Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn Nhỏ Bên Núi

Tiểu thuyết gốc · 1405 chữ

‘ Ưm, ta đang ở nơi nào thế này?’

Lắc lư cái đầu vừa tỉnh lại sau khi chìm vào hôn mê, Mạn Đồ La cảm thấy xung quanh mình rất chật chội, hơn nữa toàn thân đau nhức như muốn tê liệt, gió từ bốn phía thổi qua, tạt vào người hắn khiến hắn không nhịn được mà rùng mình một cái.

Đầu Mạn Đồ La toát mồ hôi lạnh, hắn vội vàng mở choàng mắt. Không gian xung quanh chỉ là một mảnh đen kịt, loe loe ánh đèn dầu yếu ớt sẽ tắt bất kỳ lúc nào, nhìn lên trên mọi thứ hiện ra một cách mơ hồ, một trần nhà được xây dựng hết sức đơn sơ từ những cây gỗ mỏng manh và được phủ trên là các tầng lá. Sau một lát, mượn ánh sáng yếu ớt phát ra từ cây đèn hắn mới nhìn được cảnh vật cũng không thể rõ ràng hơn một chút. Hiện tại hắn đang ở trong một căn nhà tranh, lúc này hẳn là ban đêm.

“Ah”

Cơn đau điếng từ đại não truyền đến khiến hắn phải kêu lên một tiếng thảm thiết. Mạn Đồ La cảm nhận được có một lực lượng kỳ lạ tiến vào đầu mình khiến hắn lập tức ngất đi một lần nữa. Khi trời gần sáng Mạn Đồ La mới từ từ tỉnh lại, nhưng khi nhận thức được môi trường xung quanh cậu thiếu chút nữa lại ngất đi.

‘ Đã xảy ra chuyện gì, đầu mình giống như vừa mới bị xẻ ra rồi khâu lại vậy!’

Mạn Đồ La mở to hai mắt chăm chú nhìn bốn phía, tình huống này này cậu không thể nào theo kịp có chút bối rối. Nhưng cậu bị kéo lại hiện thực bởi vì đói và khát, từ lúc cậu bước qua cánh cửa kỳ lạ kia cậu cũng chưa có gì vào bụng. Mạn Đồ La dồn ý sức lực còn lại kêu lên một tiếng rên rỉ.

“ Nơi này là chỗ nào, tại sao ta lại đến chỗ này? Nước, mình muốn uống nước!”

Mạn Đồ La nằm trên giường, chỉ cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt không thôi, cực kỳ khó chịu. Nghe tiếng rên rỉ gọi, một lão giả bưng trà và ít thức ăn đi vào bên giường, lo lắng đỡ Mạn Đồ La dậy.

Lúc này, xuất hiện trước mặt cậu một bạch phát lão giả y phục lam lũ, đầu tóc rối bời, tay cầm một bình nước và một bát thức ăn. Lão giả cao bảy thước, thể hình gầy gò, dù thế nào cũng không thể nặng hơn một trăm cân, chắc lão cũng đã sáu mươi nhưng khí huyết rất hồng thuận không có vẻ gì là ốm yếu.

“ Nước đây, cậu uống chậm một tí rồi ăn một chút cho có sức hồi phục, chắc cậu đã lạc trong rừng rất lâu nên mới ốm yếu và kiệt sức như này! Người trẻ tuổi chắc cậu không phải đắc tội với ai, nên mới ra nông nỗi này chứ?”

Cậu nhận lấy bình nước, nhưng lại không uống, chỉ ngạc nhiên mà nhìn mình trong nước, tóc cậu trở nên dài, mượt và mang màu trắng đục có chút rối. Mặt cậu là gương mặt tương đối đẹp, khuôn mặt có một chút gầy, làn da trắng trẻo, có một cái mũi đẹp cực kỳ. Mũi thực ra là một bộ phận quan trọng nhất của một người, nếu như mũi đẹp, cả người cũng sẽ đẹp theo.

Cậu chính là có một cái mũi như vậy, tuy nhiên cái không được hoàn mỹ chính là đôi mắt giống rất kỳ lạ dị sắc. Bên trái mắt đen, mắt phải mang màu trắng. Như thể đôi mắt của cậu vì lý do nào đó đã trở nên bán mù, và kỳ lạ thay cậu vẫn có thể nhìn xung quanh một cách mơ hồ.

Điều này làm cậu có chút kinh hãi, hắn híp mắt lại, ngẩng cổ lên, da mặt căng tròn, ánh mắt trở nên linh hoạt sắc bén và thâm thuý hơn, khí chất cũng lộ ra vẻ thần bí. Cậu thầm nghĩ đôi mắt này chắc cũng không cần mở ra, vì nó hết sức dọa người. Mạn Đồ La nhắm mắt rồi ngước lên đáp lão giả.

“ Cảm ơn lão đã quan tâm, ta không tự nhận mình là thánh hiền nhưng cũng không phải hạng người lang sói, bất lương gì. Lão không cần phải lo!”.

Lão giả thấy hắn nói như vậy, giường như cũng nhẹ nhõm và thở hắt ra cũng không hỏi gì nữa.

“ Xin hỏi lão đây là nơi nào?”

“ Nơi đây, nằm ở một chân núi lớn, là tiểu sơn thôn, bên trong thôn xóm này, chỉ vẻn vẹn có chừng ba mươi gia đình, nằm ngay tại địa phương rộng lớn Đại Sơn, Đình Lương Quốc, xóm nhỏ nghèo nàn bên chân núi mà thôi. Tại nơi này thôn dã, thôn dân phần lớn họ Tần, nơi cậu đang ở là nhà lão.”

Giờ phút này cậu nghĩ đến một việc, liên kết hết thảy những gì xảy ra và những gì lão giả nói. Mạn Đồ La đưa ra kết luận, cậu đã xuyên không rồi, liên tưởng xong đây hết thảy cũng không có dùng đi bao lâu thời gian, rất nhanh cậu lại bị tịch mịch, sợ hãi cùng cảm giác buồn bực bao phủ, dù là ép buộc mình suy nghĩ một vài vấn đề mai sau.

Sau hết thảy trò chuyện cậu đã biết rõ tình huống và hiện tại cậu quyết định xin ở nhà lão Tần Dịch một thời gian để ổn định sức khoẻ rồi rời đi. Sắc trời dần tối, đêm càng lúc càng gần. Dưới một cây đèn nhỏ cô liêu bên trong căn nhà nhỏ, cậu đang cầm quyển Lạn Kha cổ kỳ đọc vẻ mặt cậu rất chuyên chú, hơi thở hắn nhẹ như không.

Bất tri bất giác đã một canh giờ đã trôi qua, rốt cục hắn cũng dừng đọc quyển cổ kỳ lại sau khi đả tọa một canh giờ thì thổi tắt ngọn đèn trên bàn, trong phòng tức thì trở nên tối om, một cơn gió nhẹ thổi khẽ vào trong phòng, cửa mở ra rồi.

Đêm đen, không trăng cũng không sao. Màn đêm đen kịt trong mắt Mạn Đồ La cũng vẫn sáng như ban ngày. Mạn Đồ La nhìn rồi khẽ thở ra rồi nhắm mắt trở lại.

Thời gian qua nhanh như bóng câu qua cửa sổ. Ngày qua ngày, bên ngoài thôn nhỏ hết sao lặn rồi đến mặt trời lên, đêm qua ngày tới. Ở trong phòng cậu ngồi khoanh chân trên giường, phía ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, Tần lão lại đem cơm đến cho cậu. Hiện tại nhìn thấy Mạn Đồ La vẫn đang nhắm mắt an tọa thì liền đặt cơm xuống rồi bước lui ra. Đã liên tục hơn một tháng nay, mỗi lần đến lão đều nhìn thấy Mạn Đồ La ngồi ở chỗ này.

Lão luôn muốn hỏi, Mạn Đồ La đang làm cái gì, cuối cùng nhịn không nổi nên hỏi.

“ Mạn công tử, rốt cuộc cậu ngồi như thể để làm cái gì?”

Mạn Đồ La mở mắt, mỉm cười nói.

“ Chỉ đang nghiền ngẫm luyện quyền thuật thôi, ta có gì kỳ lạ lắm sao?”

“ Lạ, nếu như luyện quyền thì cứ ngồi như cậu, thì lại luyện như thế nào đây? Chuyện này còn không kỳ quái sao?”

Mạn Đồ La chỉ cười, rồi đáp.

“ Ai nói với lão luyện quyền thì nhất định không được ngồi? Mỗi người có một cách luyện khác nhau, nên không giống là chuyện đương nhiên thôi”

Nói xong Mạn Đồ La nhìn lão Tần, lão cũng nhìn cậu. Khi đó Mạn Đồ La cũng có thể đọc được một số cảm xúc trong mắt lão, phảng phất như cậu có thể nhìn thấu vạn vật, đến đây cậu dường như có vẻ không thuyết phục được lão.

Cho đến lúc này, hắn cũng không biết câu trả lời của mình có khiến cho lão thỏa mãn hay không. Trực giác nói cho hắn biết, lão nhất định không tin.

Bạn đang đọc Mộng Nhập Thiên Cơ Kỳ sáng tác bởi Lacthienthan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lacthienthan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.