thân nó.

Ở phía này, lớp kính nhốt Snowy trong không gian tối đen bắt đầu xuất hiện vết nứt. Con quỷ dường như đã bắt đầu yếu đi, không còn có khả năng giam giữ anh nữa.

Snowy vội mừng cố gắng tập trung toàn bộ sức lực, lùi ra sau vài bước, dùng toàn lực hồn thể chạy đến đập lên tấm kính.

'Xoảng' một tiếng, vách ngăn vỡ nát, cả thân người Snowy văng ra bên ngoài.

Nhìn thấy thế trận hai bên căng thẳng, sợ Apo sẽ bị ảnh hưởng bởi những đòn pháp lực và ma lực văng tung toé khắp bốn phía, anh liền chạy đến dùng hồn thể ôm lấy Apo vào lòng, che chắn cho cậu, ánh mắt lo lắng dõi theo trận chiến, hy vọng tên quỷ khốn kiếp sớm sẽ bị tiêu diệt.

Một lúc sau, Apo dần tỉnh lại, đầu đau nhức, mắt mở ra liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Snowy, cậu mừng rỡ, hàng mi cong vút khẽ rung, mắt nâu hồng trà tuôn trào lệ nóng, ôm lấy cổ anh khóc lớn.

Xót xa, Snowy đặt đầu cậu ở vai, xoa xoa lưng trấn an, "Ngoan nào, anh ở đây rồi, không khóc, khóc mắt sưng hết."

Ở trong vòng tay ấm áp dần bình tĩnh lại, Apo lúc này mới chợt nhận ra có thêm vài người lạ mặt nữa, cậu đưa lên lòng bàn tay quệt đi nước mắt đang rơi, nhìn về phía bên kia rồi xoay lại nhìn anh hỏi, "Họ là ai thế?"

"Anh cũng không biết, nhưng họ đang đánh con quỷ kia để cứu chúng ta."

"Quỷ?" Apo tròn mắt nhìn Snowy như thể anh vừa nói gì lạ lắm.

"Em không nhìn thấy tên quỷ đó sao?" Snowy ngạc nhiên.

Cậu lắc đầu. Cái Apo thấy hiện giờ chỉ là một người toàn thân tây trang màu đen đang chém kiếm gỗ về phía người mặc đồ bệnh nhân, một người mặc yếm quần màu trắng đang đứng lẩm nhẩm như đang nói cái gì và một con mèo trắng kêu meo meo nhảy múa xung quanh bọn họ.

À phải rồi nhỉ, vì Snowy đang ở bên cạnh nên Apo sẽ không thấy gì, anh đành phải giải thích toàn bộ mọi chuyện lại cho cậu, bao gồm cả việc Apo chính là chuyển kiếp của người anh yêu, và anh đã nhớ ra tâm nguyện của mình là bảo vệ người ấy.

Quay lại cuộc hỗn chiến quỷ thần, lúc này đây, tên quỷ đã bị dồn vào một góc, Tula cùng Bạch Hổ đến cuối cùng bức hắn phải 'uỳnh' một tiếng, ngã xuống thân thể to lớn nằm thoi thóp.

Cậu trai mặc quần yếm từ phía sau bước lên, một người một hổ đứng tách ra hai bên nhường chỗ cho cậu, giọng nói như trẻ nhỏ lại vang lên, "Được rồi, tới lúc thanh tẩy rồi."

Cậu nhìn xuống thân quỷ, nhắm mắt lại trì chú, vết sẹo vốn dĩ nằm ngay giữa ấn đường đột nhiên như có khe nứt, rồi từ từ khe nứt kéo dài lên giữa trán, tách mở, một con mắt thứ ba xuất hiện.

Lúc này, cậu trai quần yếm mở ra hai mắt phàm, cùng với con mắt thứ ba toả ra kim quang rực rỡ chiếu thẳng xuống thân quỷ, nó đau đớn quằn quại giãy giụa, thân đen từ từ chảy nhớt rồi rã ra, tan biến, trả lại cơ thể người bệnh nhân xấu số.

Xong việc, cậu trai quần yếm chợt khuỵu xuống, Tula bên cạnh vội vòng tay bắt lấy cái eo nhỏ, kéo vào người.

Có vẻ để thanh tẩy được oán khí dày đặc từ con quỷ mặc dù nó đã no đòn một trận, cậu vẫn phải sử dụng quá nhiều pháp lực, chưa kể trước đó còn phải hỗ trợ cho Tula và Bạch Hổ.

"Snowy, anh làm sao thế?" Nghe thấy tiếng la thất thanh của Apo, cả bọn liền đi qua bên đó xem tình hình thì thấy rằng hồn thể của Snowy lúc này đang rất mờ nhạt, tưởng chừng như một cơn gió nhẹ thổi tới cũng có thể khiến anh tan biến.

Apo ôm lấy hồn thể của anh, một lần nữa khóc lớn, "Snowy có phải anh sắp đi rồi không? Không muốn không muốn! Anh không được đi! Đừng đi mà!".

Lắc lắc cái đầu nhỏ, vùi cả thân thể của cậu vào người anh, Apo siết lấy hồn thể của Snowy thật chặt cứ như chỉ cần vụt tay một chút thôi, cậu sẽ không bao giờ được chạm vào anh nữa.

Snowy cũng ôm lấy Apo như muốn khảm cậu vào trong lòng, mỉm cười xoa đầu cậu nhẹ giọng cất lời, "Anh xin lỗi vì không thể ở bên em nữa, Apo phải ngoan, phải tự chăm sóc bản thân, anh cầu mong em sẽ sớm tìm được người hợp mệnh với em ở kiếp này."

"Không muốn! Em muốn Snowy!" Apo lại càng khóc to hơn.

Hồn thể của anh nhạt dần nhạt dần rồi tan biến.

Apo chạm phải hư không, bất lực ngã xuống, cuộn tròn lại tự ôm lấy cơ thể, nước mắt hòa cùng với nỗi đau nơi ngực trái thấm đẫm cả gương mặt gầy yếu xinh đẹp.

"E hèm... Ờm, cậu bé, em có muốn gặp lại anh ta không?" Giọng nói của trẻ con vang lên từ người mặc quần yếm trắng bề ngoài trông như mười tám mười chín.

Apo vội ngẩng đầu nhìn lên, mếu máo đáng thương, "Anh giúp được em sao? Em muốn!"

Cậu trai nhoẻn miệng nặn ra một nụ cười chuẩn nét gian thương, tay ở trong không khí nơi Snowy vừa biến mất vẽ vẽ gì đó rồi phất tay.

Sau đó, cậu ta từ trong ba lô vẫn luôn đeo sau lưng lục lọi lấy ra một tấm danh thiếp, "Em sẽ gặp lại được anh ta, và còn tìm được người hợp mệnh với mình. Xong việc, chuyển vào đây 1 triệu bath. Nhớ chuyển đủ đấy, không là không được ở bên cạnh người ta lâu đâu."

Apo nghi hoặc nhận lấy tấm danh thiếp, có tin được không đây?

Thế nhưng khi nãy Snowy cũng đã kể lại mọi chuyện cho cậu rồi, có vẻ như những người này thực sự lợi hại.

"Mệt thật về ăn lẩu thôi." Giọng của cậu trai mặc quần yếm vang lên ở xa xa. Cậu ta lấy ra một cái lọ, bóp miệng mèo xịt xịt gì đó vào, con mèo ngoan ngoãn chép chép miệng.

Người đàn ông mặc đồ đen cũng được cậu ta kéo đến xịt cái thứ nước đó vào tay, rồi lại xịt cho chính mình như khử khuẩn.

Hương hoa sen theo gió tỏa ra trong không khí có lẽ là từ cái thứ nước kia.

Xong việc, cậu trai ôm lên mèo trắng, cùng người đàn ông mặc đồ đen cõng trên lưng người bệnh nhân xui xẻo tục lục rời khỏi tầng thượng.

Apo thấy thế cũng nắm chặt tấm danh thiếp màu xanh lá, chữ vàng nhũ kim dập nổi "Nattawin - Bậc thầy trừ tà đẳng cấp" với logo hình con mèo ngồi trên hoa sen, còn in cả tài khoản ngân hàng và tài khoản mạng xã hội, đứng dậy tìm đường quay về phòng.

Cậu lặng lẽ lau đi nước mắt, trong lòng dấy lên hy vọng sẽ gặp lại anh một lần nữa.

Mặt trời le lói chiếu những tia nắng bình minh đầu ngày xua tan đi bầu không khí tối đen ảm đạm.

.~.

Đến trưa, mẹ làm thủ tục xuất viện cho Apo, thân thể của cậu đã tốt lên nhiều.

Ở trong phòng bệnh tuy có chút mong chờ được gặp lại Snowy nhưng trong lòng lại là một trận buồn bã, búp bê xinh đẹp của cậu đã bị rơi mất ở đâu rồi.

Nhìn những bộ quần áo bé tí chính tay may vá, Apo chạnh lòng, sóng mũi lại cay cay.

Búp bê xinh đẹp chính là Snowy của cậu, bây giờ anh tan biến, búp bê cũng không thấy đâu, Apo chợt cảm thấy tủi thân vô cùng.

Thu dọn xong đồ đạc, cậu nhìn lại căn phòng này lần cuối như vẫn còn mong mỏi tìm thấy thứ đồ đã đánh mất, thất vọng thở dài, xách túi quần áo cùng với mẹ rời đi.

Đi ngang qua vườn hoa trung tâm, gió trưa thổi nhẹ nhè khiến tóc mềm của thiếu niên bay bay, thân ảnh gầy yếu lững thững bước đi.

Bất chợt, một chàng trai từ ở đâu chạy đến trước mặt Apo, dáng người cao lớn, nét mặt khôi ngô tuấn tú nhưng ngờ nghệch, trên miệng treo lên nụ cười ngốc nghếch lộ ra hai lúm đồng tiền, chất giọng trầm ấm vang lên, "Bạn... bạn ơi... búp bê...".

Nhìn thấy chàng trai, Apo sững người, túi đồ buông thõng rồi rơi xuống đất, cậu lao đến ôm chầm lấy người trước mặt khóc một trận.

"Mile! Con chạy đi đâu vậy!"

Một người phụ nữ từ phía sau vội vã bước tới, mái tóc ngắn của bà ôm sát gương mặt, "Con làm gì mà chạy nhanh thế? Sao vậy? Bạn nhỏ này là ai thế, con lại dọa người khác sợ phát khóc nữa à?"

"Vợ viện trưởng?!" Người phụ nữ vừa mới tới nghe tiếng gọi liền bất ngờ nhìn sang mẹ của Apo.

"Ô chị Nampheung, hôm trước có nghe chồng tôi nói con chị cũng vừa nhập viện nhưng tôi lại bận trông thằng con chưa ghé qua chị được. Hôm nay con chị xuất viện rồi sao?"

"Đúng rồi, Apo con tôi đây, nói vậy đây là Mile con chị sao? Đã lớn thế này rồi à? Hình như là Mile đem tới trả cho Apo đồ chơi nó đánh rơi, thằng bé tìm cả ngày không biết mất ở đâu, rồi không hiểu sao lại ôm con chị khóc thành thế này nữa. Apo à con làm sao vậy mau buông anh ra nào."

Chàng trai cao lớn ngờ nghệch thế mà lại giống hệt với Snowy của cậu, lúc anh cười lên còn hiện rõ lúm đồng tiền bên khóe miệng.

Đây có phải là điều người mặc quần yếm kia đã nói với cậu không? Rằng cậu sẽ được gặp lại anh?

Mile đứng sững người không biết phải làm gì, hai tay vẫn giơ lên trên không, ở trong ngực là bạn nhỏ khóc ướt cả áo anh.

Đứng như thế được một lúc, Mile mới nhẹ nhàng đẩy vai Apo ra, ngón tay anh chạm vào những giọt nước mắt đang rơi xuống gò má nâu mềm, nhoẻn miệng cười toe, "Bạn... đừng khóc... búp bê nè...".

Mile cầm trong tay búp bê xinh đẹp, đưa lên trước mặt Apo.

Cậu run run đón lấy, ôm vào lòng, lại tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt nâu hồng trà long lanh ngập nước chạm vào đôi mắt đen láy sóng sánh như cafe, nhất định là anh, là Snowy của cậu đã quay về bên cậu.

Nắng trưa của những ngày đông không quá nóng bức, ngược lại còn có chút ấm áp.

Gió nhẹ thổi qua vườn hoa trung tâm của bệnh viện, ở nơi đó có hai thân ảnh đứng lặng nhìn nhau, một thiếu niên gầy yếu bé nhỏ trong ngực ôm một con búp bê, một chàng trai cao lớn nhưng lại ngờ nghệch ngốc nghếch, trên miệng nở một nụ cười thật tươi lộ ra ở khoé miệng hai lúm đồng tiền.

.~.

Sau buổi hội ngộ tình cờ ở Sa Man, hai bên gia đình liền thường xuyên hẹn gặp nhau.

Lúc này ba mẹ Apo mới biết thì ra người con trai của vợ chồng viện trưởng từ nhỏ đã là một đứa trẻ chậm phát triển, thế nhưng lại có thiên phú về âm nhạc, đặc biệt là dương cầm, chỉ cần nghe một lần liền đã có thể đàn lại hoàn chỉnh, thậm chí còn biến tấu phức tạp hơn.

Sống ở nước ngoài đã hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên gia đình họ về nước do lời mời chuyển công tác.

Viện trưởng vốn là một giáo sư chuyên khoa thần kinh, ông sớm đã nhìn thấy được khả năng của con trai nên rất cố gắng bồi dưỡng cho anh.

Vợ chồng ông tuy là chăm sóc đứa con to xác này quả thực cực nhọc nhưng vì thương con, lại thêm nhìn thấy được tài năng thiên phú của con, họ sớm đã cùng nhau chấp nhận và cố gắng.

Lại nói đến, Mile mỗi lần được sang nhà Apo chơi đều quẩn quanh cậu không rời như một cái đuôi nhỏ đi theo sau cậu bé khắp nơi. Apo cũng rất thích anh, thường cùng Mile chơi đùa, người lớn bọn họ nhìn thấy bọn trẻ hoà hợp cũng có chút an tâm.

Cứ ở cạnh nhau như thế, Apo càng lúc càng tràn đầy sức sống, tuy cơ thể vẫn gầy yếu nhưng đã bớt đi bệnh tật.

Mile cũng dần bớt vẻ ngờ nghệch. Dường như từ khi ở bên cạnh Apo, anh ngày càng trở nên nhanh nhạy, não bộ có dấu hiệu tiếp thu được những vấn đề xung quanh, ngay cả hiện tại khi giao tiếp, Mile cũng bắt đầu nói được những câu từ phức tạp hơn.

Tuy nhiên thời gian đầu, Apo phải sửa mãi Mile mới chuyển được từ xưng là 'mình' rồi gọi cậu là 'bạn' hay 'bạn nhỏ', thành tự xưng là 'anh', gọi cậu là 'Po'.

Không những thế, một chuyện còn tốt hơn đã đến với gia đình Apo, thì ra Mile cũng là người mang Dương Mệnh mà lâu nay gia đình cậu mãi vẫn chưa tìm ra vì cả gia đình anh từ trước vẫn luôn ở nước ngoài, đến tận bây giờ mới về nước, đúng là định mệnh.

Sang đầu năm sau khi chọn được ngày tốt, hai nhà liền sẽ làm nghi thức hôn phối cho Mile và Apo, còn lại đợi đến khi Apo đủ tuổi hai người sẽ cùng nhau ra nước ngoài kết hôn.

"Po đang xem gì thế, anh cũng muốn xem." Mile đi đến bên cậu ngồi xuống, Apo liền nhích người ngồi lọt thỏm trong lòng anh, lưng tựa vào vòm ngực rắn chắc, để anh ôm lấy mình, cả hai cùng xem ipad, là đồ được bán trên tài khoản mạng xã hội của bậc thầy trừ tà kia.

Sau khi chuyển thù lao đầy đủ, cậu đã tìm tài khoản của anh ta và ấn nút theo dõi, chợt nhận ra trên đó đăng bán rất nhiều các loại trang sức đẹp mắt, cậu muốn mua cho cậu và Mile một cặp nhẫn đá.

Trên bàn, ở góc làm việc quen thuộc của người thiếu niên, búp bê Snowy đang được đặt cạnh bên một con búp bê xinh đẹp giống hệt Apo.

Chưa biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng giờ khắc này, được ở trong vòng tay ấm áp của đối phương, điều duy nhất nguyện cầu cũng chỉ là bình yên vĩnh viễn.

Bạn đang đọc Mộng Mị Series sáng tác bởi TinkerPo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TinkerPo
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.